Lúc Mạnh Tu Y đến vốn đã muộn, ngủ không được bao lâu, lại phải kéo lê thân thể mệt mỏi đứng dậy. Trong lòng Mộ Sanh có chút lùm xùm, thấy nàng ấy híp mắt lại, khóe môi rũ xuống, nhìn là biết dáng vẻ không ngủ đủ thì lại đau lòng. Phủ thêm cho nàng ấy áo choàng dày của mình, lại vòng tới trước người nàng ấy, vừa thay nàng buộc lên, vừa trách cứ: "Vốn đã không tới vài canh giờ đã phải dậy, cần gì chạy tới."

Mạnh Tu Y đang mệt mỏi, lại nghe thấy nàng liên tục cằn nhằn, lúc đầu còn ngủ gà ngủ gật, chờ một lúc, thấy Mộ Sanh vẫn còn nói, liền tiến tới trước mặt nàng, quay lại gặm cái miệng nhỏ đang liên tục đóng mở kia một cái, sau đó cười trộm chạy đi, giống như chiếm được tiện nghi gì lớn vậy, cơn buồn ngủ cũng tiêu đi hơn phân nửa.

Trong nhất thời Mộ Sanh vừa bực mình vừa buồn cười, thực sự không biết nói nàng ấy sao mới được. Thấy Mạnh Tu Y đi ra cửa, vội đi theo, sợ bị người hầu nào thấy, lại tới bắt tội trộm mất Hoàng Đế.

Trời bên ngoài còn tối, đường núi không bằng phẳng, cưỡi ngựa sợ là sẽ trượt chân, Mạnh Tu Y đành ngồi cỗ kiệu. Ngoài cửa lúc này đã dừng một cái kiệu nhỏ, kiệu phu kia thấy nàng ấy ra tới, vội khom người vén lên màn che trên kiệu. Mạnh Tu Y dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Mộ Sanh, bên môi kéo lên một nụ cười lười biếng, nói: "Không bằng ngươi một đường vào cung với ta đi? Dù sao một canh giờ cũng không ngủ đủ."

Bên dưới ánh sao, chỗ nàng đứng cũng không xa, quay đầu lại, đối diện với Mộ Sanh đứng trên bậc thang, giống như đang cười hờ hững. Đã nhiều năm như vậy, nàng ấy vẫn cứ như Ngũ Điện hạ được nàng cứu tại viên trì của Bùi gia, dùng bề ngoài hững hờ quen thuộc che đi tiếng lòng chân thật, dùng hành vi rời rạc lười biếng che lấp hùng tâm tráng chí, dùng thủ đoạn không chút chậm trễ đạt dược mục đích của mình.

Mộ Sanh bỗng nhiên có chút hư ảo.

Mạnh Tu Y thấy nàng chỉ hơi ngậm lấy vệt ý cười nhìn mình, không đáp lời, liền ách một tiếng: "Nhìn ngươi đắn đo kìa. Thôi, trẫm đi rồi."

Nàng ấy dứt lời, quả thực không trì hoãn, xoay người tiến vào cỗ kiệu.

Lần nghỉ hè này quả thật là nghỉ hơi lâu, nếu lại không đi, liền phải ở Cam Tuyền Cung qua mùa đông, rốt cục Hoàng Đế cũng hạ chiếu hồi kinh.

Trên đường về, Mộ Sanh liền không chịu ngồi trên xe loan* kia, chạy đi cưỡi ngựa cùng với đám đồng liêu của nàng, đợi vào kinh thành, vào cấm cung, lại đến nhìn Mạnh Ấu Lâm thế nào. Rồi cuối cùng mới là đi tới Hàm Phong Điện. Mạnh Tu Y không khỏi mặt lạnh oán giận nàng hai câu, quanh co lòng vòng mà nói nàng không chút yên tâm nàng ấy. Mộ Sanh biết tính nàng ấy, liền không cãi nàng, chỉ mềm giọng hống nàng cười.

*Xe loan: Chiếc xe ngựa có khắc hình chim loan, chỉ dùng cho hoàng đế. Đây là loài chim thiêng liêng cao quý, chỉ đậu trên cây ngô khi có thánh hiền xuất hiện.

Lúc này việc cứu tế cho nạn thiên tai đã hoàn thành một nửa, rất nhiều nạn dân xa xứ cũng trở về đất cũ. Sau khi được Mạnh Ấu Thư tự tay viết tấu chương tỉ mỉ giảng giải tai tình khắp nơi, Mạnh Tu Y hạ chiếu miễn đi hai năm thuế má cho bộ phận quận huyện gặp tai họa nghiêm trọng, đến năm thứ ba, cũng giảm đi ba phần mười, các quận huyện khác, cũng coi như tình hình thực tế mà ban cho giảm miễn.

Chiếu thư ban xuống, bách tính Giang Nam tất cả đều hô to vạn tuế. Bách tính huyện Hải Ninh gặp tai họa rất nặng, cuối cùng cũng nghe được Huyện Lệnh đại nhân vì bọn họ đến kinh thành thuyết pháp, lại bị kẻ gian gϊếŧ chết, còn kẻ gian kia thì người phương nào cũng biết. Bách tính huyện Hải Ninh cùng với bách tính những huyện khác, dâng lên huyết thư vạn dân, hô to oan khuất của Hải công.

Huyết thư kia đưa đến kinh thành, triều chính khiếp sợ.

Hoàng Đế chắp tay đứng trên điện, để cho bốn tên nội thị cầm các góc, đem huyết thư mở ra. Sau mỗi một cái tên trên đó đều là một bách tính thuần phác, nàng ấy bình tĩnh nhìn hồi lâu, khe khẽ thở dài, quay đầu nói với Mạch Vinh Ân: "Mật chiếu đến Hoài An Quân, dân Giang Nam đã phẫn nộ, trận cước phe địch tất tự loạn, lệnh nàng cấp tốc điều tra rõ, không thể buông tha!"

Mạch Vinh Ân cúi đầu đồng ý, lập tức đi qua một bên bàn nghĩ chiếu.

Hoàng Đế vào nghỉ hè ở Cam Tuyền Cung, có một nhóm đại thần ở lại kinh sư, trong đó có con trai thứ ba Bùi Thiệu của Bùi Bá An. Lúc trước nghe nói Hải Định lên điện kiện cáo phụ thân hắn, hắn tất nhiên tức giận, không lâu lắm thì nghe nói Hải Định bị người hại chết ở trong ngục, hắn còn vội vàng nghĩ, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết thật thô bạo, đến bây giờ cái chết của Hại Định gây ra nhiều bất lợi, đến cả hắn ở Sùng Văn Quán cũng bị đồng liêu quái gở mà châm chọc mấy câu.

Lúc này Bùi Thiệu mới cảm thấy, nhà hắn lần này phạm vào kiêng kị đối với vạn dân thiên hạ. Vì vậy, dù cho sợ uy nghiêm của phụ thân, cũng không nhịn được lẩm bẩm một câu: "Phụ thân hà tất phải gϊếŧ hắn, khiến cho càng ngày càng khó xử lí."

Bùi Bá An lạnh lùng liếc hắn một cái, chê cười: "Ngươi cho rằng bên trong Đại Lý Tự kia chỉ có Nhậm Húc trung tâm như một?"

Không đầu không đuôi nói ra câu này, Bùi Thiệu nhất thời không hiểu ý, sững sờ không nói lời nào.

Bùi Bá An nhìn dáng vẻ ấy của hắn thì vô cùng phiền lòng, trong lòng lại oán giận mẫu thân Bùi Chiêu, nếu Địch thị hiền từ, cố gắng nuôi lớn yêu tử (con trai cưng) của hắn giống với Bùi Kham, được dạy đối nhân xử thế từ nhỏ, thì sao lại ngu ngốc như vậy!

Lúc này đã sắp tới giờ Tý (23h - 1h), Bùi Bá An quản giáo Bùi Thiệu khá nghiêm, mặc dù hắn đã đậu trạng nguyên, cũng không giảm bớt bài tập cho hắn, thỉnh thoảng còn nói với hắn chút chuyện trong triều đình, để hắn mở rộng tầm mắt. Giáo huấn ân cần như vậy, tính toán mọi cách, so với Bùi Chiêu uổng mạng và Bùi Kham không có gia quay, dường như chỉ có Bùi Thiệu này mới là thân sinh của hắn.

Qua một hồi lâu, Bùi Thiệu mới chậm chạp hiểu ra tâm ý trong lời Bùi Bá An, lúc này mới cả kinh không nói ra lời. Thấy hắn cuối cùng cũng coi như ngộ ra, Bùi Bá An cười nhạt, ánh mắt thâm thúy ở dưới ánh đèn lờ mờ bình tĩnh như nước: "Người lương thiện thì không làm Hoàng Đế tốt được. Nếu như vậy, đây không chừng là một vị thiên cổ minh quân."

Lời nói và ngữ điệu nhẹ như mấy gió của hắn tuyệt nhiên trái ngược khiến Bùi Thiệu kinh hãi không thôi, hắn chậm rãi chớp mắt, khô khốc nói: "Nói vậy,  nghiệp của phụ thân, nhiều nhấp nhô."

Chỉ vậy đã sợ? Bùi Bá An mất hứng mà liếc mắt nhìn hắn, thấy trên mặt nhi tử rất nhiều bất an, lắc lắc đầu, tức giận nói: "Có gì phải sợ? Dù không thành, vi phụ cũng sẽ bảo đảm ngươi sống tốt."

Trong lời nói thân thiết của phụ thân ngầm có ý thất vọng, Bùi Thiệu vội vàng trấn định lại, kiên định mà khẩn thiết nói: "Con sao dám sống một mình, chắc chắc sẽ đồng sinh cộng tử với phụ thân!"

Vậy còn tạm được. Bùi Bá An sờ sờ râu dài được bảo dưỡng mượt mà, vẫn có chút vui mừng nói: "Gặp chuyện không dễ thắng liền nghĩ sẽ thua, thì sao dám đưa tay đi làm? Đây là việc tử chiến đến cùng, nên có quyết tâm phải đập nồi dìm thuyền* liều chết đến cùng."

*Đập nồi dìm thuyền: Quyết tâm rất quyết liệt khi làm việc gì đó. Câu này có xuất xứ từ trận nước Sở xuất binh cứu nước Triệu (thời Xuân Thu Chiến Quốc) của Hạng Vũ.

Trong phòng đang đốt lửa than ấm áp, chiếc đỉnh lớn mạ vàng bên ngoài lượn lờ khói trắng. Bùi Thiệu nhìn chằm chằm khói trắng đến khi nó tiêu tan trong giây lát, suy tư một chốc, mới đến vái chào, cung kính nói: "Phụ thân giáo huấn, con nhớ rồi."

Đứa con trai này, tuy không thông tuệ được như hai đứa trước, nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời. Bùi Bá An hài lòng gật gật đầu, nói: "Từ nhỏ, vi phụ đã dạy ngươi cần phải nhẫn, cần học giấu tài, sẽ có một ngày nổi bật hơn người. Lần này cũng vậy, để người ta nghị luận hai câu thì làm sao? Đợi ngươi dưới một người trên vạn người, ai dám nhắc lại chuyện hôm nay?"

Giáo huấn một cách dụng tâm lương khổ như vậy, Bùi Thiệu càng kính cẩn, nghiêm mặt nói phải.

Riêng việc nghe lời hạng nhất như thế này, Thiệu nhi đã tốt hơn rất nhiều so với hai cái nghịch tử kia rất nhiều. Búi Bá An cảm thấy khá là an ủi, vỗ vỗ bả vai Bùi Thiệu nói: "Mọi việc có vi phụ, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải thượng triều."

Bùi Thiệu dung mạo tuấn dật, ở bên ngoài cũng là trạng thái quân tử nhẹ nhàng, dẫn đến rất nhiều thục nữ tranh nhau muốn gả, nhưng lúc này hắn ở trước mặt phụ thân, lại ngoan ngoãn trẻ con. Sau khi cung kính nói phải, Bùi Thiệu do dự thật lâu, mới khó khăn nói: "Thuở nhỏ con may mắn được phụ thân tự mình giáo dục, nếu như không có phụ thân che chở, chắc sớm đã bị mẹ cả hại."

Bỗng nhiên nói một tràng này, Bùi Bá An ngưng thần một chút, nghiêm nghị lên. Bùi Thiệu nuốt ngụm nước bọt, tiếp tục nói: "Con sớm biết phụ thân là tể thủ, được bách quan kính ngưỡng, thiên tử trông cậy, từ nhỏ đã lập lên ý nguyện vĩ đại, chỉ lấy phụ thân làm gương, làm quan làm tướng, vì vạn dân mưu cầu phúc lợi."

Bùi Bá An mím môi không nói, hắn xác thực là giáo dục nhi tử như thế, người đọc sách, bất luận trong lòng nghĩ gì, trên miệng đều nói đến lễ nghĩa liêm sỉ, phúc lợi thương sinh.

"Vì vậy, trong lòng con có một nghi hoặc nghĩ mãi không ra," Bùi Thiệu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Bùi Bá An, từ nhỏ đã dưỡng nên một loại sợ hãi đối với phụ thân khiến cho ngôn từ lưu loát của hắn đột nhiên lắp ba lắp bắp: "Chưa bao giờ có đầu mối, những năm gần đây, phụ thân cớ gì lại có phản tâm?"

Đợi hắn dứt lời, thời gian giống như đột nhiên đóng băng, tâm tư vốn đã kịch liệt nhảy nhót vì e ngại của hắn hoảng hốt. Bùi Bá An chỉ nhìn hắn, thần thái kia, ánh mắt kia, giống như đúc, nhưng Bùi Thiệu sợ cực kì, dường như qua rất lâu, Bùi Bá An từ từ nói: "Dù ta phản hay không phản, cuối cùng đều bị an bài tội danh phản tặc."

Bùi Thiệu sững sờ, lập tức kinh hãi.

Dung mạo anh tuấn nho nhã của Bùi Bá An rốt cục được ánh nến gần đó chiếu rọi mà vặn vẹo, ngữ điệu trầm thấp như ác linh giương lên bồn máu, làm người phát lạnh: "Nếu không phải vậy, nàng làm sao có thể thay đổi chính thần, đẩy thần tử lập công vào chỗ chết? Làm sao diệt cả nhà ta, tru di cửu tộc ta!"

Bùi Thiệu chỉ cảm thấy như nghe được chuyện gì khó mà tin nổi, yết hầu khô khốc lạnh lẽo, hắn khó khăn nuốt, miễn cưỡng bình tĩnh nói: "Hèn đến mức này? Bệ hạ, bệ hạ cũng không giống hạng người lòng dạ nhỏ mọn như thế."

Bùi Bá An là cựu thần của tiên đế, có công với kim thượng, bây giờ chiếm giữ Trung Thư Lệnh, chính là đứng đầu bách quan, trụ cột nước nhà, dù có tư tâm, đã làm nhiều chuyện vô nhân đạo, nhưng trên quan trường có mấy người là sạch sẽ? Có thể xử lí chính sự, không thiệt thòi chuyện gì chính là năng thần, bệ hạ cần gì phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt? Bùi Thiệu làm sao cũng không tin được, hắn như nghĩ tới điều gì, nói thật nhanh: "Huống hồ bệ hạ coi trọng đại ca, chẳng lẽ cái này cũng là giả?" Bùi Kham cũng là con trai của Bùi thị, muốn diệt cả nhà Bùi Bá An, sao có thể thả Bùi Kham?

Bùi Bá An ban nãy không nghĩ tới Bùi Kham, hắn ngẩn ra, lạnh lẽo nở nụ cười: "Bệ hạ giỏi mưu kế, chiêu thức ấy chắc là một hòn đá ném hai con nhạn."

Đột nhiên nói ra một câu như vậy, Bùi Thiệu nghe được như rơi vào sương mù, nhưng Búi Bá An cũng không định giải thích nhiều với hắn, lòng dạ người này chênh lệch rất lớn, cũng không thể bày mưu, hắn chỉ dạy dỗ: "Bệ hạ sớm đã muốn gϊếŧ ta, ta chắc chắn không thể ngồi chờ chết, chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước chiếm lợi thế), đoạt vị là đường sống duy nhất. Ngươi chỉ cần nhớ rõ, mọi việc đều ra tay trước, không để địch thủ chiếm được cơ hội.

Bùi Thiệu vô cùng mê man mà gật đầu, hiện tại hắn cũng đầy bụng nghi vấn. Lúc trước vô tình phát hiện phụ thân cùng tâm phúc bí mật mưu đồ việc đổi chủ giang sơn, hắn tuy hoảng sợ, nhưng cũng khó trông ngóng, đại ca giống như người chết, một khi phụ thân đắc thủ, hắn tất nhiên chính là Thái Tử, chỉ tiếc mưu tính xếp vào Thái Y Thự một tên Y Chính bị một tiểu thái y tên Bạc Mộ Sanh làm cho đảo loạn, kế hoạch muốn mượn thuốc khống chế long thể thánh thượng bị phá hỏng, may mà phụ thân sớm đã phòng bị, diệt khẩu thái y biết chuyện ở trong lao ngục, không lo bị liên lụy.

Sau đó, thánh thượng phòng bị càng nghiêm, phụ thân lại không được qua tay, mãi đến tận mấy ngày nay, hắn đột nhiên nghĩ đến, vì sao phụ thân đột nhiên phải làm việc đại nghịch bất đạo này? Tạo phản khi thái bình thịnh thế, có mấy người thành công? Đa số đều bị tru diệt. Phụ thân xuất thân hàn môn (nhà nghèo), từng bước đi tới hôm nay, cũng không phải người bị ma quỷ ám ảnh, tại sao lại vậy? Mà hắn từ trước cũng chưa từng phát hiện phụ thân để ý phương diện này chút nào, sao đột nhiên lại...

Lại nói thêm, hiện nay nhìn ra, bệ hạ rất cảnh giác phụ thân, thì tại sao Bùi Kham lại có năng lực là tâm phúc của bệ hạ? Bùi Kham tuy có hiềm khích với phụ thân, nhưng hắn vẫn là trưởng tử Bùi gia, khi tổ lật nào có trứng lành, hắn làm sao có thể chỉ lo thân mình? Bệ hạ lại dựa vào gì mà tín nhiệm hắn?

Một đống nghi hoặc hiện lên, Bùi Thiệu không phải người ngu xuẩn, nhưng nhất thời không nghĩ được sâu xa, liền nhìn về phía Bùi Bá An, kì vọng phụ thân có thể giải đáp cho hắn, tại sao lại nói như thế.

Bùi Bá An hiểu ý nghĩ của hắn, vẻ mặt thoáng nhu hòa một chút, nói: "Dù sao ngươi tuổi trẻ, chưa trải qua chuyện, lúc cần nói vi phụ tất tự nói cho ngươi, hiện nay chưa phải lúc." Hắn nói, vẻ mặt càng thêm nhu hòa, "Có một chuyện khác, lại không thể không làm, hôn sự của ngươi hẳn là nên xem mắt rồi."

Bùi Thiệu biết, ngụ ý, đó là muốn mượn hôn nhân để liên minh với người khác. Hắn thoải mái cười: "Hôn nhân đại sự, không bằng để phụ thân làm chủ."

Bùi Bá An vỗ vỗ vai Bùi Thiệu, đối với yêu tử càng ngày càng thỏa mãn, trong lòng đã tính toán có thể kết thân với người nào, còn có huyết thư vạn dân kia, cũng nên nghĩ cách đối phó, không thể để bệ hạ cướp mất danh tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện