“Ngô Diệu Ny, đừng tỏ ra mình là người ngây thơ vô tội nữa, thật đúng là khiến bản tiểu thư đây buồn nôn.”
Một cô gái xinh đẹp vừa mắng vừa chỉ tay vào mặt Ngô Diệu Ny.
Trong đôi mắt của cô gái kia chợt lóe lên sự đố kị, Ngô Diệu Ny trầm mặc không nói.
Nhưng mà người buồn nôn là cô, cô bắt tôi phải làm sao giờ?
Tịch Lãnh Nhã thấy Ngô Diệu Ny vẫn giữ thái độ không muốn ầm ĩ với mình, cảm thấy giống như ném một bồn lửa giận vào bông vải vậy nên giậm chân xoay người chạy vào Tây Uyển – khuê phòng của nàng.
Nhìn Tịch Lãnh Nhã chạy đi mất, Ngô Diệu Ny biết ngày hôm nay nàng ta còn chưa trọng sinh, nhưng… cũng sắp rồi.
Đứng lẻ loi một mình dưới ánh nắng chói chang, ngẩng đầu nhìn trời, tựa hồ như chỉ cần cô giơ tay lên là có thể chạm tới vậy.
Giờ hệ thống đang truyền tư liệu của thế giới này cho cô.
Đây là tiểu thuyết về nữ phụ trọng sinh.
Ngô Diệu Ny trong truyện vốn là nữ chính, về sau lại thành nữ phụ, Nàng là con một người bạn tốt của Thượng tiên Hầu Ninh ở Bồng Lai. Trong trận chiến giữa Thiên giới và Ma giới, cha mẹ nàng đã anh dũng hy sinh, chỉ để lại một mình Ngô Diệu Ny, nàng được Hầu Ninh mang về đảo Bồng Lai để dạy dỗ.
Tịch Lãnh Nhã, vốn là nữ phụ, sau khi sống lại thì trở thành nữ chính, nàng giống Ngô Diệu Ny, đều là nữ tử sống trên đảo Bồng Lai. Trong hai người, Ngô Diệu Ny có tư chất bình thường, tu vi cũng bình thường, lại nhát gan như thỏ; Tịch Lãnh Nhã lại hoàn toàn khác với nguyên chủ, hành động quyết đoán, đầu óc nhanh nhẹn, tu vi cũng gần như thượng thừa.
Cho tới nay Tịch Lãnh Nhã dù được Hầu Ninh thừa nhận, nhưng mỗi lần nàng ta học được một thứ tiên thuật gì mới, Hầu Ninh cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu, không còn gì khác.
Ngược lại hắn càng thêm sủng ái Ngô Diệu Ny, mỗi lần nàng không thể đột phá một tầng tiên thuật nào đó, Hầu Ninh đều sẽ bắt tay vào dạy bảo nàng.
Thấy khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng như bạch ngọc của Hầu Ninh cùng nét mặt hơi bất đắc dĩ nhìn Ngô Diệu Ny, Tịch Lãnh Nhã thực sự tức giận, rõ ràng bản thân tốt hơn Ngô Diệu Ny gấp trăm lần nhưng lại không thể chiếm được sự chú ý của Hầu Ninh.
Tịch Lãnh Nhã oán giận sự bất công của Hầu Ninh, càng lúc càng không cam lòng, sự đố kị to lớn khiến tính cách của nàng ta dần trở nên vặn vẹo, bắt đầu soi mói Ngô Diệu Ny, luôn vạch trần khuyết điểm của Ngô Diệu Ny trước mặt mọi người, lợi dụng tiên thuật của mình để đánh Ngô Diệu Ny.
Mà sở dĩ nguyên chủ không tính toán với Tịch Lãnh Nhã, là bởi vì mỗi lần nàng bị bắt nạt luôn có mọi người bảo vệ, tính cách nổi danh của nguyên chủ vốn là lười nhác, có người chịu ra mặt cho nàng, tự nhiên nàng cũng lười tính toán với người gây khó dễ mình.
Tịch Lãnh Nhã là một đại tiểu thư ưa được nuông chiều, đương nhiên không biết thế nào là thăm dò người khác, cho rằng làm như vậy sẽ khiến người khác ghét Ngô Diệu Ny giống mình, nhưng kết quả lại khiến mọi người càng thêm xa cách và phản cảm với nàng ta hơn. Lâu ngày, người trên đảo Bồng Lai cũng chẳng mấy ai nguyện ý qua lại với nàng, mà Tịch Lãnh Nhã lại đổ tất cả sai lầm này cho nguyên chủ Ngô Diệu Ny, cho rằng nguyên chủ chơi xấu sau lưng nàng, khiến nàng không được các sư huynh, sư muội yêu thích.
Thấy hàng nghìn, hàng vạn sủng ái đều dành cho Ngô Diệu Ny, Tịch Lãnh Nhã càng thêm căm ghét nàng, mỗi khi thấy nàng đều muốn gây khó dễ.
Nàng ta không thể thấy được một nửa điểm tốt của nguyên chủ, ỷ vào gia thế to lớn mà gây khó dễ cho nguyên chủ một cách tệ hại hơn.
Cuối cùng chọc giận Hầu Ninh, khiến hắn phế bỏ tu vi của nàng, trục xuất khỏi đảo Bồng Lai; khiến Tịch gia càng thêm xấu hổ, không muốn đón nàng về nhà.
Không có tu vi, Tịch Lãnh Nhã ở nhân gian chịu mọi khổ sở, vừa nghe chuyện tình yêu thê lương lại đẹp đẽ giữa Hầu Ninh và Ngô Diệu Ny, sầu não uất ức, kiềm nén mà chết.
Lần nữa trọng sinh trở về núi Thanh Thành, Tịch Lãnh Nhã trở nên nội liễm hơn, chuyên tâm báo thù, tính kế Ngô Diệu Ny; bản thân cũng trở nên lý trí hơn, thấy Hầu Ninh không thể có tình cảm với mình, nên chuyển ý sang nam phụ Hiên Viên Dạ.
Đời này của Tịch Lãnh Nhã, dù rằng sau khi sống lại không có được tình yêu say đắm của thượng tiên Hầu Ninh nhưng thắng được tình cảm của nam phụ Hiên Viên Dạ. Mà sau khi nàng sống lại, một loạt kế hoạch báo thù cũng được tiến hành thuận lợi. Dựa vào việc biết trước tình tiết mà phá tình cảm giữa nữ chính Ngô Diệu Ny và Thượng tiên Hầu Ninh đến long trời lở đất, cuối cùng hại nguyên chủ Ngô Diệu Ny phải hạ giới hơn nghìn năm.
Tổng hợp những thứ đã kể trên, Ngô Diệu Ny cảm thấy người quan trọng nhất vẫn là nam phụ – người thừa kế gia tộc Hiên Viên, một trong tứ đại gia tộc dưới nhân giới – Hiên Viên Dạ. Nếu phá hỏng quan hệ của bọn họ, vậy thì Tịch Lãnh Nhã xem như là không còn ai giúp đỡ nữa.
Nhưng đối với loại đàn ông cặn bã như thế Ngô Diệu Ny lại không có tí ấn tượng tốt nào. Kịch bản có nói Hiên Viên Dạ là một kẻ giết người không chớp mắt; làm người lại âm hiểm, xảo trá; ham muốn khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Diệu Ny, muốn chiếm nàng làm của riêng mình. Thế nhưng trong lòng Ngô Diệu Ny lại chỉ có mình Hầu Ninh, mặc dù Hiên Viên Dạ buồn bực thành giận, nhưng lại e ngại thân phận Thượng tiên của Hầu Ninh nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành chỉ có thể dối trá ở cạnh Ngô Diệu Ny vờ như là tri kỷ.
Chính vì sau khi sống lại Tịch Lãnh Nhã nhìn thấu được tâm tư của Hiên Viên Dạ nên sau khi uy hiếp lợi dụng, Hiên Viên Dạ chọn hợp tác cùng Tịch Lãnh Nhã. Trong quá trình hai người cấu kết làm việc xấu thì nảy sinh tình cảm, cuối cùng chọn về bên nhau.
Khóe miệng Ngô Diệu Ny giật giật, loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ như thế, tốt nhất nên đá một cái cho gã bay ra ngoài luôn, sau đó đợi tên đàn ông cặn bã và người phụ nữ ác độc kia tự hành hạ lẫn nhau mới hả dạ, nhưng hiện giờ một chút đầu mối cô cũng không có, đúng là một nhiệm vụ vô cùng khó mà!
“Hệ thống, nhiệm vụ này quá khó!”
Không làm hại nổi một nữ chính trọng sinh đâu, cả hai đều sở hữu bàn tay vàng như nhau thì sao mà phá?
[ Không phải là giống như cô đã nói sao? Nhiệm vụ sẽ càng ngày càng khó đấy. ]
Ngô Diệu Ny thở dài, căn cứ vào ký ức trở lại khuê phòng của mình.
Nằm lơ lửng trên chiếc ghế xích đu dựng giữa phòng, chép miệng, nghĩ trong phòng nếu có hồng trà để uống thì tốt quá, vậy nên cô đứng dậy, nhảy khỏi xích đu, bắt đầu tìm khắp phòng, tìm trong hộc tủ của nguyên chủ một lúc mới tìm được một bao hồng trà.
Con ngươi trong suốt chợt lóe lên vui mừng, không ngờ khẩu vị của cô và nguyên chủ lại hợp đến thế.
Ngẩng đầu, lại đúng lúc nhìn vào gương đồng, trong gương phản chiếu khuôn mặt tươi cười mừng rỡ, chợt, biểu cảm trên mặt cô cứng lại, hồng trà trong tay lại rơi trở lại trong ngăn kéo, mồm há to không nhúc nhích.
Một lúc lâu, Ngô Diệu Ny chỉ biết khép miệng lại, nhìn khuôn mặt so với những thế giới trước càng thêm khuynh thành nổi lên nghi hoặc.
Đây, không phải là cô gái trong mơ kia sao?
———————————————————–
Tây Uyển.
Tịch Lãnh Nhã hoảng hốt tỉnh lại, không dám tin rằng mình đang ở đảo Bồng Lai.
Cả người nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong gian phòng của mình, nhìn bày biện quen thuộc kia, còn có cây trâm bạch ngọc đang để trên bàn, đó là lễ vật mà mẫu thân đã tặng nàng nhân ngày sinh nhật lần thứ mười bảy, mọi thứ đều trở về điểm bắt đầu của nó.
Lúc này, Tịch Lãnh Nhã mừng như điên, đôi tay kích động vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Nàng còn chưa bị phế đi tu vi, còn chưa bị trục xuất khỏi đảo Bồng Lai.
Thật tốt quá.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến dung mạo khuynh thành của Ngô Diệu Ny đã khiến nụ cười trên khuôn mặt nàng tắt lịm, đôi bàn tay nắm lại thành nắm đấm, trong mắt chợt lóe lên hận ý điên cuồng.
Nỗ lực khắc chế sự run rẩy của chính mình, nếu ông trời đã cho nàng cơ hội sống lại, nàng nhất định sẽ không lãng phí nó, kẻ hại nàng trở thành như vậy, nàng sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai; những kẻ bên cạnh Ngô Diệu Ny, nàng sẽ cướp lại hết, cũng sẽ để cho ả ta nếm thử mùi vị không có ai giúp đỡ là như thế nào.
Gia tộc đã vứt bỏ nàng, nàng cũng sẽ không bỏ qua, nhưng hiện giờ nàng chỉ như cánh chim không có gió, không thể hành động thiếu suy nghĩ, sau khi nàng có đầy đủ năng lực rồi, tất cả mọi người đều phải trả một cái giá rất đắt.
Tất cả mọi chuyện, nàng muốn tính toán kỹ hơn.
Một cô gái xinh đẹp vừa mắng vừa chỉ tay vào mặt Ngô Diệu Ny.
Trong đôi mắt của cô gái kia chợt lóe lên sự đố kị, Ngô Diệu Ny trầm mặc không nói.
Nhưng mà người buồn nôn là cô, cô bắt tôi phải làm sao giờ?
Tịch Lãnh Nhã thấy Ngô Diệu Ny vẫn giữ thái độ không muốn ầm ĩ với mình, cảm thấy giống như ném một bồn lửa giận vào bông vải vậy nên giậm chân xoay người chạy vào Tây Uyển – khuê phòng của nàng.
Nhìn Tịch Lãnh Nhã chạy đi mất, Ngô Diệu Ny biết ngày hôm nay nàng ta còn chưa trọng sinh, nhưng… cũng sắp rồi.
Đứng lẻ loi một mình dưới ánh nắng chói chang, ngẩng đầu nhìn trời, tựa hồ như chỉ cần cô giơ tay lên là có thể chạm tới vậy.
Giờ hệ thống đang truyền tư liệu của thế giới này cho cô.
Đây là tiểu thuyết về nữ phụ trọng sinh.
Ngô Diệu Ny trong truyện vốn là nữ chính, về sau lại thành nữ phụ, Nàng là con một người bạn tốt của Thượng tiên Hầu Ninh ở Bồng Lai. Trong trận chiến giữa Thiên giới và Ma giới, cha mẹ nàng đã anh dũng hy sinh, chỉ để lại một mình Ngô Diệu Ny, nàng được Hầu Ninh mang về đảo Bồng Lai để dạy dỗ.
Tịch Lãnh Nhã, vốn là nữ phụ, sau khi sống lại thì trở thành nữ chính, nàng giống Ngô Diệu Ny, đều là nữ tử sống trên đảo Bồng Lai. Trong hai người, Ngô Diệu Ny có tư chất bình thường, tu vi cũng bình thường, lại nhát gan như thỏ; Tịch Lãnh Nhã lại hoàn toàn khác với nguyên chủ, hành động quyết đoán, đầu óc nhanh nhẹn, tu vi cũng gần như thượng thừa.
Cho tới nay Tịch Lãnh Nhã dù được Hầu Ninh thừa nhận, nhưng mỗi lần nàng ta học được một thứ tiên thuật gì mới, Hầu Ninh cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu, không còn gì khác.
Ngược lại hắn càng thêm sủng ái Ngô Diệu Ny, mỗi lần nàng không thể đột phá một tầng tiên thuật nào đó, Hầu Ninh đều sẽ bắt tay vào dạy bảo nàng.
Thấy khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng như bạch ngọc của Hầu Ninh cùng nét mặt hơi bất đắc dĩ nhìn Ngô Diệu Ny, Tịch Lãnh Nhã thực sự tức giận, rõ ràng bản thân tốt hơn Ngô Diệu Ny gấp trăm lần nhưng lại không thể chiếm được sự chú ý của Hầu Ninh.
Tịch Lãnh Nhã oán giận sự bất công của Hầu Ninh, càng lúc càng không cam lòng, sự đố kị to lớn khiến tính cách của nàng ta dần trở nên vặn vẹo, bắt đầu soi mói Ngô Diệu Ny, luôn vạch trần khuyết điểm của Ngô Diệu Ny trước mặt mọi người, lợi dụng tiên thuật của mình để đánh Ngô Diệu Ny.
Mà sở dĩ nguyên chủ không tính toán với Tịch Lãnh Nhã, là bởi vì mỗi lần nàng bị bắt nạt luôn có mọi người bảo vệ, tính cách nổi danh của nguyên chủ vốn là lười nhác, có người chịu ra mặt cho nàng, tự nhiên nàng cũng lười tính toán với người gây khó dễ mình.
Tịch Lãnh Nhã là một đại tiểu thư ưa được nuông chiều, đương nhiên không biết thế nào là thăm dò người khác, cho rằng làm như vậy sẽ khiến người khác ghét Ngô Diệu Ny giống mình, nhưng kết quả lại khiến mọi người càng thêm xa cách và phản cảm với nàng ta hơn. Lâu ngày, người trên đảo Bồng Lai cũng chẳng mấy ai nguyện ý qua lại với nàng, mà Tịch Lãnh Nhã lại đổ tất cả sai lầm này cho nguyên chủ Ngô Diệu Ny, cho rằng nguyên chủ chơi xấu sau lưng nàng, khiến nàng không được các sư huynh, sư muội yêu thích.
Thấy hàng nghìn, hàng vạn sủng ái đều dành cho Ngô Diệu Ny, Tịch Lãnh Nhã càng thêm căm ghét nàng, mỗi khi thấy nàng đều muốn gây khó dễ.
Nàng ta không thể thấy được một nửa điểm tốt của nguyên chủ, ỷ vào gia thế to lớn mà gây khó dễ cho nguyên chủ một cách tệ hại hơn.
Cuối cùng chọc giận Hầu Ninh, khiến hắn phế bỏ tu vi của nàng, trục xuất khỏi đảo Bồng Lai; khiến Tịch gia càng thêm xấu hổ, không muốn đón nàng về nhà.
Không có tu vi, Tịch Lãnh Nhã ở nhân gian chịu mọi khổ sở, vừa nghe chuyện tình yêu thê lương lại đẹp đẽ giữa Hầu Ninh và Ngô Diệu Ny, sầu não uất ức, kiềm nén mà chết.
Lần nữa trọng sinh trở về núi Thanh Thành, Tịch Lãnh Nhã trở nên nội liễm hơn, chuyên tâm báo thù, tính kế Ngô Diệu Ny; bản thân cũng trở nên lý trí hơn, thấy Hầu Ninh không thể có tình cảm với mình, nên chuyển ý sang nam phụ Hiên Viên Dạ.
Đời này của Tịch Lãnh Nhã, dù rằng sau khi sống lại không có được tình yêu say đắm của thượng tiên Hầu Ninh nhưng thắng được tình cảm của nam phụ Hiên Viên Dạ. Mà sau khi nàng sống lại, một loạt kế hoạch báo thù cũng được tiến hành thuận lợi. Dựa vào việc biết trước tình tiết mà phá tình cảm giữa nữ chính Ngô Diệu Ny và Thượng tiên Hầu Ninh đến long trời lở đất, cuối cùng hại nguyên chủ Ngô Diệu Ny phải hạ giới hơn nghìn năm.
Tổng hợp những thứ đã kể trên, Ngô Diệu Ny cảm thấy người quan trọng nhất vẫn là nam phụ – người thừa kế gia tộc Hiên Viên, một trong tứ đại gia tộc dưới nhân giới – Hiên Viên Dạ. Nếu phá hỏng quan hệ của bọn họ, vậy thì Tịch Lãnh Nhã xem như là không còn ai giúp đỡ nữa.
Nhưng đối với loại đàn ông cặn bã như thế Ngô Diệu Ny lại không có tí ấn tượng tốt nào. Kịch bản có nói Hiên Viên Dạ là một kẻ giết người không chớp mắt; làm người lại âm hiểm, xảo trá; ham muốn khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Diệu Ny, muốn chiếm nàng làm của riêng mình. Thế nhưng trong lòng Ngô Diệu Ny lại chỉ có mình Hầu Ninh, mặc dù Hiên Viên Dạ buồn bực thành giận, nhưng lại e ngại thân phận Thượng tiên của Hầu Ninh nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành chỉ có thể dối trá ở cạnh Ngô Diệu Ny vờ như là tri kỷ.
Chính vì sau khi sống lại Tịch Lãnh Nhã nhìn thấu được tâm tư của Hiên Viên Dạ nên sau khi uy hiếp lợi dụng, Hiên Viên Dạ chọn hợp tác cùng Tịch Lãnh Nhã. Trong quá trình hai người cấu kết làm việc xấu thì nảy sinh tình cảm, cuối cùng chọn về bên nhau.
Khóe miệng Ngô Diệu Ny giật giật, loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ như thế, tốt nhất nên đá một cái cho gã bay ra ngoài luôn, sau đó đợi tên đàn ông cặn bã và người phụ nữ ác độc kia tự hành hạ lẫn nhau mới hả dạ, nhưng hiện giờ một chút đầu mối cô cũng không có, đúng là một nhiệm vụ vô cùng khó mà!
“Hệ thống, nhiệm vụ này quá khó!”
Không làm hại nổi một nữ chính trọng sinh đâu, cả hai đều sở hữu bàn tay vàng như nhau thì sao mà phá?
[ Không phải là giống như cô đã nói sao? Nhiệm vụ sẽ càng ngày càng khó đấy. ]
Ngô Diệu Ny thở dài, căn cứ vào ký ức trở lại khuê phòng của mình.
Nằm lơ lửng trên chiếc ghế xích đu dựng giữa phòng, chép miệng, nghĩ trong phòng nếu có hồng trà để uống thì tốt quá, vậy nên cô đứng dậy, nhảy khỏi xích đu, bắt đầu tìm khắp phòng, tìm trong hộc tủ của nguyên chủ một lúc mới tìm được một bao hồng trà.
Con ngươi trong suốt chợt lóe lên vui mừng, không ngờ khẩu vị của cô và nguyên chủ lại hợp đến thế.
Ngẩng đầu, lại đúng lúc nhìn vào gương đồng, trong gương phản chiếu khuôn mặt tươi cười mừng rỡ, chợt, biểu cảm trên mặt cô cứng lại, hồng trà trong tay lại rơi trở lại trong ngăn kéo, mồm há to không nhúc nhích.
Một lúc lâu, Ngô Diệu Ny chỉ biết khép miệng lại, nhìn khuôn mặt so với những thế giới trước càng thêm khuynh thành nổi lên nghi hoặc.
Đây, không phải là cô gái trong mơ kia sao?
———————————————————–
Tây Uyển.
Tịch Lãnh Nhã hoảng hốt tỉnh lại, không dám tin rằng mình đang ở đảo Bồng Lai.
Cả người nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong gian phòng của mình, nhìn bày biện quen thuộc kia, còn có cây trâm bạch ngọc đang để trên bàn, đó là lễ vật mà mẫu thân đã tặng nàng nhân ngày sinh nhật lần thứ mười bảy, mọi thứ đều trở về điểm bắt đầu của nó.
Lúc này, Tịch Lãnh Nhã mừng như điên, đôi tay kích động vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Nàng còn chưa bị phế đi tu vi, còn chưa bị trục xuất khỏi đảo Bồng Lai.
Thật tốt quá.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến dung mạo khuynh thành của Ngô Diệu Ny đã khiến nụ cười trên khuôn mặt nàng tắt lịm, đôi bàn tay nắm lại thành nắm đấm, trong mắt chợt lóe lên hận ý điên cuồng.
Nỗ lực khắc chế sự run rẩy của chính mình, nếu ông trời đã cho nàng cơ hội sống lại, nàng nhất định sẽ không lãng phí nó, kẻ hại nàng trở thành như vậy, nàng sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai; những kẻ bên cạnh Ngô Diệu Ny, nàng sẽ cướp lại hết, cũng sẽ để cho ả ta nếm thử mùi vị không có ai giúp đỡ là như thế nào.
Gia tộc đã vứt bỏ nàng, nàng cũng sẽ không bỏ qua, nhưng hiện giờ nàng chỉ như cánh chim không có gió, không thể hành động thiếu suy nghĩ, sau khi nàng có đầy đủ năng lực rồi, tất cả mọi người đều phải trả một cái giá rất đắt.
Tất cả mọi chuyện, nàng muốn tính toán kỹ hơn.
Danh sách chương