Ngồi trên đại điện chính là một nam tử mặc áo bào trắng có hoa văn ánh kim, thoạt nhìn y cũng chỉ mới có hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, nhưng nếu nhìn kỹ cũng chỉ cảm thấy như hai mươi bảy hai mươi tám, ngũ quan tuyệt mỹ, là một vẻ đẹp không thuộc về nhân gian này.

Y phục trắng tuyết như thể vì y mà sống, xung quanh cơ thể như được phủ bởi tầng tầng hào quang, tóc dài như lụa tùy ý rối tung sau lưng, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể cảm nhận được thứ cảm giác xa không thể với, chỉ cần một lời nói hay một việc làm thôi đã khiến người khác cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Ngô Diệu Ny cảm thấy, mọi cử động của Hầu Ninh đều đẹp đến khiến người khác thán phục, tìm hết tất cả những từ ngữ để hình dung cũng không đủ hình dung sắc đẹp của vị nam nhân ấy cùng với khí chất không thuộc về nhân gian kia.

Mà thứ khiến Ngô Diệu Ny kinh ngạc nhất cũng chính là khuôn mặt của người ấy, đó không phải là nam nhân trong giấc mơ sao?

Nhìn khuôn mặt vẫn chưa thoát khỏi nét trẻ con của Ngô Diệu Ny, Hầu Ninh vui mừng gật đầu.

Y luôn trong trẻo, lạnh lùng, từ lúc dẫn Diệu Ny theo, ngoại trừ những lúc giúp nàng nâng cao tu vi thì những chuyện trong cuộc sống hắn rất ít khi can thiệp vào.

Nhiều lần, hắn lo lắng Diệu Ny của hắn lớn lên sẽ lầm đường lạc lối, nhưng bây giờ thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, cũng coi như vui mừng.

Hầu Ninh dùng giọng nói trong trẻo lại lạnh lùng thản nhiên nói với Ngô Diệu Ny: “Diệu Ny, đi chuẩn bị đi, ngày mai cùng ta xuống núi chúc thọ cho gia chủ nhà Hiên Viên.”

Giọng nói êm ái như tiếng đàn khiến Ngô Diệu Ny phải ngoan ngoãn gật đầu nói: “Dạ, Ninh ca ca.”

Một tiếng ‘ca ca’ này lại kéo Ngô Diệu Ny về với thực tại, giọng nói ngọt ngấy khiến cả chính cô còn thấy buồn nôn. Còn nhớ rõ nàng lần cuối cùng cô gọi là ở một hiệu cắt tóc, ông chủ dụ cô kêu một tiếng ‘ca ca’ thì sẽ giảm cho cô 15%, càng gọi sẽ càng cắt đẹp cho cô, Ngô Diệu Ny rất không có liêm sỉ đành gọi.

Từ đó về sau hai chữ ‘ca ca’ kia trở thành ác mộng của cô.

Len lén liếc mắt nhìn phản ứng của Hầu Ninh, thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, Ngô Diệu Ny mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hầu Ninh là Chưởng môn của đảo Bồng Lai, người mà hắn tự mình dạy dỗ chỉ có Ngô Diệu Ny, còn lại thì giao hết cho người khác dạy dỗ, nhưng đôi lúc vào ngày thường vẫn sẽ chỉ bảo họ một chút.

Cho nên khi hắn xuống núi, cũng chỉ dẫn theo Ngô Diệu Ny.

“Chưởng môn, cho muội theo với.”


Giọng nói của Tịch Lãnh Nhã vang lên trong đại điện vắng vẻ.

Ngô Diệu Ny xoay người nhìn sang, Tịch Lãnh Nhã mặc y phục màu xanh, nàng ta bây giờ, ở giữa hai chân mày đã không còn sự xốc nổi ban sáng nữa mà thay vào đó là sự thu liễm, khiến cho dung mạo xinh đẹp lại càng thêm lạnh lùng.

[ Người chơi, cẩn thận một chút, Tịch Lãnh Nhã trọng sinh rồi! ]

Hệ thống kịp thời nhắc nhở cũng như khích lệ Ngô Diệu Ny.

Mà đồng thời Ngô Diệu Ny cũng đang quan sát Tịch Lãnh Nhã, Tịch Lãnh Nhã cũng quan sát cô.

Nhìn Ngô Diệu Ny bên cạnh như hoa sen mới nở, khuôn mặt lười biếng hờ hững của Ngô Diệu Ny đứng cạnh khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Hầu Ninh lại xứng đôi một cách chết tiệt, khiến lòng nàng không kềm chế được mà cảm thấy đố kị.

Ở sâu trong tiềm thức, nàng vẫn luôn cho rằng sự thất bại của mình có liên quan đến khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Diệu Ny.

Nếu như nàng có thể sở hữu được khuôn mặt tuyệt sắc của nàng ta thì sẽ không đánh mất Hầu Ninh, Hiên Viên Dạ cũng sẽ là của nàng, người rơi vào cái kết đầy cay đắng ấy cũng không phải nàng, mà là Ngô Diệu Ny.

Nhất đinh phải hủy đi khuôn mặt ấy của Ngô Diệu Ny, không có dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, xem ả còn có thể quyến rũ Hầu Ninh cùng Hiên Viên Dạ được không.

Thấy vẻ mặt kiên trì của Tịch Lãnh Nhã, Hầu Ninh chỉ thoáng gật đầu.

Trong lòng lại có chút khó chịu khi bị nàng ta chen vào không gian giữa hắn và Ngô Diệu Ny.

Nhưng vì Hầu Ninh vốn là người lạnh lùng, thấy Tịch Lãnh Nhã cố ý muốn như thế, tự nhiên sẽ gật đầu đồng ý.

—————————————————————–

Hiên Viên gia.

Nô tì đứng ở cổng hô một tiếng: “Thượng tiên đảo Bồng Lai đến!”

Hấp dẫn sự chú ý của mọi người, ai ai cũng nhốn nháo quay đầu về phía cửa.

Lúc thấy Hầu Ninh, có kinh diễm, có sùng bái, có ước ao, cũng có đố kị, vô số ánh mắt đều nhìn về phía họ.

Ngô Diệu Ny ngoan ngoãn ngồi ở vị trí bên cạnh Hầu Ninh.

Nhìn bốn phía một lượt, quả thật không thấy Hiên Viên Dạ đâu. Cô muốn bắt đầu nhiệm vụ của mình, thấy mọi người trong đại điện không ai để ý đến cô, Ngô Diệu Ny nhẹ nhàng kéo tay áo được thêu hoa văn màu xanh tinh xảo của Hầu Ninh, nhìn Hầu Ninh mang theo nét mặt hơi kinh ngạc quay đầu nhìn cô, Ngô Diệu Ny làm nũng nói:

“Ninh ca ca, muội muốn ra ngoài một chút.”

Giọng nói mềm mại lại non nớt như một đứa trẻ.

“Ừm.”

Hầu Ninh cười nhạt, gật đầu.

Ngô Diệu Ny nhận được sự đồng ý, trong nháy mắt nở một nụ cười tuyệt mỹ khiến Hầu Ninh ngồi bên cạnh cũng phải ngẩn ngơ.

Thấy bộ dáng hưng phấn đến khua tay múa chân của Ngô Diệu Ny, Hầu Ninh thầm lắc đầu, xem ra cuộc sống khô khan ở đảo Bồng Lai khiến nàng cảm thấy rất buồn bực, dù sao nàng vẫn chỉ là một đứa con nít.

[ Đinh! Chúc mừng người chơi, giá trị hảo cảm của nam chính Hầu Ninh đối với người chơi tăng 20%, hiện tại là 40%! ]

Ngô Diệu Ny một mình tản bộ chầm chậm ở bên hồ hoa sen nở rộ.

Cô biết tại đây cô sẽ gặp phải Tịch Lãnh Nhã và Hiên Viên Dạ. Trước khi trọng sinh, Tịch Lãnh Nhã đã gây khó dễ với Ngô Diệu Ny khắp nơi, đổi lấy là bị chúng bạn xa lánh; sau khi trọng sinh, Tịch Lãnh Nhã không còn gây sự nữa mà trở nên nội liễm hơn, đồng thời cũng tạo mối quan hệ tốt đẹp với các sư huynh, sư muội đồng môn.

Thực sự là rất biết hưởng ứng theo câu nói, ‘té ở chỗ nào thì đứng lên ở đó’, cũng đồng thời từ từ gài bẫy nguyên chủ Ngô Diệu Ny.

Khiến nguyên chủ phải chịu nỗi oan vô cùng lớn.

Ngô Diệu Ny nhếch miệng nở nụ cười lạnh lùng, cô muốn xem thử vị nữ chính sau khi trọng sinh này có còn may mắn như trong truyện nữa hay không đây.


Chợt, một âm thanh nịnh hót lọt vào tai Ngô Diệu Ny, ngẩng đầu đã thấy Tịch Lãnh Nhã đang đi về phía cô:

“Diệu Ny sư muội cũng ở đây sao?”

Vẻ mặt hiện nét thân thiết như một người bạn tốt, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể thấy được sự hận thù chợt loé trong mắt.

Ngô Diệu Ny biết thứ Tịch Lãnh Nhã không muốn nhìn nhất chính là dáng vẻ lúc nào cũng tỏ ra tốt bụng với người khác của cô; đổi thành người khác biết, nhất định sẽ không cho người khác ấm ức.

Đáng tiếc tính cách ác liệt của Ngô Diệu Ny trong lúc làm nhiệm vụ chẳng những không có cải thiện, ngược lại càng trầm trọng thêm.

Tóm tắt lại tất cả chuyện này chỉ cần một câu nói thôi: Thấy cô sống không được tốt, tôi sẽ rất vui vẻ.

Vì vậy cô dùng giọng điệu được cho là bánh bèo nhất, nói với Tịch Lãnh Nhã:

“Chào sư tỷ!”

Quả nhiên ngay lập tức khuôn mặt của Tịch Lãnh Nhã đã lộ ra sự chán ghét cùng với khóe miệng cứng ngắc.

Làm bộ như không biết, cô tiếp tục nở nụ cười đáng yêu.

Thân thể hiện giờ của cô chưa đến mười lăm tuổi, nên nụ cười đáng yêu như thế luôn khiến người khác dễ dàng buông bỏ sự cảnh giác, mặc dù không bao gồm Tịch Lãnh Nhã, nhưng có bao gồm người nào đó đang đứng sau cây kia.

Trong khoảnh khắc, Tịch Lãnh Nhã đã khôi phục sự gần gũi ban đầu, chỉ vào một hoa hoa sen, ngây thơ nói với Ngô Diệu Ny:

“Sư muội, tỷ rất thích hoa sen trong hồ kia, muội canh chừng giúp tỷ nhé, đừng để người khác qua đây, để tỷ đi hái mấy đóa hoa kia lại đây.”

Ngô Diệu Ny nhìn sự tính toán trong mắt Tịch Lãnh Nhã, hừ lạnh một cái, coi cô là một đứa con nít mười lăm tuổi sao?

Cô dùng sắc mặt lo lắng nhìn Tịch Lãnh Nhã nói:

“Vâng, sư tỷ cẩn thận.”

Đôi mắt trong suốt hiện lên nét lo lắng, khiến cho lòng vị nam tử đứng sau cây kia cũng chợt căng thẳng, đôi mắt thâm thúy nhìn Ngô Diệu Ny không chớp mắt, lúc này đây hắn dường như muốn ôm chặt lấy cô vào lòng.

Tịch Lãnh Nhã gật đầu, đôi mắt len lén liếc nhìn cây đại thụ kia.

Sau đó tung người, bay về phía hồ nước, kèm theo tiếng cười như chuông ngân, quần dài màu xanh biếc hòa làm một thể với lá sen như đang nhảy múa trong hồ nước.

Từ nét mặt kinh diễm của nam tử kia, Ngô Diệu Ny biết hắn cảm thấy Tịch Lãnh Nhã múa rất đẹp.

Tịch Lãnh Nhã nhảy múa xong, nhìn Ngô Diệu Ny đang đứng trên bờ, cười đắc ý, nàng ta đột nhiên rút lại phần lớn linh lực, vì mất trọng tâm Tịch Lãnh Nhã ở giữa không trung lung lay như sắp ngã, nhìn như có thể ngã xuống hồ sen bất cứ lúc nào, người ngoài nhìn vào còn tưởng Tịch Lãnh Nhã vì say mê nhảy múa quá nên hao hết linh lực nữa cơ.

Tịch Lãnh Nhã nhướng mày ở giữa không trung, trên mặt là sự hoảng hốt, nhìn Ngô Diệu Ny hô lớn:

“Sư muội cứu tỷ.”

Ngô Diệu Ny vừa nghe cũng làm vẻ mặt lo lắng, nhưng không tự tay cứu Tịch Lãnh Nhã, giả vờ lo âu đi qua đi lại mấy vòng. Thấy thế, Tịch Lãnh Nhã khẽ nắm chặt bàn tay, cắn răng, cái con đần này, còn không mau dùng linh lực tới cứu mình? Thấy cơ thể dần rơi xuống, nàng ta lại thả chút linh lực ra, tiếp tục đứng trên không trung lung lay như sắp đổ.

Sau khi đi lại mấy vòng, thấy Tịch Lãnh Nhã vẫn còn diễn trò ở giữa hồ, đến cả Ngô Diệu Ny cũng phải khâm phục sự kiên trì của ả. Vậy nên cô đành quay đầu về phía cái cây kia, khuôn mặt hoảng hốt nói:

“Này, cái tên trốn ở sau cây kia, mau ra đây cứu sư tỷ của ta đi!”

Vẻ mặt hoảng sợ của cô khiến người ngoài không đành lòng nhìn, cũng khiến Hiên Viên Dạ hoài nghi có phải cả hai người đều biết hắn trốn sau cây hay không.

Thân là thiếu chủ gia tộc Hiên Viên – một trong tứ đại gia tộc ở nhân giới, hắn đương nhiên được rất nhiều nữ tử bám theo, đương nhiên Hiên Viên Dạ không thích như vậy.

Mà kết quả này lại đúng như ý Ngô Diệu Ny muốn, khiến cho tất cả tính toán của Tịch Lãnh Nhã đều thất bại.

“Nhanh lên, nhanh lên!”


Ngô Diệu Ny giậm chân một cái, đôi mắt mê hoặc làm bộ đáng thương nhìn Hiên Viên Dạ, khiến suy nghĩ của hắn như bị cắt đứt, chịu giúp đỡ bay về phía không trung.

Nhìn Hiên Viên Dạ đang bay về phía Tịch Lãnh Nhã, Ngô Diệu Ny chờ mong nhìn Tịch Lãnh Nhã sẽ làm trò gì tiếp theo.

Sở dĩ cô không tự mình ra tay là vì trong truyện, nguyên chủ Ngô Diệu Ny ngốc nghếch bị lợi dụng thả linh lực của mình ra cứu Tịch Lãnh Nhã, nhưng lại bị Tịch Lãnh Nhã nhẹ nhàng tránh né; sau đó trước mặt Hiên Viên Dạ nhẹ nhàng rơi xuống nước; sau khi được cứu lên, nàng ta lớn tiếng chỉ trích Ngô Diệu Ny mượn cơ hội trả thù nàng ta.

Cả người ướt đẫm, diện mạo xinh đẹp đương nhiên khiến người khác đứng về phía Tịch Lãnh Nhã.

Cho nên lúc này đây, Ngô Diệu Ny rất tốt bụng đã giúp cho nam cặn bã cùng nữ ác độc có cơ hội gặp nhau lần đầu tiên rồi.

Mà Tịch Lãnh Nhã vốn cho rằng Ngô Diệu Ny sẽ cứu mình, cũng đã chuẩn bị để tránh, quay đầu không ngờ lại là Hiên Viên Dạ, ánh mắt chợt lóe, lập tức mất thăng bằng, cả người ngã xuống hồ sen. Cũng may nàng phản ứng đúng lúc, nhìn Ngô Diệu Ny đang yên lành đứng trên bờ, nàng âm thầm cắn răng, người nàng muốn khiển trách là Ngô Diệu Ny, giờ nếu ngã xuống, chẳng những không thể khiển trách được ả, ngược lại sẽ làm Hiên Viên Dạ mất mặt, mà tất cả những mưu kế của nàng cũng sẽ bị Hiên Viên Dạ nghi ngờ.

Không thể suy nghĩ nhiều, Tịch Lãnh Nhã vội vàng lộn mấy vòng trên không trung, sau đó nhẹ nhàng đạp lên lá sen, thân hình mặc y phục màu xanh biếc liền bay đến mặt đất.

Còn Hiên Viên Dạ đứng giữa không trung nhất thời có chút xấu hổ, không thoải mái nhíu mày.

Ngô Diệu Ny thấy Tịch Lãnh Nhã đã lên bờ, vội vàng đi lên kiểm tra Tịch Lãnh Nhã, lo lắng nói:

“Sư tỷ, tỷ không sao chứ?”

Nhìn vẻ mặt như bị táo bón của Tịch Lãnh Nhã, Ngô Diệu Ny thầm cười châm biếm trong lòng, để cho nàng ta tính kế tiếp đó.

Nhưng nét mặt của cô vẫn chỉ là quan tâm, không chút thay đổi.

Sau đó đi tới chỗ Hiên Viên Dạ, trên khuôn mặt lo âu của cô hiện nét cảm kích, nói với Hiên Viên Dạ: “Cảm ơn ngươi đã cứu sư tỷ của ra.” Cướp lời Tịch Lãnh Nhã để cảm ơn Hiên Viên Dạ trước.

Âm thanh mềm mại như cơn gió thổi tới khiến đáy lòng Hiên Viên Dạ có chút ngứa, khiến hắn cảm thấy rất sảng khoái, vội vàng cười nói: “Không cần cảm ơn ta.”

[ Đinh! Chúc mừng người chơi, giá trị hảo cảm của nam phụ Hiên Viên Dạ đối với người chơi tăng lên 30%, hiện tại là 30% ]

Thấy tình thế không còn như mình mong muốn, mặc dù Hiên Viên Dạ đã xuất hiên, nhưng những gì nàng ta tính toán xem như đổ sông đổ bể hết rồi. Bởi vì không thể khiến mọi người hiểu lầm Ngô Diệu Ny, Tịch Lãnh Nhã chỉ có thể nuốt quả đắng. Vì không để cho Hiên Viên Dạ có nhiều ấn tượng tốt với Ngô Diệu Ny, với mình thì lại nảy sinh ấn tượng xấu, Tịch Lãnh Nhã nở nụ cười hoàn mỹ mà nàng đã tập rất nhiều lần trong gương, nói với Hiên Viên Dạ: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta.”

Tuy Hiên Viên Dạ không còn thích Tịch Lãnh Nhã như ban nãy nữa, nhưng được một mỹ nữ nói cảm ơn, Hiên Viên Dạ vẫn rất hưởng thụ, rất chính nghĩa nói: “Nếu để cho tiểu thư xảy ra chuyện ở đây, Hiên Viên Dạ ta thật sự là đáng chết vạn lần.”

Sau khi Tịch Lãnh Nhã nghe được Hiên Viên Dạ nói, như bừng tỉnh nhận ra:

“Thì ra là Hiên Viên công tử sao?” Sau đó thẹn thùng giới thiệu mình với Hiên Viên Dạ: “Ta là Tịch Lãnh Nhã ở đảo Bồng Lai, còn đây là sư muội của ta Ngô Diệu Ny.”

Cuối cùng chỉ có giới thiệu Ngô Diệu Ny.

Tiếc là ánh mắt của Hiên Viên Dạ đều nhìn chăm chú Ngô Diệu Ny.

“Thì ra là Diệu Ny sư muội.”

Tịch Lãnh Nhã nhìn ánh mắt si mê của Hiên Viên Dạ, lửa giận trong lòng lại lớn hơn, Ngô Diệu Ny chết tiệt, nhất định ả phải hủy đi dung mạo ấy của nàng ta.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện