“Đã không cần rồi!” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nói.

Quay người, rời khỏi.

Quản gia thở dài 1 hơi.

Đêm qua, ông thấy tam thiếu gia cô độc ngồi hút thuốc sau vườn hoa, thuốc hút đến 1 đống, trên còn mưa, tam thiếu từ nhỏ thích sạch sẽ, ghét mưa làm anh dơ, ông chưa từng thấy bộ dạng mất mát đó của anh.

Lần này, thật sự tổn thương đến tim anh rồi.

Trường.

Mộ Nguyệt Bạch dừng bên lề.

“Cảm ơn anh Nguyệt Bạch!” Hạ Băng Khuynh tháo dây an toàn, mở cửa đi xuống.

“Trưa cần anh đón không?”

“Hôm nay em chơi với bạn, tối em tự về được.”

Mộ Nguyệt Bạch không hỏi ngược lại:”Vậy về sớm, đừng chơi trễ quá!”

“Dạ, em biết rồi!” Hạ Băng Khuynh cười vẫy tay với anh, quay người đi.

Anh Nguyệt Bạch thì thông tình đạt lý.

Đổi lại là Mộ Nguyệt Sâm, cô nói chơi với bạn, nhất định không đồng ý, mỗi ngày anh đều đưa khuôn mặt cao lạnh nói với cô: “Sau giờ học lập tức về, không được đi lưu lạc!”

Anh quá đáng, bá đạo, độc miệng, vô lại, nhưng anh lại quen với sự tồn tại của anh trong cuộc sống rồi.

Chỉ là, bây giờ nói gì cũng không có ý nghĩa.

Trưa, căn tin trường.

Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân mua cơm, tìm chỗ ngồi xuống.

Mấy nữ sinh cùng ngành thấy Hạ Băng Khuynh liền vây lấy, hỏi tình trạng cơ thể, mượn cớ tám chuyện khác.

“Băng Khuynh, cậu nói thử, ngày hôm đó soái ca ôm cậu phải bạn trai cậu không?”

“Không phải!”

“Bây giờ không phải, sắp phải rồi!” Tiêu Nhân ở bên ngọt ngào thêm 1 câu.

“Đừng nói bậy, anh ấy có bạn gái rồi!” Hạ Băng Khuynh nghiêm túc nhìn Tiêu Nhân.

Thấy biểu cảm của Hạ Băng Khuynh không đúng: “Thật hay giả? Anh ấy có phụ nữ rồi?”

Hạ Băng Khuynh đem chuyện thấy được nói cô nghe.

Tiêu Nhân không gì để nói.

Muốn nói tốt vài lời cho Mộ Nguyệt Sâm cũng không nói ra.

Ôm cô gái, trong phòng nghỉ có cao gót, được rồi, thật sự là chứng cứ đã có phụ nữ.

“Tam thiếu cũng thật là, nếu có phụ nữ rồi, còn quan tâm cậu như vậy, hại tớ tưởng, 2 người có cơ hội tu thành chánh quả.”

“Cậu tưởng đàn ông quan tâm phụ nữ đều là thích sao? Hoàn toàn là vì biến thái đại sắc lang.”

“Uhm” Tiêu Nhân hiểu rồi, cười gian: “Ý của cậu là, anh ấy chỉ muốn đối với cậu cái đó cái đó---”

“Tớ không nói vậy!” Hạ Băng Khuynh chột dạ

Đều tại mình nhanh miệng.

“Đừng phủ nhận nữa, xem ra tam thiếu chưa ra tay với cô, tuy chúng ta đều đã trưởng thành, anh ấy đối với thành tâm thì tốt nhất rồi, nhưng nếu anh ấy chỉ muốn ngủ cậu, nhất định không được để anh ấy đạt được.”

“Yên tâm, tớ với anh ấy, chết cũng không thể!”

“Ài, nam nhân tốt thật sự tuyệt chủng!”

Tiêu Nhân than thở.

1 cô gái bưng cơm đi qua, vừa hay nghe lời than của Tiêu Nhân: “Ai nói tuyệt chủng, thầy Quý của chúng ta chính là nam nhân tốt mà cậu nói tuyệt chủng.”

“Đúng, còn có thầy Quý!” Mắt Tiêu Nhân lóe lên ngọn lửa hy vọng.

“Nói đến thầy Quý, tí nữa tớ quên lần trước thầy cứu tớ, còn chưa cảm ơn thầy!” Hạ Băng Khuynh đột nhiên nghĩ đến chuyện đó.

Tiêu Nhân nhanh chóng nắm tay Hạ Băng Khuynh:”Vậy tuyệt đối phải cảm ơn thầy, không bằng lát tớ đi cùng cậu.”

Vế trước không phải trọng điểm, vế sau mới là.

“Cũng được, lát cậu đi cùng.” Nói đi xin lỗi, Hạ Băng Khuynh còn muốn xin 1 chuyện, có thể để cô học bù.

Tuy yêu cầu này thầy Quý không nhất định đồng ý, nhưng cô muốn thử.

“Hôm nay đừng đi, thầy Quý đi nước ngoài rồi, tháng sau 5 tây chiều 2h về.” Nữ sinh đó lại nói.

“Sao cậu biết rõ thế!” Tiêu Nhân hiếu kỳ.

Nữ sinh đó ngồi xuống: “Tôi là thành viên trong fan club của thầy Quý, đối với hành trình của thầy tôi rõ như lòng bàn tay, ngoài ra, nhóm máu chòm sao, thành viên gia đình, địa chỉ, thích ăn gì, ghét gì, mặc quần lót hãng gì, dùng dưỡng da hãng gì, chỉ có chuyện bạn không nghĩ ra, không có chuyện chúng tôi đào không ra.

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện