Trong không gian yên tĩnh.

Hạ Băng Khuynh ngây ngốc đứng tại chỗ, rất lâu mới phản ứng lại.

Cô lau chỗ anh hôn trên má, đầu xuất hiện 1 giọng nói: Đi 1 vòng lớn, vẫn bị anh hôn rồi.

Đêm đó, cô ngủ cực kỳ không yên, cứ bị thức dậy, sau đó lòng cứ trống rỗng.

Đối với ngày mai không chút hy vọng.

Sáng sớm.

Trời vẫn còn mưa nhỏ.

Hạ Băng Khuynh mơ hồ tỉnh dậy, trên giường vươn người 1 cái, dụi mắt đi xuống dưới.

Rửa ráy 1 phen trong nhà vệ sinh, đến tủ áo, lấy 1 cái áo len tím nhạt rộng cùng quần cạp cao thay vào, giày thể thao trắng, đeo cặp, ra khỏi phòng.

Theo thói quen, đến trước phòng Mộ Nguyệt Sâm, đưa tay gõ 2 cái.

Sau đó---

Ngón tay cô cứng lại.

Cô nhớ lại từ hôm nay không phải Mộ Nguyệt Sâm đưa đi nữa.

Lòng phức tạp thu tay lại, rũ đầu xuống đi về trước.

Nhất định phải đi trước khi anh ra.

“Cạch---”

Cửa mở rồi.

Hạ Băng Khuynh dừng bước.

Tuy không có tiếng, cô vẫn biết bây giờ anh đứng bên cửa.

Không biết nói gì mới tốt, càng không dám ngẩng đầu nhìn anh, từ từ nghiêng đầu, cô nhìn đôi giày tây màu đen.

Cách 1 cánh cửa, cô vẫn cảm thấy ý lạnh lan tỏa từ người cô.

Đưa tay vuốt lại mái, cố gắng trấn tĩnh chào hỏi anh: “Chào buối sáng!”

Tiếng còn nhẹ hơn chim sẻ.

Mộ Nguyệt Sâm đứng trong cửa, ánh mắt đen thâm sâu, không chút gợn sóng.

1 lúc lâu cũng không nhận được câu trả lời của anh.

Không khí, khó thở.

Thật sự không chịu nổi, cô cố hết sức ngẩng đầu nhìn anh.

CHỉ thấy mặt anh vô tình, 4 mắt tiếp xúc, trong mắt anh không chút tình cảm, đến cao ngạo và lạnh lùng cũng không có.

Dường như, anh đang nhìn, chỉ là không khí.

Như cô căn bản không tồn tại.

Bóng dáng cao to lướt qua cô.

1s cũng không ngừng.

Bước chân trầm ổn ngày càng xa.

Hạ Băng Khuynh ngây người tại chỗ, 1s, 2s, 3s như chỗ cát lún dần dần, dần dần nhấn chìm cô, cho đến khi cô mất cảm giác, cho đến cô tê dại.

Cô cuối cùng cảm nhận được, cái gì gọi là lạnh lùng thật sự.

Từ trong ra ngoài, đều đông cứng.

Phòng ăn, chỉ có tiếng dao nĩa tiếp xúc.

Hạ Băng Khuynh cúi đầu ăn.

Trứng chiên trước mặt ăn nửa ngày, vẫn còn hơn nửa.

Lòng buồn, thật sự rất khó chịu, cũng không muốn ăn, không muốn miễn cưỡng bản thân, cô lấy khăn lau miệng, uống miếng nước trái cây đứng dậy từ ghế.

Đeo cặp, trước mặt anh đi nhanh ra ngoài.

Mộ Nguyệt Sâm như không thấy, từ tốn ưu nhã ăn.

Lâu sau, ánh mắt anh như có như không nhìn đĩa ăn của cô, đồ ăn trong đó như không được động đến.

Hạ Băng Khuynh từ phòng ăn ra, đến cửa, Mộ Nguyệt Bạch vừa từ vườn hoa đi đến.

“Ăn sáng rồi sao?”

Hạ Băng Khuynh thất thần lắc đầu, sau đó lại gật đầu: “Ăn rồi!”

Mộ Nguyệt Bạch cười: “Sao mình ăn chưa cũng không rõ, đi, dẫn em ra ngoài ăn.”

“Nhưng em ăn rồi!”

“Vậy ăn thêm, coi như chúc mừng thoát khỏi tay ma quỷ của Mộ Nguyệt Sâm.”

Hạ Băng Khuynh muốn cười, nhưng không cười ra.

Trước cửa sổ, Mộ Nguyệt Sâm thấy Hạ Băng Khuynh ngồi trong xe Mộ Nguyệt Bạch, vết thương trong tim ủ máu càng thêm tanh.

Quản gia ở bên không nỡ nói: “Tam thiếu gia, nếu cậu thật sự thích tiểu thư Băng Khuynh, phải nói cô ấy biết, cậu không nói, cô ấy vĩnh viễn không biết.”

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện