“Thầy Lâm nói đúng ạ, con nên chuyên tâm học.”
“Con có giác ngộ vậy thầy yên tâm rồi.” Thầy Lâm lộ nụ cười: “Tiểu Hạ à, thầy rất xem trọng con, đừng làm thầy thất vọng, bây giờ thầy đang làm nghiên cứu, tổ thiếu 1 người, nếu con muốn tham gia, 8h tối mai đến đây, thầy nói rõ với con.”
“Tối mai?” Hạ Băng Khuynh vô thức nghi ngờ.
“Đúng, sáng thầy đi tỉnh, sớm là đi, chiều tà mới về, chỉ có tối, con có vấn đề?”
Hạ Băng Khuynh nhìn biểu cảm nghiêm túc của thầy Lâm, trên mặt chỉ có tri thức của trưởng bối, lòng nghĩ bản thân có phải bị lời Tiêu Nhân ảnh hưởng, mới nghĩ bậy.
Nghiên cứu với thầy Lâm là cơ hội rất hiếm có, dù nghiên cứu k mang lại tác dụng, nhưng cũng học đc nhiều, cô phải nắm bắt.
“K vấn đề, tối mai con đúng h tới.” Cô kiên định đáp.
Thầy Lâm gật đầu: “Rất tốt! Thái độ học tập này là thứ thầy muốn thấy, thuyết trình lần này, lần sau bù.”
“Cảm ơn thầy!” Hạ Băng Khuynh rất vui.
“Được rồi, cũng k chuyện gì nữa, con về đi.”
“Vậy con đi trc, tạm biệt thầy!”
Hạ Băng Khuynh đứng lên từ ghế.
Vừa đi vài bước ra ngoài, đột nhiên nghe thầy Lâm hỏi: “Tiểu Hạ, con k thích uống trà chanh à?”
Hạ Băng Khuynh nhìn ly giấy trên bàn, mới thấy dưới đáy có miếng chanh, cô sực tỉnh lại, từ tốn đáp: “K fai, con thích trà chanh, chỉ là k khát.”
“Ừ, vậy à!” Thầy Lâm hiểu gật đầu.
“Tạm biệt thầy!” Hạ Băng Khuynh cung kính cong lưng, rời phòng.
Bên ngoài, Tiêu Nhân lén lút nhìn nửa ngày thấy Hạ Băng Khuynh ra kéo cô đi, đến cầu thang lầu dưới căng thẳng hỏi: “Sao? Lão già có làm gì cậu k?”
“Làm gì có, chỉ là thân thiết bình luận cách học, tớ cảm thấy k gì.”
“K lẽ lão già muốn thả câu dài câu cá lớn?” Tiêu Nhân sờ cằm mình, tự nói.
Lòng Hạ Băng Khuynh nghĩ 1 chút, tính nói chuyện nghiên cứu cho Tiêu Nhân: “Thầy Lâm muốn tớ tham gia nghiên cứu, kêu tối mai 8h đến gặp!”
“Cái gì!” Tiêu Nhân kêu la.
“Cậu đừng la lớn đc k!”
“ K fai cậu đồng ý chứ?”
“Đúng, tớ đồng ý, đây là cơ hội hiếm, tớ k thể bị mấy câu k k mà buông cơ hội tốt, hơn nữa, dù có, tôi có thể ứng phó.”
“Tớ nói đại tiểu thư, cậu ngây thơ quá, lời mời gọi này đến con ngốc cũng nhìn ra mà né, cậu ngược lại còn nhảy vào?”
Hạ Băng Khuynh thở chậm: “Người nếu sợ mắc xương cá, thì vĩnh viễn k ăn đc cá.”
“Vậy nếu dùng cơ thể làm cái giá thì sao?” Tiêu Nhân hỏi ngược.
Hạ Băng Khuynh cười với cô: “Tớ sẽ trân trọng cơ thể, đồng thời, cũng muốn thử.”
“Hạ Băng Khuynh cậu thật là” Thật bại dưới tay cô.
Bọn họ nói chuyện ở cầu thang, cách phòng trà, cơ thể thon dài như trúc đứng bên bàn bar, nghe đối thoại của 2 nữ sinh bên ngoài, chầm chậm lắc ly cafe trong tay, sắc mặt trầm lặng.
- -------- ----------
“Con có giác ngộ vậy thầy yên tâm rồi.” Thầy Lâm lộ nụ cười: “Tiểu Hạ à, thầy rất xem trọng con, đừng làm thầy thất vọng, bây giờ thầy đang làm nghiên cứu, tổ thiếu 1 người, nếu con muốn tham gia, 8h tối mai đến đây, thầy nói rõ với con.”
“Tối mai?” Hạ Băng Khuynh vô thức nghi ngờ.
“Đúng, sáng thầy đi tỉnh, sớm là đi, chiều tà mới về, chỉ có tối, con có vấn đề?”
Hạ Băng Khuynh nhìn biểu cảm nghiêm túc của thầy Lâm, trên mặt chỉ có tri thức của trưởng bối, lòng nghĩ bản thân có phải bị lời Tiêu Nhân ảnh hưởng, mới nghĩ bậy.
Nghiên cứu với thầy Lâm là cơ hội rất hiếm có, dù nghiên cứu k mang lại tác dụng, nhưng cũng học đc nhiều, cô phải nắm bắt.
“K vấn đề, tối mai con đúng h tới.” Cô kiên định đáp.
Thầy Lâm gật đầu: “Rất tốt! Thái độ học tập này là thứ thầy muốn thấy, thuyết trình lần này, lần sau bù.”
“Cảm ơn thầy!” Hạ Băng Khuynh rất vui.
“Được rồi, cũng k chuyện gì nữa, con về đi.”
“Vậy con đi trc, tạm biệt thầy!”
Hạ Băng Khuynh đứng lên từ ghế.
Vừa đi vài bước ra ngoài, đột nhiên nghe thầy Lâm hỏi: “Tiểu Hạ, con k thích uống trà chanh à?”
Hạ Băng Khuynh nhìn ly giấy trên bàn, mới thấy dưới đáy có miếng chanh, cô sực tỉnh lại, từ tốn đáp: “K fai, con thích trà chanh, chỉ là k khát.”
“Ừ, vậy à!” Thầy Lâm hiểu gật đầu.
“Tạm biệt thầy!” Hạ Băng Khuynh cung kính cong lưng, rời phòng.
Bên ngoài, Tiêu Nhân lén lút nhìn nửa ngày thấy Hạ Băng Khuynh ra kéo cô đi, đến cầu thang lầu dưới căng thẳng hỏi: “Sao? Lão già có làm gì cậu k?”
“Làm gì có, chỉ là thân thiết bình luận cách học, tớ cảm thấy k gì.”
“K lẽ lão già muốn thả câu dài câu cá lớn?” Tiêu Nhân sờ cằm mình, tự nói.
Lòng Hạ Băng Khuynh nghĩ 1 chút, tính nói chuyện nghiên cứu cho Tiêu Nhân: “Thầy Lâm muốn tớ tham gia nghiên cứu, kêu tối mai 8h đến gặp!”
“Cái gì!” Tiêu Nhân kêu la.
“Cậu đừng la lớn đc k!”
“ K fai cậu đồng ý chứ?”
“Đúng, tớ đồng ý, đây là cơ hội hiếm, tớ k thể bị mấy câu k k mà buông cơ hội tốt, hơn nữa, dù có, tôi có thể ứng phó.”
“Tớ nói đại tiểu thư, cậu ngây thơ quá, lời mời gọi này đến con ngốc cũng nhìn ra mà né, cậu ngược lại còn nhảy vào?”
Hạ Băng Khuynh thở chậm: “Người nếu sợ mắc xương cá, thì vĩnh viễn k ăn đc cá.”
“Vậy nếu dùng cơ thể làm cái giá thì sao?” Tiêu Nhân hỏi ngược.
Hạ Băng Khuynh cười với cô: “Tớ sẽ trân trọng cơ thể, đồng thời, cũng muốn thử.”
“Hạ Băng Khuynh cậu thật là” Thật bại dưới tay cô.
Bọn họ nói chuyện ở cầu thang, cách phòng trà, cơ thể thon dài như trúc đứng bên bàn bar, nghe đối thoại của 2 nữ sinh bên ngoài, chầm chậm lắc ly cafe trong tay, sắc mặt trầm lặng.
- -------- ----------
Danh sách chương