Kết thúc tiết cuối, đth cô vẫn im lặng.

Lòng khó tránh có chút mất mát.

Cũng tìm người đến giải thích với cô, tại sao k gọi cô 1 cuộc? Cùng Tiêu Nhân đi đến ngã rẽ tách ra, cô về ktx, còn Hạ Băng Khuynh đi đến cổng, cả đường đều có nắng cùng gió nhẹ, nghĩ đến Mộ Nguyệt Sâm, nghĩ đến sáng nay trốn vào lòng anh tránh mưa, nghĩ đến tim đập của anh, hơi thở của anh, thân nhiệt của anh, vô thức che mặt xấu hổ và ngọt ngào.

Lòng, như bị kích động.

Chân dưới như k đi trên đường, mà trên mây, nhẹ nhàng, đẹp đẽ khiến người ta không dám tin.

Như mơ “phiêu dạt” đến cổng trường.

Chỗ cũ k thấy xe Mộ Nguyệt Sâm, cũng k thấy xe thư ký Trác.

Kì lạ!

K lẽ cô ra sớm?

Cầm đth nhìn giờ, cùng giờ bình thường.

Bĩu môi, k nghĩ ra gì, đi đến bên cây dựa vào đợi.

Sẽ đến mà!

Lòng nói 1 tiếng, cũng có sự tự tin rất mạnh, khiến lòng cô an ổn đợi anh.

Chỉ là---

Nửa tiếng trôi qua.

1h trôi qua.

2h tiếng cũng mang đến sự trầm lặng của xế tà.

Sắc trời tối dần.

Đến chú bán đồ ở ngoài cũng đi.

Trên đường vắng lặng, gió thổi qua, làm Hạ Băng Khuynh run rẩy, rõ ràng nên bỏ cuộc, nhưng cô k tin tà lại đợi thêm nửa tiếng.

Cuối cùng mới buồn bã bắt xe về nhà.

Quản gia ở cửa chào cô, thuận tiện bổ sung 1 câu: “Nhanh ăn cơm, trong phòng khách ngồi đi.”

“Dạ!” Hạ Băng Khuynh thất thần đi về hướng phòng khách, vừa vào, liền thấy Mộ Nguyệt Sâm chéo chân dài, dựa sofa lật tạp chi, lửa bốc lên.

Cô đi nhanh qua đó, đứng trc mặt anh, tức giận chỉ anh hỏi: “Sao anh k đến đón tôi?”

Mộ Nguyệt Sâm chậm chạp nâng mí lên, lười biếng nhìn cô: “Em muốn anh đến chở?”

“” Tay Hạ Băng Khuynh có chút run đến cong: “Đây, đây k fai vấn đề muốn hay k, mà là, tôi tưởng anh đến, mà anh k đến, lãng phí thời gian của tôi.”

“Dựa vào thái độ sáng nay em đối với anh, hình như k muốn anh tiếp tục chở, anh nghĩ em thích tự về nhà, cho nên k đến, lòng nữ nhân đúng là khó đoán, ài---” Mộ Nguyệt Sâm bất lực than thở.

Lòng anh mới khó đoán đó.

Rõ ràng kêu người đến giải thích, còn mang bộ dạng kiêu ngạo.

K fai bất cần hiểu lầm anh sao, anh cần như vậy k.

“Nhỏ mọn, siêu nhỏ mọn---” Cô chửi anh vài câu, cong lưng, dùng sức nhéo mặt đẹp của anh, nhéo xong nhanh chóng chạy đi.

Trễ 1 bước bị anh bắt lại là xui.

“Nha đầu thối, em đứng lại!” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nói, từ nhỏ đến lớn chưa ai nhéo mặt anh như vậy.

Hạ Băng Khuynh nghe giọng, chạy càng nhanh hơn.

Mặt vui như nở hoa.

Cô ngốc à, còn đứng lại, tự nhiên là trốn càng xa càng tốt!

Sau h cơm, cô giả bộ k nhìn ra ánh mắt anh, nhìn trời nhìn đất, cũng k nhìn anh, anh muốn ép chết anh, tức chết anh, ai bảo anh kiêu ngạo đến vô pháp vô thiên.

Vừa xong, cô liền lên lầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện