Băng Vân nói “Không phải ngươi không biết việc cưới thiếp này đặt ở trên người mình và trên người khác thì khác nhau. Ngươi nói nếu thế tử phi và thế tử ở trong lòng thái phi, thái phi thương người nào hơn?” Băng Cầm nghe không nói, lúc lâu mới cười nói “Tỉ nói đúng” Băng Vân nói xong cũng cảm thấy mình có chỗ hi vọng, thay đổi khuôn mặt tươi cười ăn cơm với Băng Cầm, lại rửa mặt sửa soạn một phen. Băng Cầm chỉ nhìn nàng không nói, Băng Vân ăn mặc xong, bình tĩnh lại mới hối hận nói những lời này với Băng Cầm vội khoát tay Băng Cầm cười nói “Muội muội tốt, mấy lời này ngươi đừng nói với người khác, hôm nay trên người ta không thoải mái ta mới nói bậy. Nếu bị người khác biết chắc ta sẽ bị đuổi khỏi phủ hoặc là gả cho gả sai vặt lung tung nào đó” Băng Cầm cười nói “Tỉ yên tâm, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau như tỉ muội có cái gì không thể nói, tỉ yên tâm đi” Băng Vân cười hai tiếng khô cằn liền cùng nàng đi thư phòng Nguyên Thu, nhìn bọn nha đầu dọn dẹp.

Nguyên Thu và Sĩ Hành sau khi đi thỉnh an và ăn xong điểm tâm, Sĩ Hành cho hai mama và bọn nha đầu về trước mình lôi kéo tay Nguyên Thu đi vào vườn. Mặc dù đã đến mùa thu cũng may có ánh mặt trời thật không thấy lạnh. Sĩ Hành siết tay Nguyên Thu cười nói “Năm ấy muội và nhạc mẫu đi Nam Kinh, ta ở lại vườn nhà muội cũng đi dạo như thế này, sau lại một mình đến Toàn Thúy Các xem sách, hôm đó mặt trời cũng như thế này ta nằm bên cửa sổ mơ mơ màng màng ngủ mất. Trong mộng nghe thấy tiểu nha đầu nói muội đã định thân lúc ấy ta nản lòng thoái chí thật không muốn sống”

Nguyên Thu cười nói “Còn nhỏ tuổi biết cái gì mà không muốn sống cũng chỉ là ngày thường huynh sống an nhàn sung sướng quen lại được mọi người nâng trên lòng bàn tay muốn cái gì lại không được? Nhưng lại gặp phải muội lại không nhân nhượng huynh như người khác, mọi chuyện đều không thuận theo huynh huynh cảm thấy li kì, sinh yêu thích thôi. Người trong lòng không chiếm được đã bị đả kích như vậy, nam nhân mà một điểm như vậy cũng không chịu nổi sao?”

Sĩ Hành khẽ mỉm cười nhìn Nguyên Thu sờ sờ mặt nàng nói “Khi đó ta thực tâm thích muội, thích rất lâu rồi” Nguyên Thu liếc hắn một cái nói “Vậy bây giờ thế nào?” Sĩ Hành đỏ mặt nhỏ giọng “Bây giờ yêu, rất yêu muội” Nguyên Thu sống hai đời lần đầu nghe người khác nói chữ yêu này với nàng tâm cảm thấy ấm áp chủ động cầm tay Sĩ Hành dựa vào hắn.

Sĩ Hành cười ôm chặt hông nàng, hai người vừa nói vừa đi dạo vườn, đi hai khắc mới tới chỗ hoa phù dung nở đầy theo như lời Sĩ Hành. Phù dung vây quanh mép nước nở rộ một mảng lớn, chỗ trắng chỗ hồng chỗ vàng chỗ đỏ, hoa ảnh tỏa sáng, hết sức sinh đẹp.

Nguyên Thu cười nói “Hoa này thật đẹp chiếu vào nước cùng tôn lên sắc màu có một phen thú vị khác” Sĩ Hành chỉ về phía trước một khoảng đất bằng phẳng cho Nguyên Thu nhìn “Nơi đó có xích đu, ta đẩy muội nhé?” Nguyên Thu thấy bốn bề không có ai lôi kéo Sĩ Hành chạy đến bên cạnh xích đu, cởi tất cả ngọc bội, áo choàng xuống để trên ghế dài, hai chân đứng trên xích đu cầm chắc dây thừng cong chân khẽ đẩy nâng xích đu lên. Sĩ Hành đứng sau lưng Nguyên Thu từ từ đẩy nàng, Nguyên Thu chê hắn đẩy chậm, tự mình đẩy xích đu thật cao cho đến khi mệt không còn hơi sức mới cho xích đu chậm rãi ngừng lại.

Sĩ Hành thấy trên trán Nguyên Thu lấm tấm mồ hôi sợ nàng gặp gió bị bệnh vội cầm áo choàng phủ thêm cho nàng lấy khăn giúp nàng lau hết mồ hôi mới đỡ nàng đến ngồi trên ghế dài. Nguyên Thu mềm mại tựa vào ngực Sĩ Hành nhắm mắt gắt giọng “Huynh không dùng lực đẩy muội” Sĩ Hành ôm bả vai nàng cúi đầu cười nói “Ta sợ đẩy quá cao lại ném muội ra ngoài” Nguyên Thu cười nói “Muội giỏi nhất là nhảy đấy” Sĩ Hành nói “Muội còn bướng bỉnh hơn Mạn Đình, nàng cũng chỉ ngồi yên đánh đu, muội còn to gan hơn, dám đứng chơi”

Hai người dựa vào cùng nhau, lẳng lặng nhìn các loại hoa trên mép nước, cho đến khi sắc hoa phù dung từ màu trắng biến thành hồng đào. Nguyên Thu nghi ngờ nhìn một lúc lâu mới lấy ngón tay chọc chọc Sĩ Hành “Hoa sao lại đổi sắc?” Sĩ Hành bắt được ngón tay bé nhỏ làm loạn của nàng cúi đầu nói “Đó là phù dung ba túy, buổi tối thay đổi thành đỏ thẩm” Nguyên Thu cười nói “Thật thú vị”

Hai người đang nói chuyện thấy Băng Cầm, Băng Vân dẫn theo nha đầu tìm tới, Nguyên Thu lười biếng từ ngực Sĩ Hành ngồi thẳng dậy sửa sang lại tóc. Băng Vân thả tay cười nói “Đã đến trưa, thế tử và thế tử phi nên về ăn cơm” Sĩ Hành liếc nhìn đình nhỏ trong nước chỉ cho Băng Vân xem “Ngươi dẫn người ra đó bày cơm, ta và thế tử phi ăn ở đó” Băng Vân liếc nhìn đình vội cười nói “Hôm nay đã vào thu, bưng thức ăn đến sẽ bị lạnh. Đừng nói gì đến ngồi trong đình còn có gió, ăn cơm gặp gió buổi chiều sẽ đau bụng”

Nguyên Thu nghe lời này giương mắt nhìn kĩ Băng Vân, Băng Vân bị nhìn không được tự nhiên vuốt mặt cười nói “Trên mặt nô tì lại có gì?” Nguyên Thu mỉm cười nói “Không có gì chỉ cảm thấy ngươi rất cẩn thận” Băng Vân cười nói “Thế tử phi không biết thường ngày thế tử không thèm để ý mấy thứ này thường xuyên trúng gió đau bụng. Ngày thường chúng nô tì nói rất nhiều thế tử cũng không nghe một câu, thế tử phi nhanh khuyên nhủ thôi”

Nguyên Thu nghe liếc mắt nhìn Sĩ Hành hé miệng cười, Sĩ Hành bị nàng nhìn không còn cách nào đành nhỏ giọng nói “Vậy muội nghĩ ăn ở đâu?” Nguyên Thu suy nghĩ một lát mới cười nói “Lúc chúng ta vào vườn có một đình ngắm cá? Muội thấy trên đó vừa thoáng có thể nhìn thấy toàn bộ vườn mà không bị thổi gió”

Sĩ Hành cười nói “Rất tốt” Nói xong phân phó Băng Vân “Ngươi dẫn người bày cơm ở đó” Băng Vân nghe,vội gọi Băng Cầm dẫn người đi truyền cơm, Sĩ Hành khoát tay nói với Băng Vân “Ngươi cũng đi đi, ta và thế tử phi nói chuyện liền đi qua ngươi không cần đi theo phục vụ” Băng Vân nghe vậy sắc mặt không khỏi ảm đạm, lên tinh thần đáp cùng đi ra với Băng Cầm.

Nguyên Thu nhìn bóng dáng của Băng Vân cười nói với Sĩ Hành “Nha đầu này rất tỉ mỉ” Sĩ Hành không để ý lắm lắc đầu cười nói “Khi còn bé cũng được càng lớn càng dài dòng” Nguyên Thu cười khoát tay Sĩ Hành cười nói với hắn từ từ đi về.

Sĩ Hành lo lắng Nguyên Thu vừa gả đến không tự tại mỗi ngày đổi cách để nàng vui vẻ. Hoặc là đi dạo khắp phủ, hoặc là hai người đi vào Thúy các đọc sách hoặc là hai người ở rừng cây uống trà hoặc là chèo thuyền trong hồ. Nguyên Thu cũng nói vài câu thơ từ với tỉ muội Mạn Đình cũng thường  xuyên bồi Vương phi chép kinh phật. Có lúc thời tiết không tốt Sĩ Hành ở trong phòng đánh cờ với nàng, nếu là đẹp trời Sĩ Hành tìm đủ các loại hoa làm cho Nguyên Thu hết sức phấn chấn.

Vì hai người đang ở thủ hôn các trưởng bối cũng không nói gì nhưng vương phi đã đến hai lần thỉnh thoảng trêu ghẹo Nguyên Thu một chút, mỗi lần đều làm cho gò má Nguyên Thu đỏ ửng mới bằng lòng bỏ qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện