“Băng Khuynh, cô đến xem con tôi và Nguyệt Sâm nè, tên Mộ Tuyên Nhất. Thế nào? Có phải rất ngoan không?” Ôn Tử Tích như hiến bảo vật vậy ôm Mộ Tuyên Nhất đến trước mặt Hạ Băng Khuynh.
Hạ Băng Khuynh né ra.
Sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Uh, rất ngon.” Nhịn sự khó chịu, cô ép bản thân nói ra một câu, khiến mình nhìn bình thản tí.
“Hahaha” Ôn Tử Tích cười, như đứa bé được ăn kẹo, ngọt cực kỳ.
Chỉ là nụ cười ấy trong mắt Hạ Băng Khuynh lại cực kỳ chướng mắt.
“Ôn Tử Tích! Tôi lần nữa cảnh cáo cô, còn dám nói đây là con tôi, coi chừng tôi cho cô đi du học cả đời!” Mộ Nguyệt Sâm nắm chặt tay.
Sự nghiêm túc và lạnh lẽo của anh khiến cơ thể Ôn Tử Tích run rẩy, sau đó nước mắt mạnh mẽ chảy ra.
“Nguyệt Sâm, tôi biết Hạ tiểu thư ở đây, anh không muốn thừa nhận em và Tuyên Nhất. Nhưng không sao, bọn em sẽ đợi đến ngày anh chịu nhận.”
Ôn Tử Tích nói đến rất cảm động, hợp tình hợp lí. Người nếu không biết tính cô còn tưởng cô chịu uất ức lớn lắm.
Mộ Bác Minh và Tân Viên Thường ở bên tuy nhíu mày nhưng nhìn Ôn Tử Tích ôm đứa bé khóc lóc thì cũng có chút thương tiếc.
Nói thế nào cũng là hậu bối.
Với lại, ban đầu Ôn Tử Tích quả thật có con của Mộ Nguyệt Sâm. Kết quả thời gian đầu lại mang con đi Ý du học. Tuy hành động này không đúng, nhưng họ không thể không nhận đứa con cô mang quả thật là giống của Mộ gia.
Vì vậy, lúc này không nói không đúng với thân phận của họ.
“Tử Tích, con mang theo con không tiện, hay về Ôn gia nghỉ một thời gian. Đợi chúng ta có thời gian đến thăm con thế nào?”
Lời của Mộ Bác Minh khiến Ôn Tử Tích hừ lạnh trong lòng.
Đợi họ rảnh? Không biết là đời nào. Bây giờ cô phải nắm lấy cơ hội, nhân lúc này ở lại Mộ gia.
“Bác trai bác gái, nhà biết con chưa kết hôn đã có thai, cực kỳ tức giận nên đã đuổi khỏi Ôn gia. Bây giờ con không thể về, họ sẽ đuổi con ra.”
Ôn Tử Tích vừa nói vừa khóc bộ dạng thê thảm cực kỳ.
Mộ Bác Minh kinh ngạc, nhưng lập tức khôi phục lại.
“Họ sao có thể không cho con về Ôn gia? Bây giờ con một mình ôm con, không chỗ nương tựa, họ sao nhẫn tâm để con lưu lạc bên ngoài?” Mộ Bác Minh giải thích nhận được sự đau khổ thất thanh của Ôn Tử Tích.
“Con cũng không biết sao họ nhẫn tâm vậy. Con đứng trước cửa nhà, họ không mở cửa. Thậm chí, đến bảo vệ cũng đổi rồi, mục đích là vì không để con vào.”
Nước mắt của Ôn Tử Tích như nước mắt đứt đoạn từng hạt chảy xuống.
Tình hình này đến Mộ Bác Minh luôn uy nghiêm cũng không có cách.
Một bên khác, Hạ Vân Khuynh kéo tay Mộ Cẩm Đình, nói nửa ngày đều nói Ôn Tử Tích sao có thể gỉa tạo như vậy.
Tuy Mộ Cẩm Đình có chút không kiên nhẫn nhưng không ngắt lời cô.
“Nếu họ không để cô về, vậy thì ở khách sạn, sao cứ phải bám lấy Mộ gia chúng tôi?” Hạ Vân Khuynh nhịn không được nữa, lớn giọng, lời thì thầm trở thành lời châm biếm thật sự.
- -------- ----------
Hạ Băng Khuynh né ra.
Sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Uh, rất ngon.” Nhịn sự khó chịu, cô ép bản thân nói ra một câu, khiến mình nhìn bình thản tí.
“Hahaha” Ôn Tử Tích cười, như đứa bé được ăn kẹo, ngọt cực kỳ.
Chỉ là nụ cười ấy trong mắt Hạ Băng Khuynh lại cực kỳ chướng mắt.
“Ôn Tử Tích! Tôi lần nữa cảnh cáo cô, còn dám nói đây là con tôi, coi chừng tôi cho cô đi du học cả đời!” Mộ Nguyệt Sâm nắm chặt tay.
Sự nghiêm túc và lạnh lẽo của anh khiến cơ thể Ôn Tử Tích run rẩy, sau đó nước mắt mạnh mẽ chảy ra.
“Nguyệt Sâm, tôi biết Hạ tiểu thư ở đây, anh không muốn thừa nhận em và Tuyên Nhất. Nhưng không sao, bọn em sẽ đợi đến ngày anh chịu nhận.”
Ôn Tử Tích nói đến rất cảm động, hợp tình hợp lí. Người nếu không biết tính cô còn tưởng cô chịu uất ức lớn lắm.
Mộ Bác Minh và Tân Viên Thường ở bên tuy nhíu mày nhưng nhìn Ôn Tử Tích ôm đứa bé khóc lóc thì cũng có chút thương tiếc.
Nói thế nào cũng là hậu bối.
Với lại, ban đầu Ôn Tử Tích quả thật có con của Mộ Nguyệt Sâm. Kết quả thời gian đầu lại mang con đi Ý du học. Tuy hành động này không đúng, nhưng họ không thể không nhận đứa con cô mang quả thật là giống của Mộ gia.
Vì vậy, lúc này không nói không đúng với thân phận của họ.
“Tử Tích, con mang theo con không tiện, hay về Ôn gia nghỉ một thời gian. Đợi chúng ta có thời gian đến thăm con thế nào?”
Lời của Mộ Bác Minh khiến Ôn Tử Tích hừ lạnh trong lòng.
Đợi họ rảnh? Không biết là đời nào. Bây giờ cô phải nắm lấy cơ hội, nhân lúc này ở lại Mộ gia.
“Bác trai bác gái, nhà biết con chưa kết hôn đã có thai, cực kỳ tức giận nên đã đuổi khỏi Ôn gia. Bây giờ con không thể về, họ sẽ đuổi con ra.”
Ôn Tử Tích vừa nói vừa khóc bộ dạng thê thảm cực kỳ.
Mộ Bác Minh kinh ngạc, nhưng lập tức khôi phục lại.
“Họ sao có thể không cho con về Ôn gia? Bây giờ con một mình ôm con, không chỗ nương tựa, họ sao nhẫn tâm để con lưu lạc bên ngoài?” Mộ Bác Minh giải thích nhận được sự đau khổ thất thanh của Ôn Tử Tích.
“Con cũng không biết sao họ nhẫn tâm vậy. Con đứng trước cửa nhà, họ không mở cửa. Thậm chí, đến bảo vệ cũng đổi rồi, mục đích là vì không để con vào.”
Nước mắt của Ôn Tử Tích như nước mắt đứt đoạn từng hạt chảy xuống.
Tình hình này đến Mộ Bác Minh luôn uy nghiêm cũng không có cách.
Một bên khác, Hạ Vân Khuynh kéo tay Mộ Cẩm Đình, nói nửa ngày đều nói Ôn Tử Tích sao có thể gỉa tạo như vậy.
Tuy Mộ Cẩm Đình có chút không kiên nhẫn nhưng không ngắt lời cô.
“Nếu họ không để cô về, vậy thì ở khách sạn, sao cứ phải bám lấy Mộ gia chúng tôi?” Hạ Vân Khuynh nhịn không được nữa, lớn giọng, lời thì thầm trở thành lời châm biếm thật sự.
- -------- ----------
Danh sách chương