Edit: Fuly
Đêm khuya, Nhược Hư điện.
Màn vải đỏ thắm bị gió từ cửa sổ thổi vào đung đưa, trong đại điện tối đên, ngay cả một cây nến cũng không có, chỉ có ánh trăng yếu ớt xuyên thấu qua khung cửa ố vàng mà chiếu vào.
Trong đại điện, trước án kỷ có một người đang đứng, quần áo chỉnh tề, bóng lưng thẳng tắp như một pho tượng.
Cửa điện phát ra một tiếng cọt kẹt, có người đẩy cửa vào, nhưng người trước án kỷ vẫn không động đậy, người tiến vào cũng không nói gì.
Hồi lâu sau, Cố Tri thở dài, đi về phía trước mấy bước, “Ta biết ngay là ngài đang ở đây.”
Người trước án kỷ vẫn không có động tác gì, qua một hồi lâu, mới khẽ quát “Không biết lớn nhỏ.”
Nhưng trong giọng nói không mang theo sự trách cứ, ngược lại còn hàm ẩn nụ cười.
Cố Tri nghe những lời này, mới khẽ thở ra, đi lên phía trước đứng song song với hắn, khom lưng lấy từ trong giỏ trúc ra mấy cây đèn cầy, ba nén hương, châm lửa rồi cắm vào lư hương trước mặt.
Làm xong mấy chuyện này, hắn mới khẽ nghiêng đầu vỗ bả vai người kia “Hoàng huynh, tỉnh lại.”
Người được gọi là hoàng huynh chậm rãi xoay đầu lại, nhìn gò má của người trẻ tuổi trước mặt, nhếch môi lộ ra một nụ cười: “Con mắt nào nhìn thấy trẫm đang cần an ủi?”
Cố Tri vọi khon lưng, cố giả vờ sợ hãi, “Dạ dạ dạ, Thần Đệ đoán bừa thánh ý, thật sự là tội đáng chết vạn lần, mong hoàng huynh trách phạt.”
Cố Uyên không nhịn được lắc đầu một cái, xoay người sải bước ra ngoài.
Cố Tri đuổi theo, nhìn như cợt nhã, khóe miệng lại cất giấu một tiếng thở dài.
Hoàng huynh cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm này mãi không sửa được, dù có buồn khổ đến mức nào cũng không nguyện chia sẻ với ai.
Người làm hoàng đế vốn phải gánh vác cả thiên hạ, ngay cả thở dài cũng không được, nhưng hoàng huynh hắn lại rất có năng lực, sau khi nhận lấy trọng trách này từ nhiều năm trước liền bao mình lại trong vỏ bọc thật dầy.
“Hoàng huynh, ai yêu, hoàng huynh......” Cố Tri tội nghiệp kêu, trong đôi mắt đào hoa lại mang theo nụ cười.
Bước chân Cố Uyên vẫn không ngừng, nhưng tốc độ đã chậm hơn. Cố Tri nhân cơ hội đuổi theo, sánh bước cùng hắn đi lên hành lang.
Cố Uyên nhàn nhạt hỏi, “Tìm trẫm có chuyện gì sao?”
Lúc này Cố Tri mới thu lại nụ cười, nói đến chuyện quan trọng.
Thời gian gần đây biên cảnh có biến động khác thường, dân tộc du mục ở phương Bắc liên tục quấy rối dân chúng gần biên giới, không phải đập phá chợ thì là xông vào nhà dân, chỉ sợ có dị tâm.
Các đại thần trong triều chia làm hai phái, một phái chủ trương mang binh trấn áp, một phái chủ trương nghị hòa, giờ này Cố Tri còn vào cung chính là để thương thảo chuyện này với hắn.
Thấy Cố Uyên không nói gì, Cố Tri cũng liền trầm mặc, lúc cúi đầu lại nhìn thấy trong tay hoàng huynh hình như đang nắm cái gì đó.
“Đây là cái gì?” Hắn tò mò hỏi.
Cố Uyên vẫn vô thức vuốt ve ngọc bội, chậm rãi nới lỏng tay, lộ ra khối ngọc hình dáng bình thường, chất liệu cũng không tinh thuần kia.
Cố Tri cầm lên vuốt vuốt trong chốc lát: “ Tại sao Hoàng huynh lại có ngọc bội này? Hình như đây không phải đồ vật trong cung.”
Cố Uyên cười cười: “Nhặt được, thấy có chút mới lạ thôi.”
Dứt lời hắn nghĩ nghĩ rồi lấy lại ngọc bội cất vào áo.
Bóng đêm trầm trầm, chỉ có ánh trăng chiếu sáng từng góc tối trong thâm cung.
Thì ra người Dung Chân gặp được kia không phải ai khác, mà chính là Đương Kim Thánh Thượng —— Cố Uyên.
Mấy ngày sau, đột nhiên Dung Chân phát hiện ngọc bội vốn đeo ở vạt áo không thấy đâu, vội vội vàng vàng tìm hết trong ngoài phòng một lần, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của nó.
Châu Ngọc buồn bực hỏi nàng đang tìm cái gì, nàng khóc không ra nước mắt nói: “Ngọc bội, không thấy ngọc bội đâu nữa.”
Châu Ngọc an ủi nàng, “Đừng nóng vội, không chừng là bị rơi ở trong ngự thiện phòng rồi, đi, ta đi tìm với cô.”
Nhưng đã tìm khắp Ngự Thiện Phòng, cả những con đường mà nàng hay đi nữa, vẫn không thấy ngọc bội đâu.
Dung Chân buồn bực thở dài, “Thôi, nếu như rớt trên đường, chắc đã bị người khác nhìn thấy nhặt đi rồi, sao còn nguyên ở đó cho chúng ta tìm được chứ?”
Châu Ngọc cũng chỉ có thể an ủi: “Thôi, cũng không phải là vật gì đáng giá, đợi sau này chúng ta góp đủ tiền, xuất cung rồi, mua cái khác là được mà.”
Dung Chân gật đầu một cái, nhưng trên mặt vẫn không hiện ra ý cười.
Không nói không có nghĩa đó chỉ là một miếng ngọc bội không đáng giá, đó là do cha mẹ tận tay mua cho nàng khi mới chào đời, phía sau còn khắc một chữ Chân nho nhỏ. Bởi vì đã đeo từ khi còn bé, sau này vào cung nàng thường vuốt ve nó mỗi khi nhớ nhà, cho nên chữ viết đã bị mài nhẵn, không nhìn kỹ dưới ánh đèn sẽ không nhận ra.
Nhưng đối với nàng mà nói, dù chữ kia có còn hay không, nàng vẫn có thể nói ra vị trí chính xác của nó, sau đó dùng bút phác họa lại.
Sau ngày ấy, mặc dù khổ não vì chuyện mất đi ngọc bội, nhưng những ngày này trôi qua hết sức bình thản, đặc biệt là tiểu cung nữ an phận như Dung Chân, nếu muốn an toàn qua hết một năm này, an an ổn ổn xuất cung, thì làm việc phải cẩn thận.
Nhưng có một số việc đã định sẵn thì dù ngươi có cẩn thận hơn đi nữa cũng không tránh được.
Gần đến cuối hè, một ngày sau giữa trưa, các cung nữ khác đều đi nghỉ ngơi, Dung Chân còn phải nấu canh Bách Hợp cho Như quý tần.
Chăng còn cách nào, vị chủ nhân kia uống canh do Dung Chân nấu đã quen, nên ai khác nấu nàng ta đều không hài lòng, Dung Chân chỉ đành phải chấp nhận số mệnh, ai bảo nàng trời sanh số đã vất vả chứ? Lúc nàng nấu gần xong, Hoa Nghi cô cô chợt đi tới gọi nàng ra ngoài.
Dung Chân có chút khẩn trương, thượng thực cục có ba vị cô cô, chia ra quản lý các tiểu cung nữ, mà Hoa Nghi là sư phụ của nàng, theo lý thuyết nàng nên cảm thấy thân thiết hơn mới đúng, nhưng có lẽ do Hoa Nghi quá nghiêm túc, nên nàng không thân cận nổi, mỗi lần gặp mặt liền khẩn trương.
“Nhưng cô cô, canh này sắp xong rồi......” Dung Chân khó xử liếc nhìn khói trắng bốc lên trong nồi.
“Đừng nấu nữa, ta bảo Hồng Loan đến giúp ngươi coi chừng, lát nữa bảo người đưa đến chỗ Như quý tần là được.” Hoa Nghi quay đầu nói với Hồng Loan phía sau mấy câu, rồi lại xoay đầu nhìn Dung Chân: “Thục Nghi nương nương phái người tới bảo ngươi đến Nguyên Hi điện một chuyến.”
Một câu nói suýt nữa đã dọa mất ba hồn bảy phách của Dung Chân, nàng miễn cưỡng đè nỗi khiếp sợ trong lòng xuống, ngoan ngoãn nói, “Cô cô có biết vì sao Thục Nghi nương nương lại gọi nô tỳ đến Nguyên Hi điện không?”
Sắc mặt Hoa Nghi cũng không tốt, lắc lắc đầu: “Nương nương chưa nói, chỉ sai tiểu thái giám bên cạnh đến thông báo thôi.”
Thấy sắc mặt Dung Chân hơi tái, Hoa Nghi lại bổ sung: “Ngươi cũng đừng khẩn trương, thường ngày ngươi làm việc rất cẩn thận, cũng không gây ra rắc rối gì, Thục Nghi nương nương tìm ngươi chắc cũng không phải là chuyện xấu, cứ đi cùng tiểu thái giám kia đi. Dầu gì cũng là người của thượng thực cục ta, dù có chuyện xấu......”
Nói đến chỗ này, bà dừng lại: “Được rồi, đi đi, đừng lo lắng.”
Đây là lần đầu tiên Hoa Nghi dịu dàng đối với tiểu cung nữ phía dưới, Dung Chân gật đầu một cái, chần chờ chốc lát, cuối cùng hít sâu một hơi, đi ra bên ngoài.
Cuối hành lang, có một tiểu thái giám mặc bộ y phục màu xanh đang chờ, thấy nàng đi ra, cười hỏi một câu: “Ngươi chính là Dung Chân cô cô sao?”
Dung Chân bị xưng hô này dọa sợ, vừa đáp lại bằng nụ cười, vừa khoát tay nói: “Công công nhầm rồi, ta vốn chỉ là một cung nữ thôi, nào đảm nhận được hai tiếng cô cô, cứ gọi ta Dung Chân là được rồi.”
Tiểu thái giám này cũng cười sờ sờ chóp mũi: “Tỷ tỷ cũng đừng làm ta xấu hổ, ta chỉ là một tiểu thái giám, sao dám tự xưng hai tiếng công công chứ? Tỷ tỷ cứ gọi ta là Tiểu Lộ Tử đi.”
Thục phi nương nương ở cách đây mấy con đường, Dung Chân đi theo Tiểu Lộ Tử, dò xét hỏi hắn: “Không biết vì sao Thục Nghi nương nương đột nhiên cho truyền ta vậy?”
Tiểu Lộ Tử nhìn sắc mặt lo lắng của nàng, nhếch miệng nở nụ cười: “Tỷ tỷ không cần phải lo lắng, là chuyện tốt đấy!”
Chuyện tốt?
Dung Chân có chút không hiểu, nhưng trong bụng khẽ thở phào “Có thể tiết lộ tiết lộ là chuyện gì không?”
Dung mạo của nàng thanh tú đẹp mắt, da thịt oánh nhuận sáng ngời, làm việc cẩn thận lại chú trọng cách ăn mặc, tận lực khiến bản thân trông nghiêm túc hơn số tuổi, trên tóc cũng chưa bao giờ cài trang sức gì, nhưng khí chất trời sinh này có đôi khi muốn ngăn cũng ngăn không được.
Tiểu Lộ Tử nhìn thấy nàng hiền hòa xinh đẹp hơn các cung nữ bên cạnh nhiều, không nhịn được để lộ chút tin tức: “Ta thấy tỷ tỷ thiện lương, nên nói cho tỷ biết, nhưng lát nữa gặp nương nương, đừng để lộ là do ta nói nhé, nếu không nương nương trách tội xuống ta khó gánh vác được.”
Dung Chân khẽ gật đầu, “Ngươi yên tâm, việc này ta biết mà.”
Vì vậy Tiểu Lộ Tử kể lại đơn giản, thì ra là do vài ngày trước hoàng thượng đến Nguyên Hi điện, Thục Nghi nương nương liền bảo Ngự Thiện Phòng làm chút điểm tâm, không ngờ hoàng thượng đặt biệt ưng ý một loại điểm tâm trong số đó, còn đặc biệt đến Nguyên Hi điện hai lần, lần thứ hai còn cố ý hỏi về món điểm tâm kia.
Dung Chân liền hiểu, điểm tâm này chính là Phù Dung thấm lộ cao do nàng làm.
Nghĩa đến việc vài ngày trước bên trên cố ý phân phó nàng làm món điểm tâm này tới hai lần, thì ra đều do Thục Nghi nương nương muốn, nàng ngây ngốc giúp Thục Nghi một đại ân như vậy, cho nên Thục Nghi định khen thưởng cho nàng sao?
Nhưng lòng nàng lại giật thót, nếu là khen thưởng, chỉ cần sai người đưa chút đồ đến là được? Vì sao phải triệu kiến nàng chứ?
Suy nghĩ trong đầu ngày càng rối loạn, mấy câu nịnh nọt Tiểu Lộ Tử nói nàng chẳng nghe vào, đến khi tới nơi, nàng mới phục hồi tinh thần lại.
Ngẩng đầu nhìn ba chữ Nguyên Hi điện treo cao trước cửa, có người đi vào thông truyền, chỉ chốc lát sau, người nọ ra ngoài nói mấy câu với Tiểu Lộ Tử, hắn nghe xong quay đầu lại nhe răng cười với nàng “Tỷ tỷ, có thể vào rồi.”
Đêm khuya, Nhược Hư điện.
Màn vải đỏ thắm bị gió từ cửa sổ thổi vào đung đưa, trong đại điện tối đên, ngay cả một cây nến cũng không có, chỉ có ánh trăng yếu ớt xuyên thấu qua khung cửa ố vàng mà chiếu vào.
Trong đại điện, trước án kỷ có một người đang đứng, quần áo chỉnh tề, bóng lưng thẳng tắp như một pho tượng.
Cửa điện phát ra một tiếng cọt kẹt, có người đẩy cửa vào, nhưng người trước án kỷ vẫn không động đậy, người tiến vào cũng không nói gì.
Hồi lâu sau, Cố Tri thở dài, đi về phía trước mấy bước, “Ta biết ngay là ngài đang ở đây.”
Người trước án kỷ vẫn không có động tác gì, qua một hồi lâu, mới khẽ quát “Không biết lớn nhỏ.”
Nhưng trong giọng nói không mang theo sự trách cứ, ngược lại còn hàm ẩn nụ cười.
Cố Tri nghe những lời này, mới khẽ thở ra, đi lên phía trước đứng song song với hắn, khom lưng lấy từ trong giỏ trúc ra mấy cây đèn cầy, ba nén hương, châm lửa rồi cắm vào lư hương trước mặt.
Làm xong mấy chuyện này, hắn mới khẽ nghiêng đầu vỗ bả vai người kia “Hoàng huynh, tỉnh lại.”
Người được gọi là hoàng huynh chậm rãi xoay đầu lại, nhìn gò má của người trẻ tuổi trước mặt, nhếch môi lộ ra một nụ cười: “Con mắt nào nhìn thấy trẫm đang cần an ủi?”
Cố Tri vọi khon lưng, cố giả vờ sợ hãi, “Dạ dạ dạ, Thần Đệ đoán bừa thánh ý, thật sự là tội đáng chết vạn lần, mong hoàng huynh trách phạt.”
Cố Uyên không nhịn được lắc đầu một cái, xoay người sải bước ra ngoài.
Cố Tri đuổi theo, nhìn như cợt nhã, khóe miệng lại cất giấu một tiếng thở dài.
Hoàng huynh cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm này mãi không sửa được, dù có buồn khổ đến mức nào cũng không nguyện chia sẻ với ai.
Người làm hoàng đế vốn phải gánh vác cả thiên hạ, ngay cả thở dài cũng không được, nhưng hoàng huynh hắn lại rất có năng lực, sau khi nhận lấy trọng trách này từ nhiều năm trước liền bao mình lại trong vỏ bọc thật dầy.
“Hoàng huynh, ai yêu, hoàng huynh......” Cố Tri tội nghiệp kêu, trong đôi mắt đào hoa lại mang theo nụ cười.
Bước chân Cố Uyên vẫn không ngừng, nhưng tốc độ đã chậm hơn. Cố Tri nhân cơ hội đuổi theo, sánh bước cùng hắn đi lên hành lang.
Cố Uyên nhàn nhạt hỏi, “Tìm trẫm có chuyện gì sao?”
Lúc này Cố Tri mới thu lại nụ cười, nói đến chuyện quan trọng.
Thời gian gần đây biên cảnh có biến động khác thường, dân tộc du mục ở phương Bắc liên tục quấy rối dân chúng gần biên giới, không phải đập phá chợ thì là xông vào nhà dân, chỉ sợ có dị tâm.
Các đại thần trong triều chia làm hai phái, một phái chủ trương mang binh trấn áp, một phái chủ trương nghị hòa, giờ này Cố Tri còn vào cung chính là để thương thảo chuyện này với hắn.
Thấy Cố Uyên không nói gì, Cố Tri cũng liền trầm mặc, lúc cúi đầu lại nhìn thấy trong tay hoàng huynh hình như đang nắm cái gì đó.
“Đây là cái gì?” Hắn tò mò hỏi.
Cố Uyên vẫn vô thức vuốt ve ngọc bội, chậm rãi nới lỏng tay, lộ ra khối ngọc hình dáng bình thường, chất liệu cũng không tinh thuần kia.
Cố Tri cầm lên vuốt vuốt trong chốc lát: “ Tại sao Hoàng huynh lại có ngọc bội này? Hình như đây không phải đồ vật trong cung.”
Cố Uyên cười cười: “Nhặt được, thấy có chút mới lạ thôi.”
Dứt lời hắn nghĩ nghĩ rồi lấy lại ngọc bội cất vào áo.
Bóng đêm trầm trầm, chỉ có ánh trăng chiếu sáng từng góc tối trong thâm cung.
Thì ra người Dung Chân gặp được kia không phải ai khác, mà chính là Đương Kim Thánh Thượng —— Cố Uyên.
Mấy ngày sau, đột nhiên Dung Chân phát hiện ngọc bội vốn đeo ở vạt áo không thấy đâu, vội vội vàng vàng tìm hết trong ngoài phòng một lần, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của nó.
Châu Ngọc buồn bực hỏi nàng đang tìm cái gì, nàng khóc không ra nước mắt nói: “Ngọc bội, không thấy ngọc bội đâu nữa.”
Châu Ngọc an ủi nàng, “Đừng nóng vội, không chừng là bị rơi ở trong ngự thiện phòng rồi, đi, ta đi tìm với cô.”
Nhưng đã tìm khắp Ngự Thiện Phòng, cả những con đường mà nàng hay đi nữa, vẫn không thấy ngọc bội đâu.
Dung Chân buồn bực thở dài, “Thôi, nếu như rớt trên đường, chắc đã bị người khác nhìn thấy nhặt đi rồi, sao còn nguyên ở đó cho chúng ta tìm được chứ?”
Châu Ngọc cũng chỉ có thể an ủi: “Thôi, cũng không phải là vật gì đáng giá, đợi sau này chúng ta góp đủ tiền, xuất cung rồi, mua cái khác là được mà.”
Dung Chân gật đầu một cái, nhưng trên mặt vẫn không hiện ra ý cười.
Không nói không có nghĩa đó chỉ là một miếng ngọc bội không đáng giá, đó là do cha mẹ tận tay mua cho nàng khi mới chào đời, phía sau còn khắc một chữ Chân nho nhỏ. Bởi vì đã đeo từ khi còn bé, sau này vào cung nàng thường vuốt ve nó mỗi khi nhớ nhà, cho nên chữ viết đã bị mài nhẵn, không nhìn kỹ dưới ánh đèn sẽ không nhận ra.
Nhưng đối với nàng mà nói, dù chữ kia có còn hay không, nàng vẫn có thể nói ra vị trí chính xác của nó, sau đó dùng bút phác họa lại.
Sau ngày ấy, mặc dù khổ não vì chuyện mất đi ngọc bội, nhưng những ngày này trôi qua hết sức bình thản, đặc biệt là tiểu cung nữ an phận như Dung Chân, nếu muốn an toàn qua hết một năm này, an an ổn ổn xuất cung, thì làm việc phải cẩn thận.
Nhưng có một số việc đã định sẵn thì dù ngươi có cẩn thận hơn đi nữa cũng không tránh được.
Gần đến cuối hè, một ngày sau giữa trưa, các cung nữ khác đều đi nghỉ ngơi, Dung Chân còn phải nấu canh Bách Hợp cho Như quý tần.
Chăng còn cách nào, vị chủ nhân kia uống canh do Dung Chân nấu đã quen, nên ai khác nấu nàng ta đều không hài lòng, Dung Chân chỉ đành phải chấp nhận số mệnh, ai bảo nàng trời sanh số đã vất vả chứ? Lúc nàng nấu gần xong, Hoa Nghi cô cô chợt đi tới gọi nàng ra ngoài.
Dung Chân có chút khẩn trương, thượng thực cục có ba vị cô cô, chia ra quản lý các tiểu cung nữ, mà Hoa Nghi là sư phụ của nàng, theo lý thuyết nàng nên cảm thấy thân thiết hơn mới đúng, nhưng có lẽ do Hoa Nghi quá nghiêm túc, nên nàng không thân cận nổi, mỗi lần gặp mặt liền khẩn trương.
“Nhưng cô cô, canh này sắp xong rồi......” Dung Chân khó xử liếc nhìn khói trắng bốc lên trong nồi.
“Đừng nấu nữa, ta bảo Hồng Loan đến giúp ngươi coi chừng, lát nữa bảo người đưa đến chỗ Như quý tần là được.” Hoa Nghi quay đầu nói với Hồng Loan phía sau mấy câu, rồi lại xoay đầu nhìn Dung Chân: “Thục Nghi nương nương phái người tới bảo ngươi đến Nguyên Hi điện một chuyến.”
Một câu nói suýt nữa đã dọa mất ba hồn bảy phách của Dung Chân, nàng miễn cưỡng đè nỗi khiếp sợ trong lòng xuống, ngoan ngoãn nói, “Cô cô có biết vì sao Thục Nghi nương nương lại gọi nô tỳ đến Nguyên Hi điện không?”
Sắc mặt Hoa Nghi cũng không tốt, lắc lắc đầu: “Nương nương chưa nói, chỉ sai tiểu thái giám bên cạnh đến thông báo thôi.”
Thấy sắc mặt Dung Chân hơi tái, Hoa Nghi lại bổ sung: “Ngươi cũng đừng khẩn trương, thường ngày ngươi làm việc rất cẩn thận, cũng không gây ra rắc rối gì, Thục Nghi nương nương tìm ngươi chắc cũng không phải là chuyện xấu, cứ đi cùng tiểu thái giám kia đi. Dầu gì cũng là người của thượng thực cục ta, dù có chuyện xấu......”
Nói đến chỗ này, bà dừng lại: “Được rồi, đi đi, đừng lo lắng.”
Đây là lần đầu tiên Hoa Nghi dịu dàng đối với tiểu cung nữ phía dưới, Dung Chân gật đầu một cái, chần chờ chốc lát, cuối cùng hít sâu một hơi, đi ra bên ngoài.
Cuối hành lang, có một tiểu thái giám mặc bộ y phục màu xanh đang chờ, thấy nàng đi ra, cười hỏi một câu: “Ngươi chính là Dung Chân cô cô sao?”
Dung Chân bị xưng hô này dọa sợ, vừa đáp lại bằng nụ cười, vừa khoát tay nói: “Công công nhầm rồi, ta vốn chỉ là một cung nữ thôi, nào đảm nhận được hai tiếng cô cô, cứ gọi ta Dung Chân là được rồi.”
Tiểu thái giám này cũng cười sờ sờ chóp mũi: “Tỷ tỷ cũng đừng làm ta xấu hổ, ta chỉ là một tiểu thái giám, sao dám tự xưng hai tiếng công công chứ? Tỷ tỷ cứ gọi ta là Tiểu Lộ Tử đi.”
Thục phi nương nương ở cách đây mấy con đường, Dung Chân đi theo Tiểu Lộ Tử, dò xét hỏi hắn: “Không biết vì sao Thục Nghi nương nương đột nhiên cho truyền ta vậy?”
Tiểu Lộ Tử nhìn sắc mặt lo lắng của nàng, nhếch miệng nở nụ cười: “Tỷ tỷ không cần phải lo lắng, là chuyện tốt đấy!”
Chuyện tốt?
Dung Chân có chút không hiểu, nhưng trong bụng khẽ thở phào “Có thể tiết lộ tiết lộ là chuyện gì không?”
Dung mạo của nàng thanh tú đẹp mắt, da thịt oánh nhuận sáng ngời, làm việc cẩn thận lại chú trọng cách ăn mặc, tận lực khiến bản thân trông nghiêm túc hơn số tuổi, trên tóc cũng chưa bao giờ cài trang sức gì, nhưng khí chất trời sinh này có đôi khi muốn ngăn cũng ngăn không được.
Tiểu Lộ Tử nhìn thấy nàng hiền hòa xinh đẹp hơn các cung nữ bên cạnh nhiều, không nhịn được để lộ chút tin tức: “Ta thấy tỷ tỷ thiện lương, nên nói cho tỷ biết, nhưng lát nữa gặp nương nương, đừng để lộ là do ta nói nhé, nếu không nương nương trách tội xuống ta khó gánh vác được.”
Dung Chân khẽ gật đầu, “Ngươi yên tâm, việc này ta biết mà.”
Vì vậy Tiểu Lộ Tử kể lại đơn giản, thì ra là do vài ngày trước hoàng thượng đến Nguyên Hi điện, Thục Nghi nương nương liền bảo Ngự Thiện Phòng làm chút điểm tâm, không ngờ hoàng thượng đặt biệt ưng ý một loại điểm tâm trong số đó, còn đặc biệt đến Nguyên Hi điện hai lần, lần thứ hai còn cố ý hỏi về món điểm tâm kia.
Dung Chân liền hiểu, điểm tâm này chính là Phù Dung thấm lộ cao do nàng làm.
Nghĩa đến việc vài ngày trước bên trên cố ý phân phó nàng làm món điểm tâm này tới hai lần, thì ra đều do Thục Nghi nương nương muốn, nàng ngây ngốc giúp Thục Nghi một đại ân như vậy, cho nên Thục Nghi định khen thưởng cho nàng sao?
Nhưng lòng nàng lại giật thót, nếu là khen thưởng, chỉ cần sai người đưa chút đồ đến là được? Vì sao phải triệu kiến nàng chứ?
Suy nghĩ trong đầu ngày càng rối loạn, mấy câu nịnh nọt Tiểu Lộ Tử nói nàng chẳng nghe vào, đến khi tới nơi, nàng mới phục hồi tinh thần lại.
Ngẩng đầu nhìn ba chữ Nguyên Hi điện treo cao trước cửa, có người đi vào thông truyền, chỉ chốc lát sau, người nọ ra ngoài nói mấy câu với Tiểu Lộ Tử, hắn nghe xong quay đầu lại nhe răng cười với nàng “Tỷ tỷ, có thể vào rồi.”
Danh sách chương