Tách một tiếng, ảnh chụp nhòe.
Tống Tân mất tự nhiên ho khẽ một tiếng, mím môi giơ di động lên. Cô không quay đầu nhìn Trọng Phong, chỉ nhìn màn hình: “Chưa chụp được, lại nào.”
Lần này ảnh chụp đẹp hơn rất nhiều, đẹp nhất là nụ cười của Trọng Phong.
Trọng Phong cầm lấy di động từ tay cô, tắt hiệu ứng, dùng động tác cũ chụp lại một lần.
Trong ảnh Tống Tân không cười, thậm chí còn không dám nhìn vào màn hình.
Trong lòng cô có chút hoảng hốt, rõ ràng là đang chụp ảnh, nhưng không biết vì sao sự chú ý chỉ toàn tập trung vào bàn tay đang đặt trên vai trái mình.
Trên ảnh Trọng Phong vẫn cười thật tươi, anh nhìn thẳng vào màn hình, tay phải giơ cao cầm di động. Tống Tân nhìn bên trái, được Trọng Phong cao lớn ôm lấy vai, hơn nữa vì góc chụp khiến cô càng có vẻ nhỏ xinh so với anh.
“Em thật xinh đẹp.” Trọng Phong trả đi động cho cô, đôi mắt cong thành trăng non, chậm rãi nói: “Nếu tôi cũng có di động thì tốt.”
Tống Tân hiểu ý anh. Anh sợ mình sẽ rời đi. Nếu có di động anh có thể lưu ảnh chụp của họ.
Cho nên, rõ ràng có thể dẫn anh tới cửa hàng di động lấy một cái, nhưng cô lại không nói gì hết.
Tống Tân giả vờ không hiểu, cười nói: “Chờ trò chơi kết thúc, em táng gia bại sản cũng phải mua cho anh một chiếc, loại tốt nhất.”
Trọng Phong nói: “Em dùng tốt nhất, cho tôi di động cũ là được.”
Tống Tân cười nói: “Em không keo kiệt đến mức ấy. Anh yên tâm, theo em em nhất định sẽ không để anh chịu khổ!”
Trọng Phong cười, gật đầu nói: “Được, vậy tôi sẽ vĩnh viễn theo em.”
Những ngày sau yên bình đến bất ngờ, cứ thế chờ đến lúc trời sáng.
Thường thì trời sẽ tối bảy tám ngày, lần này là bảy ngày.
Đại Hào thường xuyên liên lạc với Tống Tân, nói những chuyện giời ơi đất hỡi. Mà Tống Tân cũng phát hiện, cảm tình giữa Đại Hào và 002 đang càng ngày càng tốt.
Có một lần 002 đẩy máy hút bụi tới quá gần chân Đại Hào, ảnh hưởng anh ta nói chuyện. Thế là anh ta gào lên với 002: “Sở Sáo!”
Tống Tân nghe thấy rất rõ ràng, ngay cả Trọng Phong cũng tới cạnh cô ngó xem.
Đại Hào chợt nhận ra, xấu hổ ho khan hai tiếng, nói: “Ờ… Thì… Cứ gọi 002 mãi cũng phiền, tùy tiện đặt tên thôi.”
Tống Tân nghẹn cười hỏi: “Vì sao lại đặt lên này?”
Đại Hào hừ một tiếng, hung tợn nói: “Cúp đây!”
002 lại buông máy hút bụi thò qua, cười nói: “Bởi vì vũ khí của tôi là một thanh kiếm. Kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ mới có thể giết người, cho nên tên Sở Sáo! Thế nào, rất hay đúng không? Tôi cực kỳ thích cái tên này!”
Khóe miệng Tống Tân giật giật: “Chỉ cần là Đại Hào đặt thì anh sẽ thấy hay hết chứ gì?”
Anh ta cười hì hì, vừa định gật đầu, đã bị Đại Hào túm cổ áo kéo ra.
Sau đó màn hình liền đen.
Sau ngày đó tận hai ngày Đại Hào mới liên lạc lại với Tống Tân, bởi vì quá rảnh cho nên tìm cô buôn dưa lê.
Tống Tân lúc ấy đang đói, không muốn nghe anh ta lải nhải, liền hỏi một câu: “Sở Sáo đâu?”
Đại Hào trừng mắt nhìn cô, lập tức cúp máy.
Tống Tân cười đến run rẩy, không ngờ Đại Hào chỉ vì đặt tên cho 002 mà thẹn thùng lâu như vậy.
Nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng. Ban đầu anh ta coi thường người máy trí năng biết bao, càng không hiểu vì sao Tống Tân sẽ để ý một “Đạo cụ” đến vậy.
Hình như lúc ấy anh ta còn cảm thấy Tống Tân đặt tên cho đạo cụ là chuyện rất buồn cười.
Bây giờ thì quả báo đến rồi nhé.
Mà khiến Tống Tân ngạc nhiên chính là số phiếu của Đại Hào trong thời gian này tăng lên rất nhiều.
Vốn hạng 2 Trình Nam chỉ kém anh ta 6000 phiếu, bây giờ đã kém 8000 phiếu.
Trong lúc ấy, số phiếu của Trình Nam kỳ thật vẫn luôn tăng, nhưng rõ ràng là Đại Hào tăng nhanh hơn nhiều.
Ở thế giới thật không có trò chơi, Đại Hào cả ngày kêu chán, nhưng cũng không chạy ra ngoài giết người lung tung để giải buồn. Như vậy nguyên nhân khiến số phiếu của anh ta tăng lên chỉ có một.
Tống Tân suy đoán là vì tình cảm của anh ta và người máy trí năng trở nên thân thiết hơn.
Không biết hai người kia bình thường ở với nhau thế nào mà lại tăng nhiều phiếu như vậy.
Phiếu của Tống Tân cũng tăng một ít, chỉ kém hạng 4 mấy chục phiếu, tốc độ tăng phiếu của cô còn nhanh hơn hạng 4. Hẳn là sẽ nhanh chóng vượt qua hạng 4 thôi.
Tống Tân mất tự nhiên ho khẽ một tiếng, mím môi giơ di động lên. Cô không quay đầu nhìn Trọng Phong, chỉ nhìn màn hình: “Chưa chụp được, lại nào.”
Lần này ảnh chụp đẹp hơn rất nhiều, đẹp nhất là nụ cười của Trọng Phong.
Trọng Phong cầm lấy di động từ tay cô, tắt hiệu ứng, dùng động tác cũ chụp lại một lần.
Trong ảnh Tống Tân không cười, thậm chí còn không dám nhìn vào màn hình.
Trong lòng cô có chút hoảng hốt, rõ ràng là đang chụp ảnh, nhưng không biết vì sao sự chú ý chỉ toàn tập trung vào bàn tay đang đặt trên vai trái mình.
Trên ảnh Trọng Phong vẫn cười thật tươi, anh nhìn thẳng vào màn hình, tay phải giơ cao cầm di động. Tống Tân nhìn bên trái, được Trọng Phong cao lớn ôm lấy vai, hơn nữa vì góc chụp khiến cô càng có vẻ nhỏ xinh so với anh.
“Em thật xinh đẹp.” Trọng Phong trả đi động cho cô, đôi mắt cong thành trăng non, chậm rãi nói: “Nếu tôi cũng có di động thì tốt.”
Tống Tân hiểu ý anh. Anh sợ mình sẽ rời đi. Nếu có di động anh có thể lưu ảnh chụp của họ.
Cho nên, rõ ràng có thể dẫn anh tới cửa hàng di động lấy một cái, nhưng cô lại không nói gì hết.
Tống Tân giả vờ không hiểu, cười nói: “Chờ trò chơi kết thúc, em táng gia bại sản cũng phải mua cho anh một chiếc, loại tốt nhất.”
Trọng Phong nói: “Em dùng tốt nhất, cho tôi di động cũ là được.”
Tống Tân cười nói: “Em không keo kiệt đến mức ấy. Anh yên tâm, theo em em nhất định sẽ không để anh chịu khổ!”
Trọng Phong cười, gật đầu nói: “Được, vậy tôi sẽ vĩnh viễn theo em.”
Những ngày sau yên bình đến bất ngờ, cứ thế chờ đến lúc trời sáng.
Thường thì trời sẽ tối bảy tám ngày, lần này là bảy ngày.
Đại Hào thường xuyên liên lạc với Tống Tân, nói những chuyện giời ơi đất hỡi. Mà Tống Tân cũng phát hiện, cảm tình giữa Đại Hào và 002 đang càng ngày càng tốt.
Có một lần 002 đẩy máy hút bụi tới quá gần chân Đại Hào, ảnh hưởng anh ta nói chuyện. Thế là anh ta gào lên với 002: “Sở Sáo!”
Tống Tân nghe thấy rất rõ ràng, ngay cả Trọng Phong cũng tới cạnh cô ngó xem.
Đại Hào chợt nhận ra, xấu hổ ho khan hai tiếng, nói: “Ờ… Thì… Cứ gọi 002 mãi cũng phiền, tùy tiện đặt tên thôi.”
Tống Tân nghẹn cười hỏi: “Vì sao lại đặt lên này?”
Đại Hào hừ một tiếng, hung tợn nói: “Cúp đây!”
002 lại buông máy hút bụi thò qua, cười nói: “Bởi vì vũ khí của tôi là một thanh kiếm. Kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ mới có thể giết người, cho nên tên Sở Sáo! Thế nào, rất hay đúng không? Tôi cực kỳ thích cái tên này!”
Khóe miệng Tống Tân giật giật: “Chỉ cần là Đại Hào đặt thì anh sẽ thấy hay hết chứ gì?”
Anh ta cười hì hì, vừa định gật đầu, đã bị Đại Hào túm cổ áo kéo ra.
Sau đó màn hình liền đen.
Sau ngày đó tận hai ngày Đại Hào mới liên lạc lại với Tống Tân, bởi vì quá rảnh cho nên tìm cô buôn dưa lê.
Tống Tân lúc ấy đang đói, không muốn nghe anh ta lải nhải, liền hỏi một câu: “Sở Sáo đâu?”
Đại Hào trừng mắt nhìn cô, lập tức cúp máy.
Tống Tân cười đến run rẩy, không ngờ Đại Hào chỉ vì đặt tên cho 002 mà thẹn thùng lâu như vậy.
Nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng. Ban đầu anh ta coi thường người máy trí năng biết bao, càng không hiểu vì sao Tống Tân sẽ để ý một “Đạo cụ” đến vậy.
Hình như lúc ấy anh ta còn cảm thấy Tống Tân đặt tên cho đạo cụ là chuyện rất buồn cười.
Bây giờ thì quả báo đến rồi nhé.
Mà khiến Tống Tân ngạc nhiên chính là số phiếu của Đại Hào trong thời gian này tăng lên rất nhiều.
Vốn hạng 2 Trình Nam chỉ kém anh ta 6000 phiếu, bây giờ đã kém 8000 phiếu.
Trong lúc ấy, số phiếu của Trình Nam kỳ thật vẫn luôn tăng, nhưng rõ ràng là Đại Hào tăng nhanh hơn nhiều.
Ở thế giới thật không có trò chơi, Đại Hào cả ngày kêu chán, nhưng cũng không chạy ra ngoài giết người lung tung để giải buồn. Như vậy nguyên nhân khiến số phiếu của anh ta tăng lên chỉ có một.
Tống Tân suy đoán là vì tình cảm của anh ta và người máy trí năng trở nên thân thiết hơn.
Không biết hai người kia bình thường ở với nhau thế nào mà lại tăng nhiều phiếu như vậy.
Phiếu của Tống Tân cũng tăng một ít, chỉ kém hạng 4 mấy chục phiếu, tốc độ tăng phiếu của cô còn nhanh hơn hạng 4. Hẳn là sẽ nhanh chóng vượt qua hạng 4 thôi.
Danh sách chương