Lâu sau, điện thoại bên kia truyền đến: “Vì chuyện hôm qua, cố ý tránh anh?”

Cực kỳ lạnh lẽo!

Hạ Băng Khuynh ngây người, lập tức giải thích: “Mới không phải, tôi thật sự ở lại dọn dẹp, “Sợ anh còn không tin, còn thêm 1 câu: “Được rồi, thật ra bị giáo viên thể dục phạt, hôm nay lên lớp đắc tội thầy.”

Dù mất mặt, cũng không muốn anh hiểu lầm.

Bên kia điện thoại, lại trầm mặc.

“Vậy tối nay anh đón em!”

1 câu nhẹ nhàng, vẫn nhàn nhạt không cảm nhận đc tâm trạng anh, nhưng ấm áp như gió nhẹ thổi qua trong thời tiết nóng, như là cách rất xa, như là chạm không tới, vẫn ấm áp thổi trong tim cô.

Hạ Băng Khuynh cười ngọt ngào, lấy điện thoiaj, đứng trước cổng trường, áp chế cảm giác tốt đẹp dâng lên trong lòng, trả lời 1 chữ: “Đc!” 

Cúp điện thoại, cô nhảy chân sáo vào trường.

Đột nhiên cảm thấy không khí lúc chiều tà thật tươi mới.

Tối 7h.

Trong sân bóng rổ lớn, 2 thiếu nữ dùng sức lau nhà.

Bọn họ đã ăn tối, nhưng bây h đã 2h rồi, cũng chỉ mới lau đc nửa.

“Không đc rồi k đc rồi---”

Tiêu Nhân ngồi qua bên nghỉ ngơi.

Thấy Hạ Băng Khuynh hưng phấn cực kỳ, nghi ngờ sờ trán cô: “Khuynh Khuynh hôm nay cậu tiêm thuốc hưng phấn hay trúng 800 vạn? Từ cơm tối đến h đều hưng phấn vậy, tối nay còn ăn 3 phần thịt nướng!”

Thật là bất thường lớn.

“Đúng vậy, tớ thích ăn thịt nướng, tớ thích dọn dẹp!” Tâm trạng Hạ Băng Khuynh rất tốt nhe miệng cười.

“Điên rồi điên rồi, thật là điên rồi!”

“Cậu ngồi nghỉ đi, tớ lau là đc” Hạ Băng Khuynh kéo cây lau nhà qua bên khác.

Nghĩ đến Mộ Nguyệt Sâm đến đón về, tâm trạng hy vọng như sự đẹp đẽ của trời sau mưa, trong bóng đêm, hiện lên càng đẹp hơn.

Tiêu Nhân nhìn theo cô lúc đi qua đây lúc qua kia.

Mắt vô thức liếc 1 cái, sân bóng rổ xuất hiện 1 bóng người, cơ thể thon dài, áo trắng quần đen.

Mắt cô lập tức sáng lên.

Quý Tu!

Nam thần của cô!

“Khuynh Khuynh tớ ra kia cái, lát về liền.” Cô đứng dậy chạy ra ngoài.

Hạ Băng Khuynh dừng chút, nhìn cô la: “Cậu đi đâu thế?”

“Đuổi theo nam thần của tớ!” Tiêu Nhân nói 1 câu, người biến mất khỏi cửa.

Nam thần? Hạ Băng Khuynh nghĩ nghĩ, chắc là thầy Quý?

Nhưng thầy không phải ra ngước ngoài tháng sau mới về sao?

Chắc k chừng thầy có chút về sớm!

Nếu thầy Quý bị Tiêu Nhân chặn lại, thật là xong rồi, mong thượng đế bảo vệ anh.

Thu suy nghĩ lại, cô lau tiếp, còn ngâm nga câu hát: “Là la la là, là là”

Phía sau, tiếng bước chân truyền đến.

“Da da da”

Bước chân trầm ổn, đi k nhanh k chậm.

Nghe tiếng bước chân nam nhân.

Lòng Hạ Băng Khuynh nhảy lên, anh đến rồi!

Sự ngọt ngào trong tim cô lan truyền, tốc độ lau nhà chậm hơn.

Tùy theo sự anh đến gần, lập cô đập mạnh hơn.

Bước chân dừng lại sau cô.

Hạ Băng Khuynh nắm cây lau nhà, cũng ngừng động tác.

Hít sâu, chuẩn bị quay lại, màn xanh lá từ trời rơi xuống, rơi trứơc mặt cô, làm cô hoa mắt.

Là gì?

Cô quay về sau, nhắm mắt, lần nữa mở mắt nhìn rõ.

Băng đô xanh lá đính ngọc trắng, k phải là băng đô cô thích sao.

Anh mua rồi!

Đưa tay, cầm lấy, sờ ngọc trên đó, lòng kích động.

Thì ra, anh luôn chú ý.

“Tôi rất thích!” Hạ Băng Khuynh xấu hổ mà ngọt ngào nói.

“Cô bé, có cần anh đeo lên không---” Giọng ấm áp truyền đến bên tai cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện