Hạ Băng Khuynh hít sâu, lấy can đảm làm thanh cổ họng: “Tối qua, xảy ra chuyện gì?”

Hỏi cũng hỏi rồi, nhưng lòng vậy đập mạnh.

Trời biết, a sẽ phản ứng thế nào!

“Chuyện này à--” Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, cố ý do dự, biểu tình thâm sâu nghĩ 1 lúc, mới mở miệng trả lời: “Không nên nói lắm, có chút phức tạp!”

“Phức tạp đến mức nào?” Hạ Băng Khuynh có chút sợ hỏi.

“Khó có thể giải thích!”

Cái gì gọi là khó có thể giải thích? Khó bao nhiêu!

Hạ Băng Khuynh nuốt nước bọt, bất an, nghĩ hay là dứt khoát k hỏi, nhưng a cũng nói đến vậy rồi, cô k hỏi rõ, k fai càng nghĩ bậy sao.

Nhất định phải hỏi rồi.

Hít thở, lấy hơi, hít thở, rồi lấy hơi, làm 3 lần liên tục, cô trịnh trọng nhìn anh: “Anh nói đi, khó giải thích cũng không sao, nói từ vết thương trên miệng đi.”

“Được, đều nói em nghe, đơn giản mà nói, tối qua em ở clb uống say, vào 1 phòng bao, lúc đó tôi cũng ở trong, tôi liền đưa e ra, chúng ta lên sân thượng thoáng khí, sau đó em cưỡng hôn tôi!”

“A? Tôi hôn anh rồi!”

“Đúng, em còn nói em thích tôi!”

Hạ Băng Khuynh k thể tin mở to miệng: “Tôi tôi nói thích anh?”

“Ừ, vốn tôi muốn quay lại cho e coi, nhưng điện thoại hết pin rồi!”

“Cái này---, đây không thể tin!”

“Đương nhiên rồi, bây giờ e có thể phủ nhận, nhưng chuyện đã làm là đã làm, e k nhận, tôi vẫn nhớ đó, miệng bị thương, là vì lúc e hôn tôi quá kịch liệt, còn áp tôi xuống dưới, kết quả bản thân tự làm ghế bị lật, chúng ta từ ghế ngã xuống, liền đều bị thương.”

Hạ Băng Khuynh ôm mặt: “Tôi k tin đâu---”

Sao có thể làm chuyện mất mặt thế.

Vấn đề là, sau khi a nói vậy, phản ứng đầu tiên của cô k fai là hoảng loạn, mà là chột dạ.

Chuyện bình thường vậy, sao cô lại chột dạ chứ? K lẽ cô thật sự chủ động hôn a? Không lẽ cô thật sự thích a? Mộ Nguyệt Sâm như cũ ngồi đó, miệng có thêm nụ cười: “Đã nói chuyện khó giải thích rồi, tôi cũng hôm qua mới biết, em yêu thầm tôi lâu vậy.”

“Tôi mới tôi tôi mới không có, ai yêu thầm anh, tôi là uống nhiều, coi anh là ng khác rồi.” Hạ Băng Khuynh thả tay xuống, hoảng loạn giảo biện.

“Coi thành ai?” Mộ Nguyệt Sâm sắc mặt trầm xuống.

Từ ôn hòa như gió xuân thành mùa đông lạnh giá.

“Tôi quên rồi!” Sao cô biết là ai, sau đó nói: “Dù sao không fai anh là đc rồi.”

“Tại sao k là tôi? Tôi không đủ tiền, k đủ đẹp trai, hay là không đủ tốt với em?” Mộ Nguyệt Sâm lòng buồn phiền.

Nghe cái này Hạ Băng Khuynh liền tức: “Anh có tiền cũng đẹp trai thì tôi phải thích sao? Còn có anh đối tốt với tôi lúc này, mấy ngày trc coi xem tôi là ăn xin, tôi nói anh biết, tôi vĩnh viễn k thích a.”

Cô sẽ k bị anh dụ dỗ, không trầm luân trở thành 1 trong số những người phụ nữ của anh.

Biết chuyện k mang lại kết quả, cô sẽ k làm.

Mộ Nguyệt Sâm chú ý đến cô gái như bi anh ép đến điên trc mắt, nghiêng ng, hoang dã ấn đầu cô, môi mỏng bá đạo áp lên miệng cô.

Tim đập ngày càng nhanh.

“...”

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện