Edit: Fuly

Trường Xuân uyển là chỗ ở của các cung nữ, có rất nhiều tiểu viện, trong mỗi tiểu viện có ba gian sương phòng, cứ hai cung nữ ở một gian.

Trong viện của Dung Chân cùng Châu Ngọc đang ở còn có bốn cung nữ khác, theo thứ tự là Cam Lộ, Ngân trang, Tri Thu, Di Hạ, trừ Ngân Trang là người có chút lạnh lùng ra, ba người còn lại cũng khá dễ chung sống, sáu người ở trong viện này vẫn rất hài hòa, không xảy ra chuyện rắc rối gì.

Lúc Dung Chân trở lại Trường Xuân uyển, Châu Ngọc cùng bốn cô nương khác đang giặt quần áo.

Năm người đang nói chuyện gì đó rất thú vị, cười vô cùng vui vẻ, thì Dung Chân về đến. Châu Ngọc thấy sắc mặt nàng không tốt, vội buông y phục trong tay xuống, chùi tay vô quần vải rồi đứng dậy đón nàng.

“Sao vậy?” Nàng ta cẩn thận nhìn vào mắt Dung Chân “Đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao mắt cô đỏ thế?”

Dung Chân há mồm định nói gì đó, chần chờ một lát lại lắc đầu, im lặng.

Châu Ngọc cũng không truy hỏi nữa, chỉ cười nói: “Ta còn đang giặt quần áo, vào nhà thay đồ rồi đi tắm đi.”

Nói xong liền kéo tay Dung Chân đi vào phòng.

Đóng cửa rồi, Châu Ngọc mới thu hồi nụ cười, ân cần nhìn Dung Chân: “Xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt cô khó coi thế?”

Dung Chân ngồi ở trên mép giường, cúi đầu không nói, thật lâu mới thốt lên một câu: “Châu Ngọc, cô tin tưởng trên đời này có chuyện luân hồi không?”

Châu Ngọc sững sờ: “Sao vậy? Đang êm đẹp sao lại hỏi tới chuyện này?”

Nàng ta cẩn thận đi tới bên cửa sổ, xuyên qua khe hở nhìn tình hình bên ngoài, thấy bốn người kia vẫn đang giặt y phục giữa sân, mới quay người lại, hạ giọng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô như mất hồn vậy? Cô vốn là người cẩn thận, nên biết gần đây vì chuyện của Hi phi nương nương nên trong cung có lệnh cấm thảo luận mấy chuyện quỷ thần, nếu để người khác nghe được, hai người chúng ta không gánh chịu nổi đâu.”

Dung Chân cúi đầu nhìn hoa văn trên hài, từng chi tiết phức tạp khiến nàng hoa mắt, trong thân thể có một loại cảm xúc không tên theo đó dần dâng lên.

Thật lâu sau, nàng mới nở nụ cười, ngẩng đầu lên nháy mắt mấy cái: “Đừng lo lắng, ta cũng chỉ hơi yếu gan, lúc chạy vào Nhược Hư điện bị một bóng người làm hoảng hồn nên mới có chút suy nghĩ kỳ quái như vậy. Được rồi, ta biết sai rồi, sau này sẽ không nói chuyện tùy tiện như vậy nữa.”

Châu Ngọc cười vỗ vỗ vai của nàng, “Được rồi, mau thay quần áo đi, nếu không đi ra sẽ khiến người khác nghi ngờ đó.”

Dung Chân gật đầu cởi áo ra, lúc xoay người trong mắt thoáng qua chút mỏi mệt.

Trong cung này, cả ngày phải làm việc, loay hoay như con quay, nhưng có mệt mỏi khổ sở hơn đi nữa, cũng không phải muốn dừng là dừng.

Thân thể mệt nhọc nàng còn có thể chịu được, nhưng đấu đá giữa người người với người lại khiến nàng kiệt sức, dù ở cùng một viện, dù có hay cười đùa cùng nhau, nhưng quay đi quay lại chẳng biết sẽ bị người ta bán lúc nào.

Tựa như giờ phút này, nàng có muốn nói mấy câu với Châu Ngọc cũng phải đề phòng, chỉ sợ tai vách mạch rừng.

Đã nhiều năm trôi qua, vốn tưởng rằng chỉ cần cẩn thận, cùng bạn tốt Châu Ngọc an ổn chờ đợi, chờ đến ngày hai người có thể bình an xuất cung là được.

Nhưng lại xảy ra chuyện hoang đường trùng sinh này, đã vậy nàng còn chẳng thể tiết lộ cho Châu Ngọc nửa chữ, sự việc tưởng như hoang đường này, cho dù là cha mẹ thân sinh của nàng cũng khó mà tin tưởng.

Hôm nay Phó Dung Chân cố gắng chôn chặt bí mật này xuống đáy lòng, một chữ cũng không thể nói.

Nàng chợt cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Về phần Hi phi nương nương, đó là thảm án xảy ra vào ba tháng trước.

Tình huống cụ thể một tiểu cung nữ như Dung Chân không rõ, nhưng theo lời đồn của các cung nữ thái giám khác, nàng cũng biết một hai, chỉ không biết tin tức này có chính xác hay không. Theo suy nghĩ của nàng, có lẽ thổi phồng nội dung chiếm đa số.

Vị Hi phi nương nương kia cũng xem như là đại hồng nhân trước mặt hoàng thượng, vào cung chưa đến một năm đã phong quang vô hạn, từ một tú nữ nho nhỏ đi lên vị trí phi tần Nhất phẩm, thật làm người ta kinh ngạc.

Nghe nói nàng ta là nữ nhi của Tri phủ Hồ Nam, sau khi vào cung cũng không có được đối xử đặc biệt, dù sao cha nàng ta chỉ là một tri phủ nho nhỏ, ở trên còn có nhiều tiểu thư nhà quan to hiển quý, theo thứ tự để chiếu cố thì chưa đến lượt nàng ta.

Nhưng nàng ta lại không chịu thua kém, ở quốc yến trong tiết Nguyên Tiêu, nhảy một điệu Hoa đào cửu thiên lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, bắt đầu kiếp sống thịnh sủng.

Đương Kim hoàng thượng không phải là người trầm mê nữ sắc, ngài giải quyết chính sự rất sáng suốt, quả quyết ngoan tuyệt, nhưng vị Hi phi nương nương này lại được ngài đặc biệt sủng ái.

Đầu tiên là sắc phong, với thân phận một nữ nhi của Tri Phủ nhờ Thánh Ân trở thành Tòng Ngũ Phẩm Tần; tiếp đó được ban cho Vinh điện chỉ cách nơi hoàng thượng ở một khoảng gần, ban thưởng liên tục không ngừng, ân sủng không cần nói cũng biết; cuối cùng, nàng ta chỉ dùng thời gian không tới một năm đi lên phi vị, lý do phong phi là vì mang Long thai, hơn nữa được đích thân Viện phán của Thái y viện chẩn đoán, hài nhi trong bụng Hi phi chắc chắn là một hoàng tử.

Đây vốn là giai thoại truyền kỳ trong hậu cung, nhưng chẳng ai ngờ lại rơi vào kết quả thê lương như vậy.

Ba tháng trước, lúc Hi phi có thai gần 4 tháng thì hoàng thượng nhận được mật báo, nói là Hi phi tư thông cùng thị vệ. Dưới cơn thịnh nộ, hoàng thượng đích thân tới Vinh điện, lại vừa vặn nhìn thấy Hi phi lõa thể nằm ngủ cùng một tên thị vệ, trong điện xuân ý nồng đậm.

Hoàng thượng chỉ đứng ở cửa điện, dưới cơn thịnh nộ, phẩy tay áo bỏ đi.

Đêm hôm ấy, trong cung gà chó không yên, ầm ĩ khắp chốn.

Chuyện này hoàng thượng không quan tâm nữa, giao toàn quyền cho hoàng hậu xử lý, mà hoàng hậu nương nương thẩm tra xong, theo ghi chép của kính sự phòng mà đoán, đứa bé trong bụng Hi phi có lẽ cũng không phải là máu mủ của hoàng thượng, vì vậy hoàng hậu hạ chỉ ban thuởng rượu độc, ngày kế liền truyền ra tin tức Hi phi qua đời, một xác hai mệnh.

Tên thị vệ kia ngay đêm đó liền bị xử trảm, bỏ xác nơi hoang dã.

Chuyện này vốn là sỉ nhục của hoàng gia, vì vậy những cung nhân biết chuyện nếu không phải tâm phúc của hoàng hậu, thì là người của Vinh điện, những người thuộc loại trước không cần phải lo lắng vấn đề tiết lộ bí mật, còn những người thuộc loại sau...... thì đã đến địa phủ trình diện.

Tuy nhiên chuyện này liên lụy quá lớn, nên dù có cố gắng che giấu, vẫn có một chút tin tức bị truyền ra, đây cũng là lý do vì sao Dung Chân có thể biết nguyên nhân Hi phi chết từ chỗ Trường Thuận.

Dung Chân thở dài, đẩy cửa bước ra ngoài sân, cầm thùng lên định xách ít nước về tắm rửa.

Trong cung này thật sự là một cái động sâu không đáy, một khi rơi vào vòng xoáy quyền lực, thì đừng mong có thể bình yên mà lui. Địa vị có cao hơn nữa, gia cảnh khá hơn đi nữa thì sao chứ? Còn không phải nói chết liền chết sao......

Nàng không tin Hi phi kia lại ngu ngốc như vậy, chưa nói đến việc đứa bé trong bụng có phải con của hoàng thượng không, ít nhất một cô nương có thể bò được lên vị trí kia, chắc chắn không phải là một kẻ ngu đang mang thai còn tư thông với thị vệ.

Một đứa bé đã có thể giúp nàng ta an ổn nửa đời sau, hà cớ gì lại lấy an nguy của mình ra đùa giỡn chứ? Còn hoàng thượng, nếu quả thật sủng ái một nữ nhân, sẽ đưa nàng ta lên đài cao như vậy làm đích ngắm cho mọi người sao?

Dung Chân chưa từng gặp qua hoàng thượng, nói đúng hơn thì từng gặp từ xa—— có một lần vào giờ lâm triều, nàng theo Hoa Nghi cô cô ra cửa cung hỗ trợ thái giám vận chuyển rau quả, lúc đi ngang qua Sùng Võ điện thì thấy bóng dáng mặc long bào từ xa.

Nhưng ở khoảng cách xa như vậy, bóng lưng thon dài uy nghi kia, đối với nàng mà nói cũng chỉ như một vị khách qua đường.

Dù sao một tiểu cung nữ như nàng cả đời không thấy mặt rồng thì tốt hơn, an phận thủ thường đợi đến ngày xuất cung đã đủ để cám ơn trời đất, cần gì gây thêm phiền phức nữa.

Nàng lặng lẽ xách thùng gỗ đến giếng, sau đó cố sức xách trở về.

Giếng nước này ở bên ngoài Trường Xuân uyển, mà viện nàng đang ở lại ở phía bắc Trường Xuân uyển, khoảng cách cũng không quá xa.

Tuy hơi vắng vẻ chút nhưng cũng có chỗ tốt của nó, ít nhất đối với người chỉ cầu bình an như nàng, địa thế vắng vẻ, cách xa thị phi thì chẳng còn gì tốt hơn.

Đang trở về viện, Dung Chân chợt nhìn thấy một đoàn người đi về phía này, nàng vội nhấc thùng gỗ né sang một bên, cung kính cúi đầu chờ bọn họ đi qua.

Chủ nhân trên xe có thái giám cung nữ theo hầu, xa liễn không biết đi tới đâu, Dung Chân vẫn cúi đầu chờ đợi, tuyệt không tò mò đây là chủ tử viện nào.

Trong hoàng cung, nếu không thật sự cần thiết thì đừng nên quan tâm, bởi vì có ý tò mò thường sẽ mất mạng.

Thùng gỗ trong tay ngày càng nặng, Dung Chân bận bịu cả ngày vốn đã mệt lắm rồi, giờ phút này chỉ thể cắn răng kiên trì, không để cho thùng gỗ rơi xuống đất, trong lòng âm thầm cầu nguyện vị quý nhân này đi nhanh lên.

Người trên liễn xa hiển nhiên cũng chú ý tới cung nữ đang cung kính đứng một bên này, tầm mắt nàng ta chuyển từ đỉnh đầu đen nhánh đến đôi tay đang run rẩy xách thùng nước, các khớp ngón tay trắng bệch, hiển nhiên là vô cùng khổ sở.

Nàng ta bình tĩnh thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói với thái giám bên cạnh “Đi nhanh lên, đừng để Thái hậu đợi lâu.”

Tốc độ xe rõ ràng nhanh hơn.

Dung Chân giật mình, đợi người trước mặt đi xa rồi, mới dám khẽ nâng đầu lên nhìn lên một cái.

Nữ nhân trên liễn xa mặc một bộ hoàng y đoan trang thanh lịch, trên búi tóc chỉ có một cây trâm đơn giản...... Dung Chân há miệng, không phát ra được tiếng nào.

Cây trâm kia có hình chim Phượng, là sự tồn tại tôn quý duy nhất bên cạnh thiên tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện