Hạ Băng Khuynh mở to mắt.

Sự nóng bỏng và mềm mại trên môi khiến cô trở tay không kịp, chưa đợi cô phản ứng, lưỡi anh đã mạnh mẽ cưỡng ép chui vào trong miệng cô.

Thân mật vây lấy, điên cuồng chiếm đoạt.

Có cảm giác muốn nuốt cô vào bụng.

“Uhm---”

Ý thức được anh đang làm gì, Hạ Băng Khuynh dùng sức đẩy anh ra.

Đây đang là trên đu quay, 4 bên đều là kính, ánh mắt không bị chặn lại, nếu người khác thấy, còn không thành cảnh livestream sao.

Nhưng sự phản kháng của cô đổi lại sự tấn công càng mạnh mẽ và bá đạo, không chỉ môi, đến tay cũng không kiêng kị di chuyển trên người cô.

Chưa bị nam nhân “bắt nạt” qua, ngực cô bị xoa đến rất đau.

Nhưng trong lòng xấu hổ nhiều hơn! Hạ Băng Khuynh tức giận rồi, đánh sau lưng anh, cắn lưỡi anh 1 cái.

Mộ Nguyệt Sâm bị cắn trúng.

Lúc này, vị tanh của máu từ từ lan trong miệng.

Mày kiếm nhíu lại.

Đôi mắt âm trầm như có ngọn lửa, như tức giận như điên cuồng.

“Tôi tôi nói anh biết, bây giờ ngoài cửa nhiều người nhìn chúng ta, không muốn bị quay đưa lên mạng, lập tức thả tôi ra.” Hạ Băng Khuynh dọa anh.

Nhưng người sợ thật sự, hình như chỉ có cô.

Tên này vốn dĩ không biết xấu hổ.

Mộ Nguyệt Sâm cuối cùng ngẩng đầu lên, thả lỏng tay cô, quay về chỗ ngồi, kéo lại đồ, như không có chuyện gì xảy ra rất bình tĩnh.

Hạ Băng Khuynh rụt về chỗ cũ, ngực vẫn còn mở ra.

Mắt anh vẫn luôn liếc nhìn ngực cô.

“Anh còn nhìn---” Hạ Băng Khuynh cúi đầu, thấy làn da trắng lộ ra “trái dâu” to tươi tắn, lập tức kéo áo lại.

Cô xấu hổ muốn chết rồi.

Mộ Nguyệt Sâm động đậy, nhìn ra ngoài: “Nên nhìn tối qua cũng nhìn rồi, cũng không lạ.”

Hạ Băng Khuynh chấn động: “Tối qua quả nhiên là anh cởi đồ tôi, Mộ Nguyệt Sâm, anh là sắc lang, hỗn đản, vương bát đản!”

“Mặc bộ đồ dung tục như vậy, tự nhiên phải cởi.” Mộ Nguyệt Sâm nói có chứng có cứ.

“...” Logic gì: “Tôi mặc đồ dung tục liên quan gì tới anh, rõ ràng anh cố ý.”

“Cố ý? Em có chứng cứ?”

Anh nhẹ nhàng hỏi ngược, cô k thể nói thêm câu nào.

Hạ Băng Khuynh tức giận nói: “Vậy bây giờ có chứng cứ rồi chứ, anh đến nói cũng k liền hôn tôi, còn làm tôi”

2 chữ đó cô thật sự nói k ra.

“Tôi chỉ là diễn lại, tối qua em đối với tôi như vậy, biểu diễn cho em xem mà thôi! Mộ Nguyệt Sâm nói 1 cái bình tĩnh.

“...”

Ngây ngốc 1 lúc, Hạ Băng Khuynh gãy đầu dậm chân: “Tôi k tin, sao tôi có thể đối với a như vậy, anh gạt người!”

“Em vẫn là chấp nhận sự thật đi.”

“Cái gì chấp nhận sự thật, anh chiếm tiện nghi, bắt nạt tôi, tôi là con gái, còn chưa có bạn trai, sau này còn phải gả cho người ta nữa.”

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện