Khi bọn họ đọc xong dòng cuối của quyển sổ đăng ký, trên mặt bọn họ là vẻ khó hiểu và thất vọng.

Vẫn không phát hiện được gì, hoàn toàn không có manh mối.

Sau một lát im lặng, Tống Tân lên tiếng: “Nếu tạm thời không tìm ra manh mối ở đây thì mọi người cũng đừng lãng phí thời gian nữa. Tối qua tôi đã nghĩ, những món đồ xuất hiện trong phòng mọi người hẳn sẽ có manh mối giả, bởi vì gián điệp sẽ không lấy ra manh mối thật giúp chúng ta thắng đâu. Cho nên tôi cho rằng hôm nay có thể vào phòng từng người tìm thử.”

Muốn lục soát phòng thì không thể lừa những người khác, nếu không sao họ cho cô vào phòng được.

Tống Tân vừa nói vừa chú ý vẻ mặt mọi người, nhưng không phát hiện được gì.

Sau khi cô nói xong, Dương Nhã Lệ cũng tán đồng: “Tôi cũng nghĩ đến chuyện này, quả thực là nên tìm xem.”

Tống Tân liền nói: “Nhưng manh mối trên sổ đăng ký cũng không thể bỏ qua, cho nên tôi cho rằng chúng ta có thể chia làm hai. Ở đây có tám người, cộng thêm người máy trí năng của tôi và Đại Hào thì tổng cộng có mười người. Chia làm hai đội mỗi đội năm người, vậy là đủ rồi.”

Vương Đông chần chờ nói: “Nhưng gián điệp dường như có thể đồng hóa người chơi, biến người chơi thành phe hắn. Nói vậy… Nếu có ai tìm được manh mối lén giấu đi hoặc phá hủy thì sao?”

Đại Hào hừ một tiếng: “Gián điệp có lợi hại thì cũng không thể nào biến cả bốn người chơi thành gián điệp cùng lúc được. Chỉ cần người trong đội hành động cùng nhau, ai dám giấu đồ. Nếu có người tự ý hành động một mình thì người này nhất định có vấn đề!”

Người chơi mặt chữ điền nói: “Cứ làm như vậy đi, tôi thấy được đấy. Tôi ở lại đây xem sổ đăng ký.”

“Tôi lên tầng tìm đồ.”

“Tôi cũng lên tầng.”

“Tôi ở lại.”

Các người chơi đều tự chọn việc mình muốn làm, trong đó Đồ Đỉnh chọn ở lại.

Tống Tân và Đại Hào liếc nhau, anh ta liền lười biếng nói: “Ông đây lười nhúc nhích lắm rồi, muốn ở lại đây.”

Tống Tân cũng phụ hoạ: “Thế tôi lên tầng vậy.”

Lựa chọn của Đồ Đỉnh khiến Tống Tân đoán rằng hắn chọn ở lại là vì sợ bọn họ thực sự tìm ra được manh mối từ quyển sổ đăng ký.

Nói cách khác, phe gián điệp thật sự tin vào “Manh mối” cô bịa ra hôm qua.

Đồ Đỉnh chọn ở lại đây có 2 nguyên do. Một là để xem những người khác có thực sự tìm được manh mối trong quyển sổ hay không. Hai là giảm bớt một người động não, hạ thấp xác suất tìm ra manh mối của đội ở lại xem sổ.

Mà hắn ở lại đây, liệu có khi nào gián điệp thực sự nằm trong những người lên tầng không? Tất cả người chơi nhanh chóng chia đội xong. Tống Tân và Trọng Phong đi theo ba người nữa lên tầng, cũng lặng lẽ quan sát ba người họ.

Trong đó một người là Dương Nhã Lệ, một người là Vương Đông, người còn lại tên Quách Tiếu.

Vương Đông lúc trước vẫn luôn hành động với cùng đồng đội của mình, nhưng lần này đồng đội của anh ta ở lại dưới tầng. Bọn họ chia nhau ra như vậy sẽ không bỏ sót thông tin của cả hai phía.

Trong mắt những người khác, Tống Tân và Đại Hào chia nhau ra hành động cũng là vì lý do đó.

Nhưng thực chất không phải vậy.

Khi lên tầng Dương Nhã Lệ cầm theo chùm chìa khóa từ quầy tiếp khách, năm người cùng nhau lục soát từng phòng.

Phòng đầu tiên là của Quách Tiếu, bài trí trong các phòng cũng không có gì khác biệt.

Mọi người tìm kiếm cẩn thận từng ngóc ngách, ngay cả két nước bồn cầu cũng không bỏ qua.

Trong quá trình ấy Tống Tân cũng để ý hành động của những người khác, đồng thời phát hiện thỉnh thoảng có người nhìn mình, hiển nhiên là cũng đang đề phòng.

Tìm một phòng không mất quá nhiều thời gian, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm xong ba phòng. Lúc bước vào phòng thứ tư, dưới tầng đột nhiên vang lên tiếng quát mắng rất lớn.

Mọi người sửng sốt, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng đập bàn ghế.

Vương Đông hơi chần chờ, hỏi: “Có cần xuống xem không? Chẳng lẽ bọn họ phát hiện ra gián điệp à?”

“Đi!” Quách Tiếu hô, chạy xuống đầu tiên.

Những người khác cũng theo sát phía sau. Trong lúc bọn họ chạy xuống, tiếng đập phá càng ngày càng lớn.

Tống Tân nghe thấy Đại Hào mắng một tiếng: “Cái đù má, ông đây hôm nay phải đánh cho mày gọi bố luôn!”

Người chơi chạy trước đột nhiên hơi khựng lại, sau đó chầm chậm xuống tầng.

Trong đại sảnh, Đại Hào đạp một chân lên ngực Đồ Đỉnh, đôi tay đấm túi bụi vào mặt hắn, mỗi một đấm đều vang lên tiếng bôm bốp.

Vừa đấm Đại Hào còn vừa hỏi: “Còn dám cãi bố mày không? Không xin lỗi còn lý sự cùn đúng không?”

Tống Tân thấy đã đạt được hiệu quả như mong muốn, vội vàng bước tới kéo Đại Hào: “Đừng đánh! Nếu đánh chết người, tôi không còn điểm chia cho anh nữa đâu!”

Đại Hào thở phì phì mà lườm cô một cái, lại bồi thêm một đấm lên mặt Đồ Đỉnh rồi mới chịu dừng tay: “Mẹ nó, quy tắc như hạch, ông đây quả thực muốn đấm chết hắn!”

Tống Tân nói: “Người ta trọc cả đầu rồi, anh còn đánh như vậy. Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh ta làm gì chọc anh à?”

Những người khác hiển nhiên cũng rất tò mò, mà hai người còn lại trong đội ở dưới tầng xem sổ cũng đều dùng ánh mặt cực kỳ không tán đồng nhìn Đại Hào.

Đại Hào nhìn sang, hai người kia vội vàng quay đi.

Anh ta hừ lạnh một tiếng, chỉ chỉ Đồ Đỉnh mặt sưng vù bị mình đạp dưới chân, tức giận nói: “Ông đây đang đứng yên lành, hắn lại giẫm vào chân tôi!”

Tống Tân hỏi thay tiếng lòng của tất cả mọi người: “Có thế thôi à?”

Đại Hào nghiến răng: “Đương nhiên không chỉ có thế, hắn giẫm xong còn không xin lỗi tôi cơ!”

Tống Tân tiếp tục vai diễn: “Thế cũng không đến mức đánh người ta thành thế này chứ?”

“Cô biết cái gì!” Đại Hào trợn mắt trừng trừng: “Ông đây đường đường là người chơi số một, sao lại phải chịu sự uất ức này? Đánh hắn một trận là còn may, nếu không vì đống quy tắc chết tiệt ấy, hôm nay tôi chắc chắn sẽ giết hắn!”

Ba người từ trên tầng xuất lập tức hiểu ra, vì sao vẻ mặt của hai người dưới tầng nhìn Đại Hào lại kỳ lạ như vậy.

Vì chút việc nhỏ ấy mà đánh người ta không dậy nổi, đúng là quá đáng.

Tống Tân nhíu mày nói: “Anh tức thì đấm hai ba phát là được rồi. Giờ đánh người ta thành ra thế này, đến chiều mai chưa chắc đã dậy nổi. Chúng ta không phải lại mất thêm một đồng đội à, sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tìm gián điệp của mọi người. Gián điệp sợ là vui lắm rồi. Có khi nào… Anh cùng phe với gián điệp không đấy?”

Đại Hào nghiến răng, vung nắm đấm vào mặt cô, lại dừng lại cách vài cm, hung dữ nói: “Nếu không phải cô là đồng đội của tôi thì ngay cả cô ông đây cũng đánh! Tôi cùng phe với gián điệp? Tôi mà cùng phe với gián điệp thật thì bây giờ đã không đánh người!”

Vương Đông nói: “Anh ấy nói đúng. Đánh người sẽ rất dễ bị nghi là gián điệp. Gián điệp thật nhất định sẽ cố gắng che giấu thân phận, không bao giờ làm chuyện khiến người khác nghi ngờ như vậy đâu.”

Dương Nhã Lệ nhỏ giọng nói: “Chưa biết chừng vì biết mọi người sẽ nghĩ vậy nên anh ta mới cố tình làm trái ngược đấy.”

Đại Hào cười lạnh: “Thế các người chỉ điểm tôi thử xem?”

Tống Tân vội nói: “Tôi nói bừa thôi, mọi người mau đưa Đồ Đỉnh về phòng đi. Anh ấy bị thương không nhẹ, chắc là phải nằm trên giường đến mai mất.”

Vương Đông và Quách Tiếu cùng nhau đưa Đồ Đỉnh lên tầng.

Dương Nhã Lệ nói: “Tìm đồ không cần động não, trên tầng thiếu một người cũng không sao, manh mối trên sổ đăng ký phức tạp hơn, chi bằng tôi ở lại dưới này nhé?”

Tống Tân nói: “Tôi ở lại cũng được.”

Dương Nhã Lệ lắc đầu: “Cô ở lại đây thì người máy trí năng của cô cũng ở lại, vậy chẳng phải trên tầng thiếu hai người sao. Để tôi ở lại vẫn hơn.”

Tống Tân liền cười nói: “Cũng đúng, chủ yếu là tôi sợ Đại Hào lại tùy tiện đánh người.”

Đại Hào lườm cô: “Cô nói ai tùy tiện đánh người? Ông đây có lý do hẳn hoi, ai bảo hắn giẫm chân người ta còn không xin lỗi? Cô chán sống rồi phải không?”

Tống Tân nhún vai: “Anh là số 1. Anh muốn làm gì ai dám cản.”

Dương Nhã Lệ cười nói: “Được rồi, mau lên tầng đi.”

Tống Tân cũng cười với cô ta, khẽ nói: “Cô còn bị thương, cách xa Đại Hào một chút, anh ta nóng tính lắm.”

Đại Hào đưa nắm đấm lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô tin ông đây xử luôn cô không?”

Tống Tân vội kéo Trọng Phong lên tầng.

Chờ đến đi khi lên cầu thang, nụ cười trên mặt cô liền tắt.

Vừa rồi là vở kịch mà cô và Đại Hào đã thương lượng từ trước. Đại Hào cố ý đứng ở bên cạnh Đồ Đỉnh, nhân lúc hắn di chuyển tự đưa chân mình xuống dưới chân hắn để hắn giẫm trúng. Sau đó trước khi hắn kịp lên tiếng thì đánh đòn phủ đầu, chỉ trích hắn giẫm mình mà không xin lỗi, khiến hắn chưa kịp nói gì đã ăn đấm.

Mục đích là để tên gián điệp này không thể tự do hành động được nữa.

Bởi vì trước mắt người chơi biến thành gián điệp ngoại trừ Hách Kiến đã chết, chỉ còn Trần Tiểu Vân và Đồ Đỉnh.

Nếu hai kẻ này đều không thể hành động thì tên gián điệp thực sự kia sẽ phải tự mình ra tay.

Mà vừa rồi Dương Nhã Lệ chọn ở lại dưới tầng thực sự giống như nguyên nhân cô ta đưa ra, hay là bởi vì…… Cô ta là gián điệp?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện