“Cảm---”

Không đúng!

Đây k fai giọng Mộ Nguyệt Sâm, mà là

Hạ Băng Khuynh liền quay người, đứng sau cô là Mộ Nguyệt Bạch áo len màu bê, anh như bình thường vậy, đẹp đẽ sạch sẽ, mang theo hào quang, mà k fai ng cô tưởng.

Tim thiếu nữa lập tức dừng lại.

Ngại ngùng nói: “Anh Nguyệt Bạch, sao anh đến rồi?”

“Nếu k e tưởng là ai?” Mộ Nguyệt Bạch cười ôn hòa nhìn cô, sâu trong ánh mắt có tia tăm tối.

“Em---” Hạ Băng Khuynh ngại k nói ra.

Đến bây h, còn trong giai đoạn mơ hồ, cô cũng k biết a có thích cô k.

Cúi đầu, cô tránh né đá đá chân.

“Thời gian k sớm, chúng ta đi thôi!” Mộ Nguyệt Bạch k hỏi rõ.

Hạ Băng Khuynh theo quán tính ngẩng đầu, nói: “Mộ Nguyệt Sâm k đến đón em sao?”

Anh có nói đến đón cô!

Biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm mang ý cười, nhìn cô, lập tức, gật đầu: “Nó k rảnh!”

Mất mát như cầu sắt ngàn cân từ trên cao rơi xuống, chấn động đến rất lâu cô mới tìm lại lời nói của mình: “Uhm!”

Cô đáp 1 tiếng.

Cũng k nói gì thêm.

Từ hi vọng đến thất vọng, đã lấy hết sức lực của cô, cái gì cũng không giống xưa nữa, không khí kiềm nén, đêm bên ngoài vừa đen vừa đáng sợ, so với lúc nãy như 2 thế giới.

“Nguyệt Sâm k đến em rất thất vọng?” Mộ Nguyệt Bạch tùy ý hỏi.

“Mới k có” Hạ Băng Khuynh phủ nhận, giả bộ k s: “Anh ta k đến càng tốt, cảm ơn quà của anh, e rất thích!”

Cô bỏ vào trong túi.

Mộ Nguyệt Bạch nắm tay cô kéo rối thả ra, động tác tự nhiên kéo ôm vai cô: “Theo anh đi, k cần lo lắng, sẽ có người dọn dùm!”

Mắt mang ý cười, ý vị thâm sâu.

“Anh kêu người dọn giúp sao?”

“Chuyện này e k cần lo.” Mộ Nguyệt Bạch chỉ lên múi cô: “Theo anh đi là đc, k lẽ e k tin anh Nguyệt Bạch?”

Lời của a rất có sức thuyết phục, Hạ Băng Khuynh cũng rất tin anh.

Đi ra ngoài 2 bước, cô nhớ đến Tiêu Nhân: “Đúng r, e nói với bạn e 1 tiếng.”

Cô lấy điện thoại, màn hình chưa mở, liền bị kéo đi.

“Tất cả anh để an bài rồi!” Mộ Nguyệt Bạch lấy đth bỏ vào túi mình.

“Nhưng---” Tại sao thu ddth cô? Đột nhiên cảm thấy nam nhân Mộ gia, dù tính cách thế nào, cũng rất đáng ghét.

Đi khỏi sân bóng rổ, xe đua của Mộ Nguyệt Bạch dừng trc cổng.

Hạ Băng Khuynh như bị anh đẩy vào xe, trực tiếp ngồi vào, thắt dây an toàn, cô vẫn quay đầu nhìn.

Rốt cuộc vẫn có chút lo lắng cho Tiêu Nhân, nhưng lại cảm thấy anh Nguyệt Bạch an bài thì sẽ k vấn đề.

Xe rời trường.

Cách trường k quá 500m, 1 chiếc xe bạc đen lướt qua xe họ.

Tiêu Nhân k theo được, liền về sân bóng rổ.

Thấy trống rỗng, lập tức gọi Hạ Băng Khuynh, nhưng k ai nghe.

“Làm gì vậy, k fai vậy mà về chứ? Nữ nhân k nghĩa khí!”

Sau khi nói, cô lại có chút lo, chắc k fai xảy ra chuyện gì chứ?

Vừa đang nghĩ, có tin nhắn: “Tớ về trc, rất nhanh có ng đến dọn, cậu đưa cho anh ta, sớm về nghỉ!

Tiêu Nhân thở phào.

Thật sự đi rồi!

Lúc này, cửa truyền đến tiếng bước chân.

Người dọn dẹp đến thật nhanh.

“Đại thiếu, anh--” Tiêu Nhân quay người, đưa cây lau nhà lên, nhìn người đứng trước, cô nói k lưu loát nữa: “Tam tam thiếu gia!”

Khoan khoan, sao anh ở đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện