Ra khỏi tháng thủ hôn, hoàng thượng hạ chỉ Sĩ Hành nhậm chức Hộ Bộ thị lang, chủ quản chuyện thuế má. Mỗi ngày Nguyên Thu bồi Quận Vương phi trò chuyện, làm vài chuyện may vá với các cô nương cũng rất hòa thuận. Ngày hôm đó Quận Vương phi dẫn Nguyên Thu đến Liêm Thân Vương phủ đi thỉnh an thái phi. Thái phi thấy dáng người Nguyên Thu cao một chút so với một tháng trước thấy Nguyên Thu, trên người cũng phong vận rất nhiều gương mặt càng thêm hồng hào xinh đẹp. Thái phi cười nói “Đứa nhỏ này so với khi thành thân càng dễ nhìn, xem ra cô dâu mới bọn họ thật ngọt ngào” Mọi người nghe vậy đều cười to, tháng này Nguyên Thu bị trêu ghẹo rất nhiều rồi cũng không xấu hổ như lúc đầu chỉ hé miệng cười mặc cho mọi người nói.

Hai Vương phi cười một lần liền thương nghị đại thọ 60 của thái phi vào đầu tháng 12, thái phi sợ Nguyên Thu ngồi đó không thú vị sai Liêm Vương thế tử phi dẫn Nguyên Thu vào vườn đi dạo thuận đường nhìn mấy Quận chúa một chút.

Liêm Vương thế tử phi dẫn Nguyên Thu dạo vài vòng thấy sắc trời u ám lại có gió thổi liền dẫn Nguyên Thu đến phòng uống trà. Nguyên Thu thấy hành lang trong viện canh cối xanh tươi vừa vào phòng thấy bình phong chạm khắc ngà voi, tranh sơn thủy và con người, đi qua là thấy trên kệ có các đồ vật bài biện tinh xảo, có ba bình hoa cúc có tai, có bình khắc mây dây dưa với mẫu đơn, bình hoa sen khắc hai áng mây, lò hoa văn thú ba chân và rất nhiều đồ dùng mọi thứ đều tinh xảo quý khí mười phần.

Trong nhà có hai thiếu phụ thấy Liêm Vương thế tử phi và Nguyên Thu đi vào vội hành lễ bưng trà lên. Nguyên Thu quan sát cử chỉ của hai nàng tự nhiên thanh thản lại hiểu quy củ, Liêm Vương thế tử phi chỉ về phía hai nàng cười nói với Nguyên Thu “Đây là hai nha đầu Băng Nguyệt và Băng Vũ” Nguyên Thu ngạc nhiên xong nháy mắt hiểu được chắc hẳn hai người này là thông phòng của Liêm Vương thế tử.

Nguyên Thu uống một hớp trà cười nói với Liêm Vương thế tử phi “Gần giống với tên hai nha đầu trong nhà muội” Liêm Vương thế tử phi cười nói “Lúc đầu họ là bốn nha đầu hầu hạ thái phi vì thông minh lanh lợi chọn lựa ra cho thế tử hai phủ” Nguyên Thu khẽ gật đầu lại quan sát các nàng mới tán gẫu với Liêm Vương thế tử phi.

Liêm Vương thế tử phi nói đùa vài câu ngước mắt nhìn Băng Nguyệt nói “Hai ngươi đi ra tiền viện nghe ngóng, nhìn xem đằng trước có chuyện gì không? Nếu thái phi, vương phi có phân phó gì, hai ngươi nhanh trở về báo ta” Băng Nguyệt Băng Vũ hành lễ lui ra ngoài.

Liêm Vương thế  tử phi bĩu môi nhỏ giọng nói với Nguyên Thu “Hai nha đầu này linh tinh như nhau, nói cái gì vào tai họ đảo mắt liền truyền đến chỗ thái phi. Lúc trước ta xem hai nàng bộ dạng như hồ li tinh dù gì là người thái phi tuyển cũng không tiện nói gì chỉ đành trơ mắt nhìn thế tử gia chúng ta đem hai nàng thu phòng” Nguyên Thu nghe lời này có chút ngạc nhiên, không biết vì sao vô duyên vô cớ Liêm Vương thế tử phi lại nói như vậy, nàng suy nghĩ một chút thấy không tiện trả lời đành cúi đầu dùng trà.

Liêm Vương thế tử phi thấy Nguyên Thu không đáp lại liền nhỏ giọng nói “Ta nghe nói bên kia cũng có hai nha đầu tên là Băng Vân, Băng Cầm phải không?” Nguyên Thu cười nói “Từ nhỏ đã phục vụ gia nhà chúng ta, muội xem là hai người rất cơ trí”

Liêm Vương thế tử phi cười lạnh nói “Nếu họ đàng hoàng thì cũng thôi, chỉ sợ tâm cao ngất, mỗi ngày họ ở trước mặt lắc lư muội lưu ý nhiều một chút” Nguyên Thu cười nói “Cũng chỉ là hai nha đầu thôi cho dù tâm cao thì làm thế nào, nếu an phận thì thôi nếu sinh ra ý định không tốt đừng nói chúng ta chỉ sợ thái phi cũng không cho phép”

Liêm Vương thế tử phi nghe lời này gật đầu cười “Ngươi nói nghe thật hồ đồ, thái phi đem hai người để trong nhà chính là tương lai cho thế tử làm thông phòng. Trước khi các ngươi thành thân, vương phi chúng ta thấy bên cạnh thế tử gia các ngươi không có người còn hỏi Quận Vương phi vài câu ‘Bên cạnh Sĩ Hành sao không có nha đầu thông phòng dạy cho hắn chuyện trong phòng? Quận Vương phi nói lúc trước ý định thu Băng Vân làm thiếp trước nhưng Sĩ Hành không chịu. Vương phi chúng ta nghĩ là Băng Vân không vào mắt thế tử còn cố ý chọn hai nha đầu dáng dấp tốt đi qua ai ngờ cũng không thu”

Nguyên Thu cười nói “Chuyện này muội không biết”

Liêm Vương thế tử phi cười nói “Chỉ là có câu không biết có nên nói cho muội hay không. Muội và Nam Bình Quận Vương thế tử là tình cảm từ lúc nhỏ nên tự nhiên người khác không thể so sánh, hai người lại ân ái. Nam Bình thế tử thương muội đến nay cũng không thu thông phòng. Nhưng nếu muội mang thai, lúc đó có thân thể lại để cho thế tử chịu đựng hay sao? Cuối cùng cũng phải có người thay muội phục vụ thế tử. Bây giờ trong nhà muội không có ai, không biết chuyện này. Ta cho muội biết người trong nhà cũng tốt, thiếp cũng được nhưng là trắc phi phải là người của mình mới được mới có thể một lòng với mình”

Nguyên Thu nghe vậy trong lòng không khỏi nghĩ ngày đó Sĩ Hành đã nói cả cuộc đời chỉ có một mình mình, thái phi và Quận vương phi đều biết. Mặc dù lời này không tốt nói với người ngoài nhưng Liêm Vương phủ phải nghe được mới phải vì sao Liêm Vương thế tử phi luôn lấy lời này ra dò xét mình? Liêm Vương thế tử phi thấy Nguyên Thu suy nghĩ mất hồn cứ nghĩ là nàng đã nghe vào lời mình nói, mặt mũi cười tủm tỉm gọi một tiểu nha đầu lại sai nàng gọi Khương tam tiểu thư đến nói chuyện, nha đầu đáp lời đi chỉ chốc lát dẫn theo một cô nương dung mạo xinh đẹp vóc người thon thả đi vào. Cô nương kia thỉnh an hai người rồi đứng một bên, Liêm vương thế tử phi kéo tay nàng nói với Nguyên Thu “Đây là muội muội của ta”

Trước kia Nguyên Thu cũng có nghe nói qua thứ xuất tam tiểu thư của Khương phủ có danh tài nữ liền gật đầu cười. Liêm Vương thế tử phi lôi kéo tay Khương tiểu thư và Nguyên Thu cười nói “Muội tử ta, từ nhỏ đã được nuôi lớn như ta lại hiểu cầm kì thư họa hơn ta chắc cũng có thể nói chuyện cùng muội”

Nguyên Thu thuận miệng tán gẫu vài câu với Khương tiểu thư, phát hiện nàng giống như Liêm Vương thế tử phi nói là một cô gái rất có tài hoa chẳng những am hiểu âm luật lại mọi thứ cũng tinh thông. Từ khi Nguyên Thu từ Hàng Châu hồi kinh mỗi lần đàm luận mấy thứ này với Mỹ Ngọc, Bảo Châu đều mất hứng mà về. Tử Yên tuy có thể nói chuyện cùng nàng nhưng lại không có thời gian rãnh. Sau khi lập gia đình trong phủ có vài cô nương tài hoa nhưng Nguyên Thu là tân nương tử không tốt phô trương quá mức. Cho đến hôm nay thấy Khương tiểu thư mới có thể cùng nàng bàn luận viễn vông một phen. Nguyên thu hăng hái nói chuyện với Khương tiểu thư hơn nửa canh giờ cho đến khi Băng Nguyệt trở lại nói đằng trước bày cơm Nguyên Thu mới dừng lại.

Liêm Vương thế tử phi thấy Nguyên Thu nói chuyện vui vẻ với Khương tiểu thư trên mặt không kiểm soát được nụ cười “Hai người nói chuyện thật vui vẻ chi bằng tất cả đều đi ra phía trước nói cho thái phi cũng vui vẻ một chút” Khương tiểu thư vội nói “Muội đến cũng chưa thỉnh an thái phi cùng vương phi, lúc này đi qua thật không tiện chi bằng về nhà trước” Liêm Vương thế tử phi thấy thế níu Khương tiểu thư lại nói “Sợ cái gì, có ta đây. Muội nghe ta là được” Nói xong kéo tay Nguyên Thu cùng đi ra tiền viện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện