Vương Đông và Quách Tiếu đỡ Đồ Đỉnh vào phòng, thuận tiện kiểm tra phòng hắn một lượt.
Bọn họ đặt hắn lên giường, Tống Tân đi tới tỏ vẻ xin lỗi: “Rất xin lỗi, anh cũng biết Đại Hào ấy, bởi vì anh ấy rất mạnh nên vô cùng kiêu ngạo, làm gì cũng không nghĩ đến hậu quả. Tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh. Anh nằm nghỉ ngơi đi. Bị thương nặng như vậy đừng xuống giường làm gì.”
Đồ Đỉnh mặt sưng vù, đôi môi cũng sưng như hai chiếc xúc xích, há miệng muốn nói nhưng chỉ phát ra được tiếng ú ớ.
Tống Tân trong lòng rất muốn cười, vẻ mặt vẫn chân thành: “Anh nghỉ ngơi đi, đồ ăn chúng tôi sẽ mang lên tận nơi cho anh.”
Vương Đông quay đầu nhìn Đồ Đỉnh một cái, an ủi: “Nếu may mắn, anh có thể nằm mà hoàn thành trò chơi. Vết thương này chỉ sợ ngày mai cũng không xuống giường được, ngày mai cũng là ngày cuối cùng rồi.”
Tống Tân cười thầm trong lòng, gọi Trọng Phong cùng nhau lục soát phòng.
Chờ đến khi đã tìm hết mọi ngóc ngách chỉ còn lại dưới giường, Đồ Đỉnh lại bị Vương Đông bê xuống, cho ngồi tạm trên ghế.
Sau đó Trọng Phong và Quách Tiếu cùng nhau lật đệm lên.
Nhưng phía dưới không có gì hết. Cả phòng, bao gồm phòng vệ sinh đều đã bị bọn họ kiểm tra hết rồi, không tìm được gì.
Vì thế Vương Đông và Quách Tiếu lại một lần nữa chuyển Đồ Đỉnh lên giường. Sau đó bốn người cùng nhau sang phòng khác.
Phòng kế tiếp là của Dương Nhã Lệ.
Bọn họ lặp lại quá trình lúc trước, lục soát từng ngóc ngách trong phòng, ngay cả sàn nhà cũng được tìm cẩn thận, chỉ sợ có ngăn bí mật ở đâu đó.
Cuối cùng đệm cũng bị bọn họ nâng lên.
Mà lần này khi nâng đệm lên, Tống Tân liền thấy dưới đáy đệm có một vết rách.
Vết rách cũng không dài, chỉ tầm 7-8 centimet.
Tống Tân nhìn thấy, vội vàng nói: “Lật đệm lại xem, trong đó dường như có đồ!”
Vương Đông hây da một tiếng, cùng Trọng Phong dùng sức lật đệm lại.
Vết rách kia ở giữa đệm, Vương Đông nằm sấp xuống, đưa tay vào sờ sờ, nhíu mày nói: “Trong này hình như có đồ thật này.”
Quách Tiếu vội thúc giục: “Mau lấy ra đi!”
Vương Đông lại cúi người sâu hơn, cho đến khi khuỷu tay cũng đã nhét vào trong đệm mới ngừng lại.
Cánh tay anh ta đong đưa, rõ ràng là đang sờ s0ạng bên trong. Một lát sau sau, anh ta “A” một tiếng, đột nhiên rút tay ra.
Tống Tân thấy trong tay anh ta đang cầm một chiếc di động.
Vương Đông kinh ngạc nói: “Hóa ra là di động?!”
Anh ta khó hiểu nhìn Tống Tân và Quách Tiếu: “Thứ này tuy được giấu kỹ, nhưng cũng không đến mức khiến Dương Nhã Lệ không tìm được chứ?”
“Di động có khởi động được không?” Tống Tân hỏi.
Vương Đông ấn nút bật, nhưng di động không hề có phản ứng. Anh ta lại ấn lâu hơn, sau đó tiếng chuông khởi động máy vang lên, màn hình cũng sáng.
Đây là một chiếc điện thoại thông minh kiểu cũ, nhưng cũng được coi như hãng có tiếng, chất lượng khá ổn, khởi động máy thuận lợi.
Nhưng sau khi khởi động được, bọn họ lại gặp phải phiền toái mới: di động có mật mã, sáu số.
Quách Tiếu chau mày: “Làm sao bây giờ? Không thể đoán mò, nếu nhập sai quá nhiều sẽ phải chờ một thời gian mới được nhập tiếp.”
Vương Đông đề nghị: “Không bằng chúng ta xuống tầng, gọi mọi người thương lượng đã?”
“Cũng đúng.” Tống Tân gật đầu.
Trọng Phong luôn nghe Tống Tân, đương nhiên không có ý kiến. Bọn họ liền rời khỏi phòng Dương Nhã Lệ, đóng cửa, cùng nhau xuống tầng.
Những cửa phòng này một khi đóng sẽ phải dùng chìa khóa để mở. Mà chìa khóa ngoại trừ mỗi người một chiếc, thì chỉ còn chùm to treo ở quầy đăng ký. Cho nên dù Tống Tân xuống tầng cũng không cần lo Đồ Đỉnh nhân lúc này vào các phòng khác.
Quan trọng nhất là dù thể chất của gián điệp khác con người, cũng không thể khôi phục nhanh như vậy.
Nếu đúng như Dương Nhã Lệ nói thì Trần Tiểu Vân trước khi bị Đại Hào đá cũng đã chết rồi. Cho nên lúc ấy Đại Hào thực chất đã đá một gián điệp.
Mà gián điệp Trần Tiểu Vân lúc ấy vẫn bị Đại Hào đá cho ngất xỉu, qua một đoạn thời gian mới khôi phục.
Đồ Đỉnh bị Đại Hào đánh vào đầu, chỉ sợ cũng phải nghỉ ngơi một thời gian mới có thể hành động.
Sau khi nhóm Tống Tân xuống tầng liền thấy Đại Hào vắt chân ngồi ở trong đại sảnh, trong tay cầm quyển sổ đăng ký, cà lơ phất phơ rung chân vẫy tay với họ: “Xuống rồi à? Tìm được cái gì không?”
Vương Đông nhìn đại sảnh một vòng, dừng lại ở Dương Nhã Lệ vài giây mới lấy di động từ trong túi ra: “Chúng tôi tìm được cái này.”
Đại Hào lập tức thu chân, ngồi thẳng: “Di động?!”
Tống Tân gật đầu: “Đúng vậy, nhưng có mật mã, không mở được.”
“Tìm thấy ở đâu? Tôi nhìn xem.” Dương Nhã Lệ kinh ngạc đi tới, vừa hỏi vừa đưa tay ra.
Vương Đông lại rụt tay lại, nhìn cô ta, như cười như không, hỏi: “Tìm được ở đâu không phải trong lòng cô biết thừa sao?”
Dương Nhã Lệ sững ra, lập tức nghĩ ra: “Nói vậy, chẳng lẽ là… Trong phòng tôi?! Sao có thể!”
“Sao không thể?” Quách Tiếu cao giọng nói với mọi người: “Chúng tôi tìm được trong đệm của Dương Nhã Lệ.”
Người chơi mặt chữ điền trợn tròn mắt, khiếp sợ hỏi: “Trong phòng cô ta? Nói như vậy… Chẳng lẽ cô ta chính là gián điệp?!”
Đại Hào gãi gãi mặt, nhớ lại chuyện lúc trước, chậc một tiếng: “Cẩn thận nghĩ lại thì manh mối cô tìm được là một hộp BCS đã bóc, mà BCS có bán ở quầy. Ai biết có phải cô tự lấy một hộp rồi điêu là manh mối không?”
Dương Nhã Lệ vội lắc đầu, vẻ mặt phẫn nộ: “Không phải, tôi không phải gián điệp, mấy người không thể vu oan cho tôi! Mấy người nói là tìm được trong đệm đúng không? Lúc trước tôi không hề kiểm tra phía dưới đệm! Mấy người nghĩ mà xem, một cô gái như tôi có đủ sức lật đệm lên kiểm tra à?”
Vương Đông kéo dài giọng “Ồ” một tiếng, cười nói: “Quách Tiếu chỉ nói tìm được trong đệm, nhưng chưa nói là lật đệm lên mới tìm được. Nếu cô thực sự không biết có đồ, sao lại nói chuẩn thế?”
Dương Nhã Lệ nhíu chặt mày, uất ức đến đỏ cả mắt: “Bởi vì lúc trước tôi chỉ tìm mặt trên đệm, mặt dưới tôi không lật lên nổi, hơn nữa đã tìm được một hộp BCS đã mở. Tôi liền cho rằng sẽ không có manh mối thứ hai, cho nên cũng không gọi người khác tới giúp tôi xem phía dưới đệm! Sớm biết như này, tôi nhất định sẽ tìm người giúp!”
“Giờ cô có nói gì cũng vô dụng.” Quách Tiếu nói: “Đồ tìm được trong phòng cô, cô nói không biết là không biết à? Bây giờ tôi rất nghi cô là gián điệp. Tối hôm qua cô và đồng lõa Hách Kiến đã tự biên tự diễn một vở kịch, mục đích là để tẩy sạch nghi ngờ đúng không?”
Vương Đông nói tiếp: “Kẻ thù của phe gián điệp là người chơi nên mọi người liền cho rằng giữa gián điệp sẽ không giết hại lẫn nhau. Cho nên các người cố ý làm như vậy, hy sinh Hách Kiến để tất cả mọi người tin tưởng Dương Nhã Lệ cô không phải gián điệp. Như vậy thì về sau có chuyện gì mọi người cũng sẽ không nghi ngờ cô. Cho dù cảm thấy cô đáng nghi, cũng sẽ không lập tức mạo hiểm chỉ điểm cô, không phải sao?”
Dương Nhã Lệ lắc đầu, muốn lên tiếng phản biện nhưng cuối cùng lại bất đắc dĩ mà thở dài, cười khổ nói: “Thôi, tôi không giải thích nữa, dù sao bây giờ tôi có nói gì cũng vô dụng. Nếu mấy người đã cho rằng tôi là gián điệp thì chỉ điểm tôi đi.”
Quách Tiếu lắc đầu: “Không được, nếu cô không phải gián điệp thực sự mà chỉ là đồng lõa bị gián điệp đồng hóa thì chỉ điểm cô sẽ bị trừ điểm.” Anh ta dừng một chút, nhìn về phía những người khác: “Tôi cảm thấy chúng ta nên cẩn thận vẫn hơn. Bây giờ nghĩ cách mở khóa mật mã trước. Nếu lại có manh mối chỉ về phía Dương Nhã Lệ thì chúng ta chỉ điểm gián điệp cũng không muộn.”
Đại Hào hừ một tiếng: “Chưa biết chừng di động không có manh mối.”
Quách Tiếu nói: “Người chơi không thể mang di động vào đây, cho nên di động chắc chắn là đồ thuộc về nơi này. Nếu có thể khởi động máy, thì trong đó nhất định có manh mối chúng ta cần. Tóm lại tôi tính mở khóa trước, mấy người muốn làm gì thì làm.”
Người chơi mặt chữ điền ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Anh nói có lý, có thể thử xem.”
Tống Tân tạm thời không tỏ thái độ, cô đang suy nghĩ vài chuyện.
Về chiếc di động này, về Dương Nhã Lệ.
Bọn họ đặt hắn lên giường, Tống Tân đi tới tỏ vẻ xin lỗi: “Rất xin lỗi, anh cũng biết Đại Hào ấy, bởi vì anh ấy rất mạnh nên vô cùng kiêu ngạo, làm gì cũng không nghĩ đến hậu quả. Tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh. Anh nằm nghỉ ngơi đi. Bị thương nặng như vậy đừng xuống giường làm gì.”
Đồ Đỉnh mặt sưng vù, đôi môi cũng sưng như hai chiếc xúc xích, há miệng muốn nói nhưng chỉ phát ra được tiếng ú ớ.
Tống Tân trong lòng rất muốn cười, vẻ mặt vẫn chân thành: “Anh nghỉ ngơi đi, đồ ăn chúng tôi sẽ mang lên tận nơi cho anh.”
Vương Đông quay đầu nhìn Đồ Đỉnh một cái, an ủi: “Nếu may mắn, anh có thể nằm mà hoàn thành trò chơi. Vết thương này chỉ sợ ngày mai cũng không xuống giường được, ngày mai cũng là ngày cuối cùng rồi.”
Tống Tân cười thầm trong lòng, gọi Trọng Phong cùng nhau lục soát phòng.
Chờ đến khi đã tìm hết mọi ngóc ngách chỉ còn lại dưới giường, Đồ Đỉnh lại bị Vương Đông bê xuống, cho ngồi tạm trên ghế.
Sau đó Trọng Phong và Quách Tiếu cùng nhau lật đệm lên.
Nhưng phía dưới không có gì hết. Cả phòng, bao gồm phòng vệ sinh đều đã bị bọn họ kiểm tra hết rồi, không tìm được gì.
Vì thế Vương Đông và Quách Tiếu lại một lần nữa chuyển Đồ Đỉnh lên giường. Sau đó bốn người cùng nhau sang phòng khác.
Phòng kế tiếp là của Dương Nhã Lệ.
Bọn họ lặp lại quá trình lúc trước, lục soát từng ngóc ngách trong phòng, ngay cả sàn nhà cũng được tìm cẩn thận, chỉ sợ có ngăn bí mật ở đâu đó.
Cuối cùng đệm cũng bị bọn họ nâng lên.
Mà lần này khi nâng đệm lên, Tống Tân liền thấy dưới đáy đệm có một vết rách.
Vết rách cũng không dài, chỉ tầm 7-8 centimet.
Tống Tân nhìn thấy, vội vàng nói: “Lật đệm lại xem, trong đó dường như có đồ!”
Vương Đông hây da một tiếng, cùng Trọng Phong dùng sức lật đệm lại.
Vết rách kia ở giữa đệm, Vương Đông nằm sấp xuống, đưa tay vào sờ sờ, nhíu mày nói: “Trong này hình như có đồ thật này.”
Quách Tiếu vội thúc giục: “Mau lấy ra đi!”
Vương Đông lại cúi người sâu hơn, cho đến khi khuỷu tay cũng đã nhét vào trong đệm mới ngừng lại.
Cánh tay anh ta đong đưa, rõ ràng là đang sờ s0ạng bên trong. Một lát sau sau, anh ta “A” một tiếng, đột nhiên rút tay ra.
Tống Tân thấy trong tay anh ta đang cầm một chiếc di động.
Vương Đông kinh ngạc nói: “Hóa ra là di động?!”
Anh ta khó hiểu nhìn Tống Tân và Quách Tiếu: “Thứ này tuy được giấu kỹ, nhưng cũng không đến mức khiến Dương Nhã Lệ không tìm được chứ?”
“Di động có khởi động được không?” Tống Tân hỏi.
Vương Đông ấn nút bật, nhưng di động không hề có phản ứng. Anh ta lại ấn lâu hơn, sau đó tiếng chuông khởi động máy vang lên, màn hình cũng sáng.
Đây là một chiếc điện thoại thông minh kiểu cũ, nhưng cũng được coi như hãng có tiếng, chất lượng khá ổn, khởi động máy thuận lợi.
Nhưng sau khi khởi động được, bọn họ lại gặp phải phiền toái mới: di động có mật mã, sáu số.
Quách Tiếu chau mày: “Làm sao bây giờ? Không thể đoán mò, nếu nhập sai quá nhiều sẽ phải chờ một thời gian mới được nhập tiếp.”
Vương Đông đề nghị: “Không bằng chúng ta xuống tầng, gọi mọi người thương lượng đã?”
“Cũng đúng.” Tống Tân gật đầu.
Trọng Phong luôn nghe Tống Tân, đương nhiên không có ý kiến. Bọn họ liền rời khỏi phòng Dương Nhã Lệ, đóng cửa, cùng nhau xuống tầng.
Những cửa phòng này một khi đóng sẽ phải dùng chìa khóa để mở. Mà chìa khóa ngoại trừ mỗi người một chiếc, thì chỉ còn chùm to treo ở quầy đăng ký. Cho nên dù Tống Tân xuống tầng cũng không cần lo Đồ Đỉnh nhân lúc này vào các phòng khác.
Quan trọng nhất là dù thể chất của gián điệp khác con người, cũng không thể khôi phục nhanh như vậy.
Nếu đúng như Dương Nhã Lệ nói thì Trần Tiểu Vân trước khi bị Đại Hào đá cũng đã chết rồi. Cho nên lúc ấy Đại Hào thực chất đã đá một gián điệp.
Mà gián điệp Trần Tiểu Vân lúc ấy vẫn bị Đại Hào đá cho ngất xỉu, qua một đoạn thời gian mới khôi phục.
Đồ Đỉnh bị Đại Hào đánh vào đầu, chỉ sợ cũng phải nghỉ ngơi một thời gian mới có thể hành động.
Sau khi nhóm Tống Tân xuống tầng liền thấy Đại Hào vắt chân ngồi ở trong đại sảnh, trong tay cầm quyển sổ đăng ký, cà lơ phất phơ rung chân vẫy tay với họ: “Xuống rồi à? Tìm được cái gì không?”
Vương Đông nhìn đại sảnh một vòng, dừng lại ở Dương Nhã Lệ vài giây mới lấy di động từ trong túi ra: “Chúng tôi tìm được cái này.”
Đại Hào lập tức thu chân, ngồi thẳng: “Di động?!”
Tống Tân gật đầu: “Đúng vậy, nhưng có mật mã, không mở được.”
“Tìm thấy ở đâu? Tôi nhìn xem.” Dương Nhã Lệ kinh ngạc đi tới, vừa hỏi vừa đưa tay ra.
Vương Đông lại rụt tay lại, nhìn cô ta, như cười như không, hỏi: “Tìm được ở đâu không phải trong lòng cô biết thừa sao?”
Dương Nhã Lệ sững ra, lập tức nghĩ ra: “Nói vậy, chẳng lẽ là… Trong phòng tôi?! Sao có thể!”
“Sao không thể?” Quách Tiếu cao giọng nói với mọi người: “Chúng tôi tìm được trong đệm của Dương Nhã Lệ.”
Người chơi mặt chữ điền trợn tròn mắt, khiếp sợ hỏi: “Trong phòng cô ta? Nói như vậy… Chẳng lẽ cô ta chính là gián điệp?!”
Đại Hào gãi gãi mặt, nhớ lại chuyện lúc trước, chậc một tiếng: “Cẩn thận nghĩ lại thì manh mối cô tìm được là một hộp BCS đã bóc, mà BCS có bán ở quầy. Ai biết có phải cô tự lấy một hộp rồi điêu là manh mối không?”
Dương Nhã Lệ vội lắc đầu, vẻ mặt phẫn nộ: “Không phải, tôi không phải gián điệp, mấy người không thể vu oan cho tôi! Mấy người nói là tìm được trong đệm đúng không? Lúc trước tôi không hề kiểm tra phía dưới đệm! Mấy người nghĩ mà xem, một cô gái như tôi có đủ sức lật đệm lên kiểm tra à?”
Vương Đông kéo dài giọng “Ồ” một tiếng, cười nói: “Quách Tiếu chỉ nói tìm được trong đệm, nhưng chưa nói là lật đệm lên mới tìm được. Nếu cô thực sự không biết có đồ, sao lại nói chuẩn thế?”
Dương Nhã Lệ nhíu chặt mày, uất ức đến đỏ cả mắt: “Bởi vì lúc trước tôi chỉ tìm mặt trên đệm, mặt dưới tôi không lật lên nổi, hơn nữa đã tìm được một hộp BCS đã mở. Tôi liền cho rằng sẽ không có manh mối thứ hai, cho nên cũng không gọi người khác tới giúp tôi xem phía dưới đệm! Sớm biết như này, tôi nhất định sẽ tìm người giúp!”
“Giờ cô có nói gì cũng vô dụng.” Quách Tiếu nói: “Đồ tìm được trong phòng cô, cô nói không biết là không biết à? Bây giờ tôi rất nghi cô là gián điệp. Tối hôm qua cô và đồng lõa Hách Kiến đã tự biên tự diễn một vở kịch, mục đích là để tẩy sạch nghi ngờ đúng không?”
Vương Đông nói tiếp: “Kẻ thù của phe gián điệp là người chơi nên mọi người liền cho rằng giữa gián điệp sẽ không giết hại lẫn nhau. Cho nên các người cố ý làm như vậy, hy sinh Hách Kiến để tất cả mọi người tin tưởng Dương Nhã Lệ cô không phải gián điệp. Như vậy thì về sau có chuyện gì mọi người cũng sẽ không nghi ngờ cô. Cho dù cảm thấy cô đáng nghi, cũng sẽ không lập tức mạo hiểm chỉ điểm cô, không phải sao?”
Dương Nhã Lệ lắc đầu, muốn lên tiếng phản biện nhưng cuối cùng lại bất đắc dĩ mà thở dài, cười khổ nói: “Thôi, tôi không giải thích nữa, dù sao bây giờ tôi có nói gì cũng vô dụng. Nếu mấy người đã cho rằng tôi là gián điệp thì chỉ điểm tôi đi.”
Quách Tiếu lắc đầu: “Không được, nếu cô không phải gián điệp thực sự mà chỉ là đồng lõa bị gián điệp đồng hóa thì chỉ điểm cô sẽ bị trừ điểm.” Anh ta dừng một chút, nhìn về phía những người khác: “Tôi cảm thấy chúng ta nên cẩn thận vẫn hơn. Bây giờ nghĩ cách mở khóa mật mã trước. Nếu lại có manh mối chỉ về phía Dương Nhã Lệ thì chúng ta chỉ điểm gián điệp cũng không muộn.”
Đại Hào hừ một tiếng: “Chưa biết chừng di động không có manh mối.”
Quách Tiếu nói: “Người chơi không thể mang di động vào đây, cho nên di động chắc chắn là đồ thuộc về nơi này. Nếu có thể khởi động máy, thì trong đó nhất định có manh mối chúng ta cần. Tóm lại tôi tính mở khóa trước, mấy người muốn làm gì thì làm.”
Người chơi mặt chữ điền ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Anh nói có lý, có thể thử xem.”
Tống Tân tạm thời không tỏ thái độ, cô đang suy nghĩ vài chuyện.
Về chiếc di động này, về Dương Nhã Lệ.
Danh sách chương