Cuối tuần này ráng rút tí thời gian dịch 8 chương cho mọi ng <3 đọc truyện vui vẻ!!!! Đến đây Ôn Tử Tích càng khóc dữ hơn, mà Mộ Tuyên Nhất trong lòng cũng bị ồn đến có dấu hiệu tỉnh lại.

“Con con tưởng Nguyệt Sâm sẽ vui vì đứa bé này, cho nên vừa xuống máy bay liền đến Mộ gia.”

Giải thích này khiến Hạ Vân Khuynh nắm được điểm yếu, “Cô không phải nói mới xuống máy bay liền đến Mộ gia sao? Vậy sao có thể đến Ôn gia? Sao biết người nhà không chấp nhận? Ôn tiểu thư, lời này quá giả rồi?”

Hạ Vân Khuynh giọng áp bức, khiến Mộ Cẩm Đình nhịn không được kéo cô lại.

Ôn Tử Tích cảm nhận được sự cường thế của Hạ Vân Khuynh, tim âm thầm tính kế.

Không ngờ nữ nhân này lại nghe kĩ, lại tìm ra điểm không rõ trong câu nói của cô. Nhưng cô nhìn sang Hạ Băng Khuynh.

Hừ, cô khiến tôi không dễ chịu, vậy tôi khiến em cô không dễ chịu!

“Đại thiếu phu nhân, tôi biết cô nhất định vì em mình từng sảy thai cho nên ghét tôi và con tôi. Nhưng lời tôi không phải giả dối, nếu không tin có thể gọi về hỏi Ôn gia”

Câu này, rõ ràng thể hiện Hạ Vân Khuynh không hiểu chuyện, tùy tiện nghi ngờ người khác. Nhưng trên thực tế mục đích của cô ở câu trước.

Vì nỗi đau ở nơi sâu nhất trong tim Hạ Băng Khuynh, chính là ngoài ý muốn sảy thai lúc đó.

Lời cô vừa dứt, sắc mặt Hạ Băng Khuynh càng trắng bệch, như tuyết mùa đông.

Sắc mặt khó coi cực điểm, sảy thai là vết thương không thể động vào của Hạ Băng Khuynh và anh, Ôn Tử Tích nói chuyện này đã chạm đến giới hạn của anh, hoàn toàn chọc tức anh.

“Ôn Tử Tích, tôi cho cô 3 giây biến mất khỏi MỘ gia! Lập tức cút cho tôi!”

Giọng tức giận kinh thiên dộng địa.

Không chỉ Ôn Tử Tích mà những người khác đều bị dọa.

Ôn Tử Tích kinh ngạc, cô không ngờ dưới tình hình này Mộ Nguyệt Sâm vẫn dám đuổi cô đi.

“Nguyệt Sâm, em” Cô muốn giải thích nhưng thấy Mộ Nguyệt Sâm đi về trước 2 bước, đẩy cô ra ngoài.

“Tôi để cô phá hoại tình cảm của tôi 1 lần, sẽ không để cô phá hoại lần thứ 2!” Giọng anh sắc bén, động tay không chút lưu tình.

“Nguyệt Sâm!” Mộ Bác Minh lạnh lùng cảnh cáo.

Nói thế nào Ôn gia và Mộ gia cũng có quan hệ hợp tác, nếu Mộ Nguyệt Sâm hôm nay làm khó coi qua, thì ông cũng mất mặt.

Nhưng Mộ Nguyệt Sâm không nghe lời cảnh cáo đó, vẫn dùng sức đẩy Ôn Tử Tích.

Ôn Tử Tích ôm Mộ Tuyên Nhất, căn bản không có thời gian cũng như sức lực chống cự Mộ Nguyệt Sâm. Cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị đẩy ngày càng xa.

“Em trai, anh không cảm thấy mình quá đáng sao?” Mộ Nguyệt Bạch cuối cùng lên tiếng.

Ôn Tử Tích vui mừng.

Nhìn sang Mộ Nguyệt Bạch, hi vọng anh giúp mình.

Mà Mộ Nguyệt Bạch không hề nhìn cô, chỉ nhìn Mộ Nguyệt Sâm.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn lại, ánh mắt trở nên âm u: “Vậy anh cảm thấy, để một người phụ nữ đáng ghét ở trước mặt tôi nói lời ghê tởm giả dối, mới gọi là không quá đáng? Thì ra khẩu vị của anh nặng vậy. Nếu anh thích thì nhận hai mẹ con họ, dù sao họ thích loạn nhận thân thích mà.”

Nụ cười lạnh của Mộ Nguyệt Sâm dần lan ra.

Sự châm biếm trong đó không nói hết.

Mộ Nguyệt Bạch cười càng ôn nhu: “Họ nếu đã là vợ con của em trai thì anh không đoạt nhân sở ái. Nhưng nếu đã có vợ con thì Băng Khuynh tự nhiên cũng nên buông tay rồi chứ?”

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện