Ánh trăng trước đình, sương lạnh đầy đất.

Bùi Thiệu từ trong thư phòng Bùi Bá An lui ra, vừa lúc gặp được Mã Nghĩa vội vã đi tới. Mã Nghĩa vốn là gã sai vặt bên người Bùi Bá An, trung thành tuyệt đối với Bùi Bá An, ba năm trước trở thành đại quản sự trong phủ, người trong phủ thấy hắn đều hoảng sợ hô một tiếng Mã quản sự, thật là có phong phạm.

Nhìn thấy Bùi Thiệu, Mã Nghĩa lùi qua một bên nhường đường, chắp tay nói: "Thiếu gia mạnh khỏe."

Bùi Thiệu dừng bước chân, hơi nâng cằm, lại cười nói: "Quản sự là tới gặp phụ thân?"

Mã Nghĩa cụp mắt, không phân rõ được biểu hiện trên mặt hắn nghĩa là gì, nhưng thanh âm lại rõ ràng mười phần trung thành: "Vâng."

Bùi Thiệu còn muốn hỏi một câu chuyện gì quan trọng mà đến muộn như vậy, nhất định phải bẩm lúc này, thì nghe được âm thanh trầm thấp uy nghiêm của Bùi Bá An truyền đến từ bên trong: "Là Mã Nghĩa đến sao? Mau vào."

Ý cười tự phụ ẩn giấu bên môi giống như phần lớn các thế gia tử khác của Bùi Thiệu tức khắc cứng đờ, Mã Nghĩa nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó chắp tay, thoáng nghiêng người, lướt qua bên cạnh hắn.

Gã sai vặt còn đang chần chờ đứng cuối hành lang xem có cần tiến lên hay không thấy Mã Nghĩa tiến vào trong phòng, vội vàng nhẹ bước chạy tới, đến trước mặt Bùi Thiệu, hơi thở hổn hển kêu: "Công tử."

Bùi Thiệu đang có một ít chần chờ, đang muốn dựa vào cửa một chút, thấy gã sai vặt kia lại đây, liền liếc hắn, gã sai vặt liền nịnh nọt lấy lòng cười nói: "Canh giờ đã khuya, tiểu nhân phụng dưỡng công tử trở về phòng nghỉ ngơi được chứ?"

Đây là muốn đề phòng hắn nghe trộm hay sao? Sắc mặt Bùi Thiệu đen lại, quay đầu phức tạp nhìn cửa phòng một chút, rồi đẩy gã sai vặt không kịp nhường đường ra, nhấc chân đi ngay.

Gã sai vặt lảo đảo một cái, miễn cưỡng đỡ tường đứng lại, hắn không rõ vì sao mà gãi đầu, vội vã đi theo.

Phong ba Hải Định kéo tới vẫn chưa bình ổn, trái lại còn như mạnh mẽ đẩy tay thêm dầu vào lửa vậy, một làn sóng chưa ổn, một đợt sóng khác lại lên. Con trưởng của An Quốc Công, Vệ Tướng Quân của Ngự Lâm quân đội mưa đến tham gia giúp nạn thiên tai dưới Giang Nam bẩm tấu lên sớ hạch tội cha mình Bùi Bá An kết bè kết cánh, nổ đê thả nước, tư lợi cho bản thân, để vạn dân chịu nước sôi lửa bỏng.

Một quyển tấu chương, hơn ngàn chữ, từng chữ đều như đao, đem cái mặt nạ nhìn như áo mũ chỉnh tể của Bùi Bá An xé nát. Tấu chương chưa đi qua thư tỉnh, được Hoài An Quân phái người trực tiếp đưa đến trên bàn quân vương, Mạnh Tu Y xem xong cười híp mắt, để cho nữ quan đem tấu chương đến triều tuyên đọc, lập tức nổi lên sóng to gió lớn. Con không nói cha sai, Bùi Kham khó tránh khỏi việc bị cuốn vào bên trong phong ba.

Có thể khơi ra phong ba thì tốt, khơi được phong ba thì sẽ gây ồn ào huyên náo, huyên náo đến mức khiến cho phụ tử đoạn tuyệt, sau khi phụ tử đoạn tuyệt thì có thể tách Bùi Kham ra khỏi Bùi gia. Tâm tình Mạnh Tu Y không tệ, trên mặt vẫn là một vẻ ôn hòa, thấy bên dưới tranh chấp quá mức liền rất là công bằng nói: "Liên quan đến đạo hiếu, liên quan đến trung quân, việc này chắc chắn là có người đứng sau nhúng tay, dù cho trẫm là thiên tử, cũng không dám chuyên quyền."

Bên dưới yên tĩnh.

Cho dù tính tình tốt cũng không chịu được Hoàng Đế sỉ nhục như thế, dù cho sớm đã dự liệu, lại thấy bộ dáng "bất đắc dĩ vì chính nghĩa" của Hoàng Đế cũng làm người tức giận cực kì. Bùi Bá An nhiều năm làm tể thủ, đã lâu không có ai dám lột hết mặt mũi hắn giẫm dưới chân như vậy.

Hắn tức giận kéo hốt: "Tại sao trung quân? Sao thần không nhớ rõ thánh thượng định tội thần lúc nào? Nghịch tử vì muốn có được thánh ân, liền quên mất ơn sinh dưỡng, ơn dạy dỗ, đây là người bất trung bất hiếu, là vô cảm vô liêm sỉ! Việc này vừa nhìn là hiểu ngay, không cần bàn thêm. Bệ hạ là thiên tử, nên biết khi quyết đoán thì nên quyết đoán!"

Mạnh Tu Y cười cười mà thôi: "Ái khanh nói có lí, chuyện này can hệ rất lớn, trẫm làm sao có thể không để ý đến ý kiến của các khanh mà tự nhận định?"

Đại Lý Tự khanh Nhậm Húc nghe xong bước ra khỏi hàng: "Bẩm bệ hạ, thần thường nghe, Bùi tướng quân chuyển khỏi Bùi phủ hơn ba năm, Trung Thư Lệnh nhưng chẳng quan tâm. Bùi tướng quân là trưởng tử, nhưng lại bị đãi ngộ lạnh lùng thế này, cũng hiểu Trung Thư Lệnh là người hồ đồ. Thánh nhân nói, phụ từ thì tử hiếu. Trung Thư Lệnh chính mình không từ, lại có cơ sở gì ở trước mặt thánh thượng, ở trước mặt các vị đồng liêu nói đến đạo hiếu."

Lại có chuyện như vậy? Từ xưa tới nay, đích trưởng (con trai trưởng) là người gánh vác nhà cửa, sao có thể đẩy ra phủ sống một mình? Huống hồ trong kinh còn chưa từng nghe qua việc Bùi gia Đại thiếu gia có chỗ không ra gì, bây giờ cùng lắm mới hai mươi lăm, đã chiếm giữ quan võ tam phẩm, đủ biết là tiền đồ vô lượng. Chúng thần nháy mắt với nhau, vô cùng khó hiểu sao Bùi Bá An trước giờ khôn khéo, sao lại hồ đồ trong chuyện gấp gáp thế này? Vì nghịch tử, chuyện xấu trong nhà đều phơi bày ra ánh sáng, là chuyện cực kì xấu hổ. Bây giờ Bùi Bá An bây giờ bị động vô cùng, ánh mắt kì kì quái quái của các đồng liêu khiến cho hắn vạn phần xấu hổ.

Mạnh Tu Y đưa mắt từ trên mặt Bùi Bá An đến chỗ Nhậm Húc, một mặt kinh ngạc: "Thực sự như thế?" Lại quay về Bùi Bá An, cau mày lắc đầu một cái: "Trẫm nhớ là dưới gối khanh vẫn còn có một thứ tử? Chẳng lẽ là thứ tử lại hiểu chuyện ngoan ngoãn hơn? Đích thứ không rõ chính là căn nguyên khiến cho loạn nhà, ái khanh hồ đồ." 

Nhìn nàng ấy giả ngu mà nói lời thâm ý, còn có ánh mắt thì ra là vậy của các đồng liêu, Bùi Bá An càng tức giận đến nghiến răng, hắn duy trì lí trí, thầm nghĩ hẳn là Hoàng Đế đã nắm được nhược điểm của hắn rồi, nếu không thì tại sao lại ép sát từng bước như vậy. Còn có Hải Định, Bùi Bá An nhíu mày, việc đem cái chết của Hải Định kéo ra khỏi người hắn đã là không dễ, nhưng hắn đã nghĩ đến phương pháp giải vây, chỉ cần triển khai thỏa đáng, nghịch tử Bùi Kham kia đã là gì!

Hắn đang muốn lên tiếng, liền nghe được Hộ Bộ Thượng thư nói.

"Bệ hạ," Lư Bình ra khỏi hàng khom người nói, "Hải huyện lệnh lấy cái chết tỏ rõ chí, cả nước khiếp sợ, Bùi tướng quân ở Giang Nam, có lẽ là tra được cái gì nên giận dữ, đại nghĩa diệt thân, thực sự là rất làm người kính nể."

Lời vừa nói ra, cả triều yên tĩnh. Một câu đại nghĩa diệt thân này thực sự quá mức sắc bén, có thể cho thấy Lư Bình đã minh đao minh thương mà đối đầu với Bùi Bá An.

Cả triều văn võ đều biết đây là ý của người nào.

Trong mắt triều thần, Hoàng Đế cũng không phải một quân vương yếu đuối dễ điều khiển, ngược lại, động tác năm đó của nàng ấy đã làm lộ ra móng vuốt sắc. Hơn nữa bây giờ Bùi Bá An đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, cho dù thường ngày đi cùng hắn có rất nhiều đại thần, lúc này cũng không dám lên tiếng.

Nữ quan đọc hết tấu chương, liền đưa về tay Hoàng Đế. Hoàng Đế nhẹ nhàng xoa xoa tấu chương cường tráng phong nhiệt, nhìn về phía Bùi Bá An, nàng ấy chậm rãi lộ ra một nụ cười: "Sự tình đều cần giải quyết, theo góc nhìn của Bùi khanh, việc này nên làm sao cho phải?"

"Trong mắt bệ hạ, cũng đã đánh đồng thần với loại người gian ác kia. Thần còn có lời gì để nói? Vì là tể thủ nhiều năm, trước tiên cần phải có lòng tin của hoàng đế, giao phó tân quân, vạn chưa từng ngờ tới sẽ có hôm nay, bệ hạ trơ mắt nhìn thần bị người nói xấu, danh tiếng đem quét rác, lại ép chặt từng bước. Thần đau lòng, không dám đứng thêm nữa, mong bệ hạ để thần về hưu."

Bùi Bá An lùi một bước tiến hai bước, trong giọng nói tràn đầy thất vọng cùng uể oải, dường như vị Hoàng Đế hoa mắt ù tai này và triều đình lạnh lẽo mục nát vô cùng có lỗi với lão thần trung tâm chứng giám như hắn. Các đại thần vừa mới không dám mở miệng lập tức cảnh giác, nếu Bùi Bá An đi rồi, ai sẽ tới thay bọn họ chịu trận của Hoàng Đế? Cấu kết với nhau làm việc xấu nhiều năm, bọn họ sớm đã dùng chức quan kiếm lợi, chỗ nào còn trong sạch?

"Lời này của Bùi khanh, thật giống như trẫm vị hoàng đế này là vô cùng lòng lang dạ sói." Mạnh Tu Y lắc lắc đầu, dáng vẻ rất thương tâm. Bùi Bá An không lên tiếng, ánh mắt sắc bén quét qua bốn phía, đại thần liền dồn dập đến giảng hòa.

Chuyện đã đến nước này, làm sao chỉ vài câu giảng hòa thì lành lại quá khứ. Bùi Bá An dù sao cũng là lão thần, thế lực trong tay không thể khinh thường, lẽ ra hắn lùi một bước tiến hai bước, Hoàng Đế nên giơ tay cho một cơ hội, dù sao không có chứng cứ thiết thực, làm lão thần không còn đường lui, đối với danh tiếng của Hoàng Đế cũng không tốt. Hoàng Đế chí cao vô thượng, nhưng không thể muốn làm gì thì làm, từ trước đến nay quân quyền cùng thần quyền đều ngăn được lẫn nhau, Hoàng Đế không muốn làm hôn quân, phải nói đạo lí.

Nhưng mà lần này, Mạnh Tu Y lại ngoài dự liệu của quần thần, nàng ấy vươn tay đem tấu chương ném xuống đất, đại thần ám chỉ Hoàng Đế xử sự bất công chậm rãi run lên bần bật, ngẩng đầu nhìn phía Hoàng Đế, liền đối đầu một đôi mắt lạnh lẽo.

"Bùi khanh bất mãn với trẫm, trẫm cũng không cường lưu."

Quần thần kinh hãi, khóe mắt thâm thúy của Bùi Bá An hết sạch nội liễm.

"Dù sao việc này khanh cũng phải tránh hiềm nghi, không bằng liền chuẩn cho khanh về nhà đi thôi."

Vậy mà đáp ứng đề nghị nghỉ hưu không thật lòng của Bùi Bá An rồi. Mạnh Tu Y nói xong, không cần Bùi Bá An lên tiếng, tiếp tục nói: "Nói đến Bùi Kham, đến tột cùng trung hiếu khó lưỡng toàn, vẫn là không biết xấu hổ, chờ Hoài An Quân trở về sẽ biết thôi. Các khanh, không cần sốt ruột!"

Dứt lời, Mạnh Tu Y liền đứng lên nói: "Bãi triều." 

Quần thần sững sờ tại chỗ, quá đột nhiên. Mạnh Tu Y không có ý dây dưa nữa, phất tay áo mà đi. Các đại thần mới phản ứng được, bệ hạ đi thật! Vội vã cúi người hành lễ, miệng nói: "Cung tiễn thánh thượng."

Thánh thượng đã mất dạng từ lâu.

Khi Mạnh Tu Y leo lên ngọc liễn hướng về Kiến Chương Cung đi thì trên triều đình đã loạn, Lư Bình, Nhậm Húc trung thành với nàng ấy thì chờ người tự kết bạn mà đi, bên ngoài, bên cạnh Bùi Bá An lại sôi nổi hỗn loạn một đám đại thần mồm năm miệng mười.

Mạnh Tu Y nghĩ cũng thấy cái tình trạng đó ra sao, chiếu theo tính tình tàn nhẫn của Bùi Bá An, chắc hẳn là còn lưu lại hậu chiêu.

Ngọc liễn đi một đường về Kiến Chương Cung, Mạnh Tu Y nhắm mắt lại, miễn cưỡng dựa người, tâm tư trong đầu vô cùng hỗn loạn. Không biết qua bao lâu, ngọc liễn dừng lại, bên tai có thanh âm cung kính của Mạch Vinh Ân: "Bệ hạ, đến."

Mạnh Tu Y mở mắt ra, liền thấy Mộ Sanh đứng cách đó không xa. Nàng mặc một thân áo bào thiển phi, lẳng lặng đứng dựa vào một cây hoa mai, điềm đạm cực kì.

Tấu chương của Bùi Kham trực tiếp đưa đến bàn Hoàng Đế, tin tức này vẫn chưa lộ ra ngoài, vì vậy, Mộ Sanh lúc này vẫn không biết đợt sóng vừa nổi lên trong triều đình.

Mạnh Tu Y trước khi lâm triều đã cho người gọi nàng đến, chính là mặt đối mặt phần trần với nàng, lúc này thấy người, nàng ấy đứng lên tiến tới.

Mộ Sanh vội vàng thi lễ, Hoàng Đế còn mặc miện phục trang trọng, nàng ấy nhìn Mộ Sanh một chút, dắt tay nàng đi nói: "Vào theo trẫm."

Đến bên trong điện, Mạnh Tu Y liền đem bản tấu chương kia cho Mộ Sanh, bản thân thì ra sau điện thay y phục.

Vì ngày xưa Mạnh Tu Y cũng thường đem một ít tấu chương đến cho Mộ Sanh xem và nghe nàng ấy giải thích một chút, vì vậy, lúc này nàng cũng không kì quái, hai tay tiếp nhận dâng sớ kia, liền ngồi vào trên giường nhỏ mở ra.

Mới vừa nhìn, ngọc dung đột biến.

Chờ Mạnh Tu Y trở ra, nàng ấy đã thay thành một thân yến phục nguyệt sắc, hành động trôi chảy như hình ảnh mây trôi nước chảy thêu trên áo, dù cho đã cởi bỏ miện phục tượng trưng cho chí cao vô thượng kia, cũng không cách làm xóa đi nửa điểm cao quý của nàng ấy.

Mộ Sanh nghe thấy tiếng bước chân, liền đứng lên, nhìn Mạnh Tu Y bước từng bước một đến gần, nàng nắm thật chặt dâng sớ trong tay, thần sắc sốt sắng biểu lộ trên mặt.

Mạnh Tu Y nở nụ cười: "Xem rồi?"

Mộ Sanh nghiêm túc gật đầu.

"Vậy là tốt, chỉ để ngươi biết, tương lai khi Bùi gia chịu tội, Bùi Kham có thể nghĩ cách thoát thân." Mạnh Tu Y ngồi sau ngự án, tùy ý nói.

Ban đầu nàng ấy vốn là muốn bức Bùi Bá An đoạn tuyệt quan hệ cha con với Bùi Kham trên triều, không ngờ Bùi Bá An nhịn được, chẳng qua là cũng không sao, hiện tại cả triều đều biết Bùi Bá An cùng Bùi Kham quan hệ ác liệt, hơn nữa có vẻ Bùi Bá An có đạo đức không nghiêm, cũng không thể chỉ trích Bùi Kham bất hiếu.

Một chuyện vô cùng nghiêm túc, vào miệng nàng ấy chỉ có như vậy. Mộ Sanh bị ngữ khí của nàng ấy nhiễm, thoáng thả lỏng một chút, nhưng mà việc liên quan đến huynh trưởng của nàng, nàng vẫn tỉ mỉ dò hỏi ngọn nguồn trong đó một phen.

"Thuận thế mà làm thôi. Vừa vặn để Bùi Kham nói rõ lập trường," Mạnh Tu Y liếc Mộ Sanh một chút, "Cũng đỡ phải nếu liên lụy tương lai của hắn, khiến ngươi thương tâm, nói không chừng còn oán hận trẫm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện