Tiểu công gia thầm thở dài, giờ nói kiểu gì đây? Hắn nhìn Tố Dĩ, nha đầu kia đứng cạnh bảo bình tráng men, dáng vẻ hết sức hờ hững. Hắn sực nhớ, mình quyết định xin hoàng đế ban hôn chưa trưng cầu ý kiến của nàng, cho dù mở miệng, nàng từ chối ngay tại chỗ thì biết làm sao? Hắn đứng ngây ra đó, càng nghĩ càng sốt ruột, hoàng đế vừa điểm danh hỏi, hắn đành phải đem cô em gái trong nhà đẩy ra ngoài.
“Bẩm hoàng thượng, nô tài cũng không cầu xin gì, chỉ vì a mã nô tài có di châu* tại dân gian, lúc này mất đi ấy thế mà được lại, nô tài làm ca ca khó tránh khỏi phải quan tâm đến hôn sự của con bé. Nhân hôm nay ngày lành, cầu vạn tuế gia làm mối, chỉ hôn cho cô nương nhà chúng thần.” Hắn cười khan, trong ánh mắt chớp ra toàn vị chua, “Lần trước nô tài đã tiến cung thỉnh chỉ Hoàng hậu nương nương, nương nương nói hết thảy đều nghe ý chủ tử.”
* di châu: chỉ người thân thất lạc ở nhân gian, đa phần là con gái.
Nụ cười trên mặt Hoàng đế càng lớn, vỗ đầu gối nói, “Xem như là tỷ muội nhà mình, đến tuổi rồi, chỉ hôn là chuyện nên làm.” Hắn ừm một tiếng thật dài, ánh mắt dò xét sau bàn ăn. Theo lý mà nói, con gái riêng của Lão công gia xuất thân thấp hèn, muốn phối hôn e là có chỗ khó xử, nhưng tâm tình hắn đang tốt, trong đám thân vương chọn một người cũng không phải là không được. Tầm mắt chậm rãi chuyển chuyển, chuyển đến nơi gần bên trái nhất dừng lại, hắn vẻ mặt ôn hoà gọi một tiếng, “Kính thân vương.”
Kính thân vương rùng mình, vội vàng lên chắp tay thưa, “Có thần.”
Bên cạnh, Duệ thân vương dự cảm chẳng lành, hắn cố ý gọi biểu huynh, nhưng cũng không thể làm gì. Hoàng đế đã quyết định là không có đường cứu vãn, khuê nữ Côn gia nói một cách thẳng thừng chính là con nuôi bên ngoài, mặc dù đã nhận tổ quy tông, nhưng vẫn không bỏ được cái mũ “con gái riêng”. Nếu bây giờ Hoàng đế muốn làm mai cho Thạc Tắc, đó không phải rõ rành rành đánh vào mặt hắn sao? Mỗi người một tâm sự riêng, hoàng đế cười nói, “Trẫm nhớ tuổi của ngươi cùng em gái hoàng hậu xấp xỉ nhỉ! Ngươi mười hai tuổi đã khai nha kiến phủ, đến bây giờ vẫn chưa nghe thấy ngươi thỉnh hôn. Hiện tại vừa khéo, có sẵn lương duyên bày tại trước mặt, sao không kết hợp cửa hôn sự này, chúng ta đã thân lại càng thêm thân, ngươi thấy thế nào?”
Tố Dĩ ở bên cạnh nghe vậy, cảm thấy hoàng đế làm vậy thật độc a! Không thích người ta bèn đem con vợ bé chỉ hôn cho người ta, nếu thật sự cưới phúc tấn như vậy, Kính thân vương về sau e là không có mặt mũi gặp người rồi.
Kính Thân vương trong lòng lo ngay ngáy, trên mặt lại nhẫn nhịn không phát ra. Không còn cách nào, nói đến phương diện này, nào có chỗ cho hắn mặc cả chứ? Hắn cắn răng xoay người ra khỏi bàn ăn, quỳ gối trên mặt thảm dập đầu, “Thần tạ chủ long ân.”
“Chớ vội.” Hoàng đế giơ tay lên, “Trẫm biết nàng ta thân phận thấp hèn, làm đích phi sẽ ủy khuất ngươi. Như vậy đi, làm trắc phúc tấn được không! Sang năm tuyển tú sẽ chọn một nhà quyền quý khác, làm đích phúc tấn cho ngươi. Ân Hựu, ngươi cảm thấy thế nào?”
Tiểu công gia đang bận nhìn Tố Dĩ, căn bản không nghe bọn họ đang nói gì. Bị hoàng đế hỏi, lập tức nhảy dựng lên như lò xo, “A, dạ dạ dạ, chủ tử nói thế nào thì thế đó, thần không có nửa chữ phản đối.”
Duệ Thân Vương thở phào nhẹ nhõm, ngẫm nghĩ bèn đứng lên nói, “Hoàng thượng, thần đệ hôm nay cũng muốn xin ban thưởng.”
Hoàng đế a một tiếng, “Nên làm, trẫm thấy ngươi bắn chết được con lợn rừng, ngươi còn nhỏ tuổi mà dũng mãnh như vậy, trẫm trong lòng cao hứng. Nói đi, ngươi muốn xin cái gì? Sẽ không muốn trẫm chỉ hôn nữa đấy chứ!”
Duệ Thân Vương mới mười mấy tuổi, mọi người nghe hoàng đế trêu chọc, cũng phụ họa cười to. Hoằng Tốn chẳng hề để bụng, chỉ nói, “Đệ không đòi phần thưởng cho mình, Kính Thân Vương nếu đã đại hôn, thần đệ muốn tặng huynh ấy một phần lễ. Thần đệ cầu Hoàng thượng ban phong hào cho tân tẩu tử, nếu nàng là em gái hoàng hậu, phong Hương quân* cũng không đủ, ý Hoàng thượng thế nào ạ?”
* Hương quân: phong hào của phụ nữ cổ đại.
Hoàng đế cân nhắc kỹ lưỡng một phen, lẽ ra hắn nên là người cương trực nhất trên đời này, nhưng hắn cũng có tư tâm….! Lại nói Kính Thân Vương lần này bị chỉ hôn, thật là có chút làm khó người ta. Tốt xấu gì cũng là một thân vương, phụng chỉ cưới con gái tư sinh, truyền ra thanh danh không được tốt cho lắm. Hắn gật gật đầu, “Vốn dĩ phong hào là giành cho tôn nữ, ngươi đã xin ban thưởng, lần này phá lệ, cho nhị cô nương Côn gia danh hào được không!”
Thế là hôn sự vốn ủ rủ liền hứng khởi hẳn lên, Hương quân là vợ bé, đối với nam nhân mà nói cũng là một phần vinh hạnh đặc biệt. Sau này phẩm cấp của đích phúc tấn dĩ nhiên không thể thấp hơn nàng, kiểu nào cũng phải là Huyện chủ Quận chúa không chừng! Kính Thân Vương cái khác không nói, so về vợ dù sao cũng không kém người ta rồi.
Một cửa hôn sự được hoàn thành, những người có liên quan vội vàng quét tay áo cúi tạ ơn. Tiểu công gia lúc đứng dậy lại quáng mắt, người khác đều được hết rồi, còn hắn thì sao? Hắn quét mắt chốc chốc nhìn Tố Dĩ, mỹ nhân như hoa xa cách trong mây, thời cơ tốt này cứ thế để trôi qua, lòng hắn lúc này như thể phủ mây mù nóng đến độ đau cả gan. Nhưng hắn lại cân nhắc, qua thì cho qua đi, không phải là có ngạch niết cùng tỷ tỷ của hắn ư, bọn họ phát chút lực, biết đâu hiệu quả mạnh hơn hắn nhiều.
Trong lều vua đều là những gã hán tử nốc rượu ừng ực thịt nhai nhồm nhoàm, trên thảo nguyên chẳng hề chú trọng chút quy củ như trong triều, hơn nữa hôm nay người Kỳ thắng người Mông Cổ, hoàng đế tự mình phong Ba Đồ Lỗ, hưng trí càng thêm ngẩng cao. Trong lều cánh đàn ông không hề kiêng kỵ, một đám lớn tiếng trò chuyện chơi đoán số, cảnh tượng tưng bừng náo nhiệt.
Cách một chốc lát, một hàng thái giám nối đuôi nhau đi vào, trong tay nâng khay, trong khay đặt chén đồng. Máu huơu đỏ tươi sóng sánh trong chén, máu mới vừa lấy ra từ tim, trong đêm rét lạnh mơ hồ tản hơi nóng. Uống máu từ tim huơu là một phân đoạn cần có trong mỗi lần săn bắn, thứ này ngoài tráng dương bổ thận, còn có rất nhiều công dụng trị liệu khác. Thí dụ như trị đau lưng, trị tim đập nhanh, trị suy phổi thổ huyết vân vân. Trong lâm viên hoàng gia có chuồng chuyên nuôi nhốt hươu sao, đề phòng chủ tử muốn dùng, tiện giết lấy bất cứ lúc nào.
Vinh Thọ từ trong khay bưng ra phần của hoàng đế, bình thường máu hươu được chần sơ qua với rượu, nhưng được giết sống ngay trên bãi săn, căn bản là một ngụm máu một ngụm rượu vàng nóng cứ thế luân phiên. Tố Dĩ liếc mắt, trong chén Cửu Long có lẫn vài bọt máu li ti. Bọt khí nổi lên trên mặt, nhìn thôi đã cảm thấy mùi máu tanh xông thẳng lên đỉnh đầu. Nàng có chút buồn nôn, chuyển tầm mắt nhìn nơi khác, những Vương gia Mông Cổ kia trước ngực buông thõng đuôi bạch hồ (đuôi bạch hồ trên mũ quấn đầu của người Mông Cổ), một thân hào khí tinh hãn, không có nửa phần ngập ngừng, bưng lên một ngụm liền tu sạch. Cái chén vừa rời khỏi miệng, ngay lập tức biến thành cái miệng to như chậu máu.
Dạ dày nàng cuồn cuộn, gần như muốn nôn ra. Lại nhìn nhìn hoàng đế, dầu gì cũng không giống với những người man rợ kia, hắn uống máu cũng có thể uống một cách rất tao nhã. Một tay cầm quai chén, một tay nâng đế chén, quả thực giống như đang nếm rượu ngon. Thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu vàng nóng hầm hập, không biết là huyết khí mạnh hay là rượu mạnh, mà khiến hai má dần dần có chút ửng hồng.
Luận công xong, thưởng cũng thưởng rồi, máu hươu cũng đã uống xong, đám dũng sĩ có việc vui gì kế tiếp, hoàng đế căn bản sẽ không tham dự nữa. Mọi người biết điều, qua ba tuần rượu cũng lui ra khỏi lều vua.
Ở trong lều lâu đến mặt say tai nóng, xốc rèm lên chạm phải luồng gió lạnh bên ngoài, lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa. Kính Thân Vương còn đang phiền muộn, thấy Tiểu Công Gia bèn một phen đuổi kịp vị anh vợ này, “Ta hỏi huynh chuyện này.”
Tiểu Công Gia chậm chạp liếc hắn một cái, “Ta biết huynh muốn hỏi gì, muội muội ta tuy không phải tuyệt sắc, chỉnh trang một chút có thể nhìn vào mắt. Aizz, ta không cầu huynh yêu thương nó, niệm tình nó không có cha, để mắt nhiều chút là được.” Hắn ưỡn ngực nhìn trời, hai tay chắp sau lưng, thanh âm như ngã vào hũ nút, “Vốn dự tính xin ân điển cho mình, cuối cùng thay người ta làm đồ cưới, ta đây xui xẻo thôi rồi!”
Vừa khéo nhìn thấy Mẫn Bối Tử của nhà Na Trinh đi lướt qua, hắn vội kéo qua, “Lặc Mẫn, ngươi nhìn trúng người bên cạnh Vạn tuế gia khi nào thế? Sao ta không biết?”
Mẫn Bối Tử nhếch miệng cười, “Trên đường tới Nhiệt Hà. Thế nào? Bách Hiểu Sinh ngươi lại bệnh cũ tái phát à?”
“Mới biết hai mươi ngày ngươi đã xin chủ tử gả?” Điều này làm cho người đã quen biết gần hai tháng làm sao mà sống đây?
Lặc Mẫn ừm một tiếng, “Thế lửa không mạnh không yếu, bây giờ là vừa khéo. Ban đầu quả thật cũng không gấp thế đâu, là Vạn tuế gia nhìn ra được, có lẽ vì Na Trinh là người hầu hạ lâu bên cạnh ngài ấy, thiên ân mênh mông cuồn cuộn, muốn tìm nơi chốn tốt cho nàng chứ sao! Cái lần đi ngắm mặt trời lặn ở Miếu Cung về, ngài nói có lòng thành toàn cho chúng ta.”
Tiểu Công Gia sửng sốt, thảo nào, lần đó ngắm phong cảnh ở hồ chứa nước hắn không đi theo, lúc đó hắn còn đang bận tán gẫu cùng Tố Dĩ mà, công cốc bỏ lỡ rồi. Hắn là người đầu óc đơn thuần, hoàn toàn sẽ không nghĩ phải chăng hoàng đế ngáng chân vào giữa, chỉ biết oán giận mình. Phải chi lôi kéo tán tỉnh có thể moi ra chút tiến triển, cũng không coi là uổng phí thời cơ tốt lần này. Nhưng lượn lờ hơn nửa ngày, con gái người ta căn bản không hiểu tâm ý hắn, thế thì nói kiểu nào đây. Ngày thường thì rất lanh lợi đấy, đến phương diện này thì lại trắc trở. Hắn tát mình một cái, “Không tính trước!” biết làm thế nào, đành phải đi nhảy múa cùng người Mông Cổ thôi chứ sao.
Bên ngoài, trên thảo nguyên nhộn nhịp vui vẻ, hoàng đế thì một mình tự xét lại tính tình, không thích tham gia náo nhiệt, trước giờ tất cả nghỉ ngơi làm việc của hắn đều chiếu theo tuần tự, vẫn y như lúc trong cung. Thời điểm này nên phải tắm rửa dâng hương, hắn rửa mặt xong, thái giám hầu hạ súc miệng cọ răng, đột nhiên cảm giác trong lòng thoắt nhộn thoắt nhạo, nóng đến khó chịu. Hắn biết là do máu hươu tác quái, thở vài cái thuận khí bình thường trở lại, qua một lúc là tốt rồi.
Lững thững bước ra, thấy Quỳnh Châu đang trải giường, Tố Dĩ lại đứng ngây bên cạnh. Hắn phát hiện nàng đặc biệt là người biết đứng bờ khô, không phải việc của nàng nàng sẽ không nhúng tay vào, đoán chừng lại là căn cứ vào đạo lý “không làm không sai” kia. Hắn không lên tiếng, đưa mắt ra hiệu cho nàng, tự mình thong thả bước ra lều lớn dõi hướng Khán Thành bên kia.
Tố Dĩ đuổi theo, “Chủ tử ngài đi đâu vậy? Trời tối đừng đi lung tung.”
Hoàng đế không thèm đếm xỉa đến nàng, ngoài bãi vây đều có cấm quân canh gác, mình cũng đang hỏa khí tràn đầy, chui vào vài con dã thú cho hắn thư gân giãn cốt cũng tốt.
“Chủ tử, máu hươu dễ uống không ạ?” Nàng ở phía sau tự mình lẩm nhẩm, “Trong Bát đại người Kỳ chúng ta có cao máu hươu, chưng chín dễ ăn hơn nhiều! Ăn sống kiểu này thật buồn nôn.”
Hoàng đế ngửa mặt nhìn vầng trăng trên trời, “Ăn sống nhiều điểm tốt hơn, hoạt huyết, ăn gì bổ nấy.”
“Nô tỳ không hiểu cái này, chỉ là cảm thấy làm khó chủ tử, ngài cũng không thích uống đúng không ạ!”
Hắn dừng chân, không sai, hắn không thích uống. Hắn chỉ thích vầng trăng sáng khôn cùng kia, thích gương mặt này lấp lánh dưới ánh trăng. Máu tim hươu mặc dù bổ, cũng như nàng nói, dầu gì cũng không phải dã nhân mông muội, đổi cách thưởng thức còn dễ ăn hơn, nuốt sống thật sự không có cách nào vào miệng. Nhưng hắn là hoàng đế, có đôi khi cũng thân bất do kỷ. Nhiều Vương gia Mông Cổ cùng hoàng thân quốc thích Chuẩn Cát Nhĩ nhìn như vậy, để bọn họ cảm thấy hoàng đế Đại Anh ngay cả chén máu cũng không dám uống, không thể đánh mất uy nghiêm khiến người chê cười được!
Tố Dĩ thấy bước chân hắn ngừng cũng vội ngừng lại, tròn mắt hỏi, “Bên ngoài lạnh, chủ tử đi vài bước rồi trở về thôi, cảm lạnh không tốt đâu ạ.”
Dưới ánh trăng, gương mặt nàng mông lung, nhìn không rõ lắm. Hoàng đế kiềm chế hồi lâu, lồng ngực đập đến lợi hại, một nửa là vì máu hươu, một nửa là vì tâm sự trong lòng. Hắn mở miệng kêu một tiếng, “Tố Dĩ.”
“Có nô tỳ.” Nàng giòn giã đáp, “Nghe chủ tử sai bảo.”
Chẳng lẽ nàng không có chút suy tư nào sao, nếu không sao có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy? Hoàng đế liếm môi, miệng đắng lưỡi khô, “Hôm nay Tiểu công gia thiếu chút nữa mở miệng đòi ngươi, ngươi biết không?”
Tim nàng đập loạn, “Đòi nô tỳ? Không thể nào!”
Hoàng đế mỉm cười, “Ngươi ngốc thật hay vờ hồ đồ?”
“Nô tỳ lòng dạ bằng phẳng.” Nàng nói nghiêm túc, “Ở trước mặt chủ tử nô tỳ cẩn thận làm việc, đợi đến tuổi thả ra ngoài, có thể tận hiếu trước mặt cha mẹ là thỏa mãn rồi ạ.”
Nàng thật đúng là thanh liêm không chút vướng bận, hoàng đế ngưng mày nhìn nàng, trong đầu nàng luôn muốn xuất cung, trong cung có chỗ nào không tốt? Làm cách nào mới giữ nàng lại được?
Hắn cảm thấy thất bại, lại bất lực. Sải bước tới trước, hơi cúi người ôm nàng vào ngực, nói, “Đừng động, để trẫm dựa một chút.”
“Bẩm hoàng thượng, nô tài cũng không cầu xin gì, chỉ vì a mã nô tài có di châu* tại dân gian, lúc này mất đi ấy thế mà được lại, nô tài làm ca ca khó tránh khỏi phải quan tâm đến hôn sự của con bé. Nhân hôm nay ngày lành, cầu vạn tuế gia làm mối, chỉ hôn cho cô nương nhà chúng thần.” Hắn cười khan, trong ánh mắt chớp ra toàn vị chua, “Lần trước nô tài đã tiến cung thỉnh chỉ Hoàng hậu nương nương, nương nương nói hết thảy đều nghe ý chủ tử.”
* di châu: chỉ người thân thất lạc ở nhân gian, đa phần là con gái.
Nụ cười trên mặt Hoàng đế càng lớn, vỗ đầu gối nói, “Xem như là tỷ muội nhà mình, đến tuổi rồi, chỉ hôn là chuyện nên làm.” Hắn ừm một tiếng thật dài, ánh mắt dò xét sau bàn ăn. Theo lý mà nói, con gái riêng của Lão công gia xuất thân thấp hèn, muốn phối hôn e là có chỗ khó xử, nhưng tâm tình hắn đang tốt, trong đám thân vương chọn một người cũng không phải là không được. Tầm mắt chậm rãi chuyển chuyển, chuyển đến nơi gần bên trái nhất dừng lại, hắn vẻ mặt ôn hoà gọi một tiếng, “Kính thân vương.”
Kính thân vương rùng mình, vội vàng lên chắp tay thưa, “Có thần.”
Bên cạnh, Duệ thân vương dự cảm chẳng lành, hắn cố ý gọi biểu huynh, nhưng cũng không thể làm gì. Hoàng đế đã quyết định là không có đường cứu vãn, khuê nữ Côn gia nói một cách thẳng thừng chính là con nuôi bên ngoài, mặc dù đã nhận tổ quy tông, nhưng vẫn không bỏ được cái mũ “con gái riêng”. Nếu bây giờ Hoàng đế muốn làm mai cho Thạc Tắc, đó không phải rõ rành rành đánh vào mặt hắn sao? Mỗi người một tâm sự riêng, hoàng đế cười nói, “Trẫm nhớ tuổi của ngươi cùng em gái hoàng hậu xấp xỉ nhỉ! Ngươi mười hai tuổi đã khai nha kiến phủ, đến bây giờ vẫn chưa nghe thấy ngươi thỉnh hôn. Hiện tại vừa khéo, có sẵn lương duyên bày tại trước mặt, sao không kết hợp cửa hôn sự này, chúng ta đã thân lại càng thêm thân, ngươi thấy thế nào?”
Tố Dĩ ở bên cạnh nghe vậy, cảm thấy hoàng đế làm vậy thật độc a! Không thích người ta bèn đem con vợ bé chỉ hôn cho người ta, nếu thật sự cưới phúc tấn như vậy, Kính thân vương về sau e là không có mặt mũi gặp người rồi.
Kính Thân vương trong lòng lo ngay ngáy, trên mặt lại nhẫn nhịn không phát ra. Không còn cách nào, nói đến phương diện này, nào có chỗ cho hắn mặc cả chứ? Hắn cắn răng xoay người ra khỏi bàn ăn, quỳ gối trên mặt thảm dập đầu, “Thần tạ chủ long ân.”
“Chớ vội.” Hoàng đế giơ tay lên, “Trẫm biết nàng ta thân phận thấp hèn, làm đích phi sẽ ủy khuất ngươi. Như vậy đi, làm trắc phúc tấn được không! Sang năm tuyển tú sẽ chọn một nhà quyền quý khác, làm đích phúc tấn cho ngươi. Ân Hựu, ngươi cảm thấy thế nào?”
Tiểu công gia đang bận nhìn Tố Dĩ, căn bản không nghe bọn họ đang nói gì. Bị hoàng đế hỏi, lập tức nhảy dựng lên như lò xo, “A, dạ dạ dạ, chủ tử nói thế nào thì thế đó, thần không có nửa chữ phản đối.”
Duệ Thân Vương thở phào nhẹ nhõm, ngẫm nghĩ bèn đứng lên nói, “Hoàng thượng, thần đệ hôm nay cũng muốn xin ban thưởng.”
Hoàng đế a một tiếng, “Nên làm, trẫm thấy ngươi bắn chết được con lợn rừng, ngươi còn nhỏ tuổi mà dũng mãnh như vậy, trẫm trong lòng cao hứng. Nói đi, ngươi muốn xin cái gì? Sẽ không muốn trẫm chỉ hôn nữa đấy chứ!”
Duệ Thân Vương mới mười mấy tuổi, mọi người nghe hoàng đế trêu chọc, cũng phụ họa cười to. Hoằng Tốn chẳng hề để bụng, chỉ nói, “Đệ không đòi phần thưởng cho mình, Kính Thân Vương nếu đã đại hôn, thần đệ muốn tặng huynh ấy một phần lễ. Thần đệ cầu Hoàng thượng ban phong hào cho tân tẩu tử, nếu nàng là em gái hoàng hậu, phong Hương quân* cũng không đủ, ý Hoàng thượng thế nào ạ?”
* Hương quân: phong hào của phụ nữ cổ đại.
Hoàng đế cân nhắc kỹ lưỡng một phen, lẽ ra hắn nên là người cương trực nhất trên đời này, nhưng hắn cũng có tư tâm….! Lại nói Kính Thân Vương lần này bị chỉ hôn, thật là có chút làm khó người ta. Tốt xấu gì cũng là một thân vương, phụng chỉ cưới con gái tư sinh, truyền ra thanh danh không được tốt cho lắm. Hắn gật gật đầu, “Vốn dĩ phong hào là giành cho tôn nữ, ngươi đã xin ban thưởng, lần này phá lệ, cho nhị cô nương Côn gia danh hào được không!”
Thế là hôn sự vốn ủ rủ liền hứng khởi hẳn lên, Hương quân là vợ bé, đối với nam nhân mà nói cũng là một phần vinh hạnh đặc biệt. Sau này phẩm cấp của đích phúc tấn dĩ nhiên không thể thấp hơn nàng, kiểu nào cũng phải là Huyện chủ Quận chúa không chừng! Kính Thân Vương cái khác không nói, so về vợ dù sao cũng không kém người ta rồi.
Một cửa hôn sự được hoàn thành, những người có liên quan vội vàng quét tay áo cúi tạ ơn. Tiểu công gia lúc đứng dậy lại quáng mắt, người khác đều được hết rồi, còn hắn thì sao? Hắn quét mắt chốc chốc nhìn Tố Dĩ, mỹ nhân như hoa xa cách trong mây, thời cơ tốt này cứ thế để trôi qua, lòng hắn lúc này như thể phủ mây mù nóng đến độ đau cả gan. Nhưng hắn lại cân nhắc, qua thì cho qua đi, không phải là có ngạch niết cùng tỷ tỷ của hắn ư, bọn họ phát chút lực, biết đâu hiệu quả mạnh hơn hắn nhiều.
Trong lều vua đều là những gã hán tử nốc rượu ừng ực thịt nhai nhồm nhoàm, trên thảo nguyên chẳng hề chú trọng chút quy củ như trong triều, hơn nữa hôm nay người Kỳ thắng người Mông Cổ, hoàng đế tự mình phong Ba Đồ Lỗ, hưng trí càng thêm ngẩng cao. Trong lều cánh đàn ông không hề kiêng kỵ, một đám lớn tiếng trò chuyện chơi đoán số, cảnh tượng tưng bừng náo nhiệt.
Cách một chốc lát, một hàng thái giám nối đuôi nhau đi vào, trong tay nâng khay, trong khay đặt chén đồng. Máu huơu đỏ tươi sóng sánh trong chén, máu mới vừa lấy ra từ tim, trong đêm rét lạnh mơ hồ tản hơi nóng. Uống máu từ tim huơu là một phân đoạn cần có trong mỗi lần săn bắn, thứ này ngoài tráng dương bổ thận, còn có rất nhiều công dụng trị liệu khác. Thí dụ như trị đau lưng, trị tim đập nhanh, trị suy phổi thổ huyết vân vân. Trong lâm viên hoàng gia có chuồng chuyên nuôi nhốt hươu sao, đề phòng chủ tử muốn dùng, tiện giết lấy bất cứ lúc nào.
Vinh Thọ từ trong khay bưng ra phần của hoàng đế, bình thường máu hươu được chần sơ qua với rượu, nhưng được giết sống ngay trên bãi săn, căn bản là một ngụm máu một ngụm rượu vàng nóng cứ thế luân phiên. Tố Dĩ liếc mắt, trong chén Cửu Long có lẫn vài bọt máu li ti. Bọt khí nổi lên trên mặt, nhìn thôi đã cảm thấy mùi máu tanh xông thẳng lên đỉnh đầu. Nàng có chút buồn nôn, chuyển tầm mắt nhìn nơi khác, những Vương gia Mông Cổ kia trước ngực buông thõng đuôi bạch hồ (đuôi bạch hồ trên mũ quấn đầu của người Mông Cổ), một thân hào khí tinh hãn, không có nửa phần ngập ngừng, bưng lên một ngụm liền tu sạch. Cái chén vừa rời khỏi miệng, ngay lập tức biến thành cái miệng to như chậu máu.
Dạ dày nàng cuồn cuộn, gần như muốn nôn ra. Lại nhìn nhìn hoàng đế, dầu gì cũng không giống với những người man rợ kia, hắn uống máu cũng có thể uống một cách rất tao nhã. Một tay cầm quai chén, một tay nâng đế chén, quả thực giống như đang nếm rượu ngon. Thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu vàng nóng hầm hập, không biết là huyết khí mạnh hay là rượu mạnh, mà khiến hai má dần dần có chút ửng hồng.
Luận công xong, thưởng cũng thưởng rồi, máu hươu cũng đã uống xong, đám dũng sĩ có việc vui gì kế tiếp, hoàng đế căn bản sẽ không tham dự nữa. Mọi người biết điều, qua ba tuần rượu cũng lui ra khỏi lều vua.
Ở trong lều lâu đến mặt say tai nóng, xốc rèm lên chạm phải luồng gió lạnh bên ngoài, lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa. Kính Thân Vương còn đang phiền muộn, thấy Tiểu Công Gia bèn một phen đuổi kịp vị anh vợ này, “Ta hỏi huynh chuyện này.”
Tiểu Công Gia chậm chạp liếc hắn một cái, “Ta biết huynh muốn hỏi gì, muội muội ta tuy không phải tuyệt sắc, chỉnh trang một chút có thể nhìn vào mắt. Aizz, ta không cầu huynh yêu thương nó, niệm tình nó không có cha, để mắt nhiều chút là được.” Hắn ưỡn ngực nhìn trời, hai tay chắp sau lưng, thanh âm như ngã vào hũ nút, “Vốn dự tính xin ân điển cho mình, cuối cùng thay người ta làm đồ cưới, ta đây xui xẻo thôi rồi!”
Vừa khéo nhìn thấy Mẫn Bối Tử của nhà Na Trinh đi lướt qua, hắn vội kéo qua, “Lặc Mẫn, ngươi nhìn trúng người bên cạnh Vạn tuế gia khi nào thế? Sao ta không biết?”
Mẫn Bối Tử nhếch miệng cười, “Trên đường tới Nhiệt Hà. Thế nào? Bách Hiểu Sinh ngươi lại bệnh cũ tái phát à?”
“Mới biết hai mươi ngày ngươi đã xin chủ tử gả?” Điều này làm cho người đã quen biết gần hai tháng làm sao mà sống đây?
Lặc Mẫn ừm một tiếng, “Thế lửa không mạnh không yếu, bây giờ là vừa khéo. Ban đầu quả thật cũng không gấp thế đâu, là Vạn tuế gia nhìn ra được, có lẽ vì Na Trinh là người hầu hạ lâu bên cạnh ngài ấy, thiên ân mênh mông cuồn cuộn, muốn tìm nơi chốn tốt cho nàng chứ sao! Cái lần đi ngắm mặt trời lặn ở Miếu Cung về, ngài nói có lòng thành toàn cho chúng ta.”
Tiểu Công Gia sửng sốt, thảo nào, lần đó ngắm phong cảnh ở hồ chứa nước hắn không đi theo, lúc đó hắn còn đang bận tán gẫu cùng Tố Dĩ mà, công cốc bỏ lỡ rồi. Hắn là người đầu óc đơn thuần, hoàn toàn sẽ không nghĩ phải chăng hoàng đế ngáng chân vào giữa, chỉ biết oán giận mình. Phải chi lôi kéo tán tỉnh có thể moi ra chút tiến triển, cũng không coi là uổng phí thời cơ tốt lần này. Nhưng lượn lờ hơn nửa ngày, con gái người ta căn bản không hiểu tâm ý hắn, thế thì nói kiểu nào đây. Ngày thường thì rất lanh lợi đấy, đến phương diện này thì lại trắc trở. Hắn tát mình một cái, “Không tính trước!” biết làm thế nào, đành phải đi nhảy múa cùng người Mông Cổ thôi chứ sao.
Bên ngoài, trên thảo nguyên nhộn nhịp vui vẻ, hoàng đế thì một mình tự xét lại tính tình, không thích tham gia náo nhiệt, trước giờ tất cả nghỉ ngơi làm việc của hắn đều chiếu theo tuần tự, vẫn y như lúc trong cung. Thời điểm này nên phải tắm rửa dâng hương, hắn rửa mặt xong, thái giám hầu hạ súc miệng cọ răng, đột nhiên cảm giác trong lòng thoắt nhộn thoắt nhạo, nóng đến khó chịu. Hắn biết là do máu hươu tác quái, thở vài cái thuận khí bình thường trở lại, qua một lúc là tốt rồi.
Lững thững bước ra, thấy Quỳnh Châu đang trải giường, Tố Dĩ lại đứng ngây bên cạnh. Hắn phát hiện nàng đặc biệt là người biết đứng bờ khô, không phải việc của nàng nàng sẽ không nhúng tay vào, đoán chừng lại là căn cứ vào đạo lý “không làm không sai” kia. Hắn không lên tiếng, đưa mắt ra hiệu cho nàng, tự mình thong thả bước ra lều lớn dõi hướng Khán Thành bên kia.
Tố Dĩ đuổi theo, “Chủ tử ngài đi đâu vậy? Trời tối đừng đi lung tung.”
Hoàng đế không thèm đếm xỉa đến nàng, ngoài bãi vây đều có cấm quân canh gác, mình cũng đang hỏa khí tràn đầy, chui vào vài con dã thú cho hắn thư gân giãn cốt cũng tốt.
“Chủ tử, máu hươu dễ uống không ạ?” Nàng ở phía sau tự mình lẩm nhẩm, “Trong Bát đại người Kỳ chúng ta có cao máu hươu, chưng chín dễ ăn hơn nhiều! Ăn sống kiểu này thật buồn nôn.”
Hoàng đế ngửa mặt nhìn vầng trăng trên trời, “Ăn sống nhiều điểm tốt hơn, hoạt huyết, ăn gì bổ nấy.”
“Nô tỳ không hiểu cái này, chỉ là cảm thấy làm khó chủ tử, ngài cũng không thích uống đúng không ạ!”
Hắn dừng chân, không sai, hắn không thích uống. Hắn chỉ thích vầng trăng sáng khôn cùng kia, thích gương mặt này lấp lánh dưới ánh trăng. Máu tim hươu mặc dù bổ, cũng như nàng nói, dầu gì cũng không phải dã nhân mông muội, đổi cách thưởng thức còn dễ ăn hơn, nuốt sống thật sự không có cách nào vào miệng. Nhưng hắn là hoàng đế, có đôi khi cũng thân bất do kỷ. Nhiều Vương gia Mông Cổ cùng hoàng thân quốc thích Chuẩn Cát Nhĩ nhìn như vậy, để bọn họ cảm thấy hoàng đế Đại Anh ngay cả chén máu cũng không dám uống, không thể đánh mất uy nghiêm khiến người chê cười được!
Tố Dĩ thấy bước chân hắn ngừng cũng vội ngừng lại, tròn mắt hỏi, “Bên ngoài lạnh, chủ tử đi vài bước rồi trở về thôi, cảm lạnh không tốt đâu ạ.”
Dưới ánh trăng, gương mặt nàng mông lung, nhìn không rõ lắm. Hoàng đế kiềm chế hồi lâu, lồng ngực đập đến lợi hại, một nửa là vì máu hươu, một nửa là vì tâm sự trong lòng. Hắn mở miệng kêu một tiếng, “Tố Dĩ.”
“Có nô tỳ.” Nàng giòn giã đáp, “Nghe chủ tử sai bảo.”
Chẳng lẽ nàng không có chút suy tư nào sao, nếu không sao có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy? Hoàng đế liếm môi, miệng đắng lưỡi khô, “Hôm nay Tiểu công gia thiếu chút nữa mở miệng đòi ngươi, ngươi biết không?”
Tim nàng đập loạn, “Đòi nô tỳ? Không thể nào!”
Hoàng đế mỉm cười, “Ngươi ngốc thật hay vờ hồ đồ?”
“Nô tỳ lòng dạ bằng phẳng.” Nàng nói nghiêm túc, “Ở trước mặt chủ tử nô tỳ cẩn thận làm việc, đợi đến tuổi thả ra ngoài, có thể tận hiếu trước mặt cha mẹ là thỏa mãn rồi ạ.”
Nàng thật đúng là thanh liêm không chút vướng bận, hoàng đế ngưng mày nhìn nàng, trong đầu nàng luôn muốn xuất cung, trong cung có chỗ nào không tốt? Làm cách nào mới giữ nàng lại được?
Hắn cảm thấy thất bại, lại bất lực. Sải bước tới trước, hơi cúi người ôm nàng vào ngực, nói, “Đừng động, để trẫm dựa một chút.”
Danh sách chương