Nàng có thể trốn thì trốn, Trường Mãn Thọ lại không nghĩ như vậy. Nàng đến Tứ Chấp Khố, đây chẳng phải là hợp ý Vinh Thọ và Quỳnh Châu sao? Phải nói a, bây giờ được sủng hạnh, sau hồi cung là có thể bò cao lên rồi. Hoàng thượng không phải người vô tình vô nghĩa, đã có chút ý tứ nâng đỡ, chỉ cần nàng chịu tốn tâm tư thì Quỳnh Châu sẽ không có chỗ trống len vào được. Ban nãy không biết bên trong xảy ra chuyện gì, trông sắc mặt hoàng đế không tốt, khẳng định là chuyện không thành rồi. Thế lửa còn thiếu chút nữa, vậy thì phải thêm chút lực. Rèn sắt sẵn lúc còn nóng, trút gánh phải làm ngay lúc này, lần tới muốn thu xếp cũng khó khăn.

Lão nhìn lên chỗ cao, hoàng đế đang xem đám hoàng thân quốc thích săn nai. Bên ngoài Khánh Thành mũi tên như mưa, người Kỳ của Nam Uyển giành thiên hạ trên lưng ngựa, con cháu của mỗi Kỳ săn bắn đều là dân lão luyện. Hôm nay Tiểu công gia cũng không thua kém, toàn tâm toàn lực giương cung bắn tên, không vờ kéo cung làm trò quỷ giống như những lần trước nữa, lúc này trên trời ưng bay dưới đất chó chạy, thuận tiện quơ tay cũng được đầy bồn đầy bát, mỗi hoẵng thôi đã ba bốn chục con.

Trường Mãn Thọ thử vận khí, “Chủ tử, nô tài có chuyện muốn bẩm.”

Hoàng đế mắt nhìn phương xa, hồi lâu mới lên tiếng, “Nói.”

Trường Mãn Thọ nhìn quanh quất, thấy Vinh Thọ không có đây, mới đến gần ghế cao cúi đầu đáp lời, “Nô tài nghe nói Tố Dĩ xin nghỉ phép, Vinh Đại tổng quản bảo Quỳnh Châu thay nàng, điều nàng đến Tứ Chấp Khố làm trợ thủ cho Phùng Lam Thanh thêu thùa may vá ạ.”

Hoàng đế nghe thế không chút phản ứng, ngay cả mí mắt cũng không rung, nhưng sắc mặt trầm xuống, đôi môi mím chặt, nhìn từ sườn mặt có chút đáng sợ. Trường Mãn Thọ im bặt, rụt cổ thối lui đến phía sau, đem lời muốn nói nhét ngược trở lại trong bụng. Mặt trời rọi nghiêng, lão híp mắt ngửa mặt nhìn, vòm trời phân thành hai màu, một nửa hồng một nửa lam, là quang cảnh chỉ trên thảo nguyên mới có thể thấy. Cuộc sống quá tốt rồi, giương mắt nhìn Vinh Thọ càng nhảy càng cao, sau này e là càng không có nơi cho gã đứng nữa.

Đang tự oán tự trách, hoàng đế mở miệng, “Nàng ta cáo bệnh thế mà dễ dàng nhỉ, báo cho Vinh Thọ một tiếng, sau này Tố Dĩ xin nghỉ tất cả đều phải chính xác. Nếu bệnh thật không đảm đương công việc nổi, trước bảo nàng ta đến cho trẫm xem. Trẫm không gật đầu, thì nàng ta phải ngoan ngoãn làm việc, đừng hòng giở mánh khóe gì.”

Trường Mãn Thọ nghe vậy lập tức như đánh máu gà, tinh thần hăng hái hẳn lên, thưa dạ rõ to, “Chủ tử ngài thánh minh, nô tài thấy Tố Dĩ tung tăng nhảy nhót đâu có vẻ gì là bị bệnh, tám phần là làm biếng trốn việc rồi, chủ tử quay về phải dạy dỗ nàng ta thật kỹ ạ, bây giờ nô tài đến Tứ Chấp Khố truyền lời ngay.” Nói đoạn cắm đầu chạy như điên đến chỗ Hậu Hỗ.(.mac.thien.y.blog.)

Bên kia Tố Dĩ đang giúp Phùng Lam Thanh thu xếp trang phục mà hoàng đế thay ra, gấp lại đặt trên bàn, nàng chưa từng đến Tứ Chấp Khố, thành ra không biết xử lý sao cho phải, quay mòng mòng như con ruồi không đầu, “Công công, mấy thứ này có phải giặt không? Có phải chuyển đến Hoán Y Cục không?”

Phùng Lam Thanh lắc đầu, “Không cần, long bào áo long cổn* của Vạn tuế gia không thể vào nước. Nhìn những đường thêu cẩn viền này đi, hoa văn long đoàn cũng vậy, vạn phúc vạn thọ đồ cũng thế, đều được chế thành từ những sợi tơ sống dát vàng bạc, vừa vào nước sẽ phai ngay.”

* Áo long cổn: lễ phục của vua chúa thời xưa.

“Vậy làm sao bây giờ? Không giặt thì cứ để thế sao?”

Phùng Lam Thanh cười, nhe hai hàm răng trắng, “Nếu không ngài nghĩ sao? Tứ Chấp Khố của chúng ta theo hầu thánh giá, mỗi xe đẩy thôi đã gần ba mươi chiếc thì biết làm sao? Sinh hoạt của Vạn tuế gia không hề giống với người bình thường, cô chỉ nghĩ quần áo bẩn giặt sạch là có thể mặc lại phải không? Nếu như vậy, Vạn tuế gia có đồng ý, Tạo Biện Xử cũng không thể đồng ý a! Cô xem những tú công của phố Tô Châu kia, bận rộn từ sáng đến tối để làm gì? Y phục của chủ tử thường xuyên đổi mới, sẽ không mặc qua lần thứ hai. Không riêng chủ tử gia, ngay cả trong cung hoàng hậu nương nương và quý chủ nhân tiểu chủ nhân của mỗi cung cũng đều như vậy. Ngoại trừ một ít cung phi thấp hơn, mặc vải lụa là có thể xuống nước, nhưng phàm là người đứng hàng thượng đẳng, người đó sẽ không mặc xiêm y cũ. Dơ bẩn không sợ, cứ gác đó, đến lúc lại thu về trong kho. Tạo Biện Xử của Phủ nội vụ có nha môn chuyên trông nom quần áo, cô nói người trong phủ nội vụ làm giàu kiểu gì? Không phải là cắt xén từ những thứ này à!” Nói xong sực nhớ, khoát tay nói, “Khụ, xem ta này, lại đi nói với cô mấy chuyện tầm xàm này. Ngài là người tâm phúc bên cạnh chủ tử, những thứ tạp nham này cũng không cần biết. Đến chỗ ta lăn lộn hai ngày, lúc nhập kho giúp ghi chép là được, không tốn bao nhiêu thì giờ của ngài đâu.”

Tố Dĩ thở dài, vuốt ve những thứ đồ thêu tinh xảo kia. Từng sợi chỉ từng đường kim mẫu đơn, bàn kim mãn tú, hắc bạch quỷ tử lan can (tên mấy kiểu hoa văn), lọt vào mắt người cũng chỉ hai ba ngày, qua tay rồi bỏ đi, khó tránh khỏi có chút thương cảm. Nàng lắc đầu, “Chi phí này quá lớn!”

“Đây là phô trương, không thể miễn được.” Phùng Lam Thanh nhấc bình trà lên miệng tu, tiếng ừng ực vang lên, nói tiếp, “Cuộc sống của dân chúng, trong nhà có họ hàng nghèo đến làm tiền, người không thích, hoặc không thân thiết mấy, gói một bao đồ cũ rồi tặng cho họ là xong. Quần áo trong cung thì không được, không ai cầm long bào đi làm quà tặng cả! Lần trước trong kho có chuột, dọn kho xong cuối cùng vàng miếng rơi đầy cả đất, quần áo cũng bị hư sạch, đáng tiếc.”

Tố Dĩ ậm ừ đáp, ngồi trước bàn chấm bút ghi chép, chờ Tô Lạp lật xem, một loạt danh sách dài: “Mũ tua vạn sợi tơ sống một cái, áo bào thạch thanh kim long một kiện, móc bạch ngọc dây đuôi ngựa một bó, phi lĩnh hành long khảm lông chồn một kiện…”

Viết xong đưa cho Phùng Lam Thanh xem qua, Phùng thái giám liếc mắt một cái, cười nói, “Cô cô viết chữ đẹp thật, cung nữ phần lớn không biết chữ, đây là cô cô luyện từ bé sao?”

Tố Dĩ cười nói, “Lúc vỡ lòng từng theo mấy ca ca trong nhà đọc sách vài ngày, cũng là tiện tay viết bậy thôi.”

Phùng thái giám cười đầy thâm ý, “Cũng đúng, một nữ nhân không có tài, thì giống như lò sưởi tay không thêm than vậy, nhìn thì đẹp mắt, lại không hữu dụng. Vẫn là có học vấn tốt hơn, tương lai làm phu nhân quản gia, chỗ nào cũng cần dùng đến.”

Tố Dĩ khiêm tốn, “Tục ngữ có nói, văn chương càng tốt càng tổn mệnh, biết đọc biết viết chưa chắc có tiền đồ trải gấm. Ăn ngây ngốc sống hồ đồ, sống vậy còn tốt hơn bất cứ ai.”

“Đó cũng chưa chắc, phúc khí vốn sinh ra từ trong khe xương cốt, có ngã bổ nhào cũng không rớt ra được. Thật ra trên chốn quan trường cũng ví với lão bà thăm dò giá thị trường vậy, chính nhất phẩm, đại Tể tướng, trong nhà thờ tượng Phật Nãi Nãi*, vậy Phật kia không biết sự đời phải trái thất khiếu bất thông, nói ra cũng làm bẩn tai người. Không biết lấy một con chữ, lại mong ngóng lấy một vị Trạng nguyên một bụng tài hoa à? Xem kịch xem mụ cả người rồi!” Phùng thái giám tu một ngụm trà, nhổ toẹt cả một bãi nước.

Tố Dĩ cười cười, bây giờ nàng là cái người được gọi là “tâm phúc ở Ngự tiền” cơ đấy, đến đâu cũng có người tâng bốc, nghe quen rồi sẽ không thấy lạ nữa. Định tâm lại suy nghĩ số ngăn chứa quần áo trước đó, trên cửa có một người lắc mình đi vào, gọi một tiếng Tố Dĩ. Giương mắt nhìn, là Trường Mãn Thọ. Nàng đứng lên hỏi, “Công công tới đây làm chi?”

Trường Mãn Thọ lúc lắc thân mình mập mạp đi tới, “Đừng lượn lờ nữa, cô điều đến nơi này, Vinh Thọ hắn không làm chủ được. Chỗ chủ tử gọi cô kìa, nhanh nhanh thay quần áo theo ta về! Sắp đến lúc thu bãi rồi, hôm nay là ngày đầu tiên săn bắn, sẽ được phong Ba Đồ Lỗ luận công trạng ban thưởng đấy. Chẳng biết Tiểu công gia có được đứng nhất không, ta thấy ngài ấy săn được không ít đâu.”

Lão nói đến vân đạm phong khinh, Tố Dĩ đặt bút xuống, “Công công nói chủ tử gọi tôi?”

“Chứ sao.” Trường Mãn Thọ tiện tay lật giở số sổ sách hàng ngày đã được thảo xong, “Cô nghĩ đơn giản nhỉ, tưởng là từ Ngự tiền có thể xuống được Tứ Chấp Khố ư? Ta cho cô biết, có những nơi lên thì dễ xuống thì khó, muốn rời khỏi Ngự tiền nhất định phải phạm lỗi lớn, đáng bị đánh đến Tân Giả Khố mới đúng. Được rồi, bên cạnh chủ tử cần cô hầu hạ, Vạn tuế gia của chúng ta không phải ai cũng có thể chấp nhận được, chủ tử ngài ấy quen người, người không quen thì ngay cả lại gần cũng không cho. Cô nương đừng làm khó đám người khổ sở chúng tôi nữa, nhìn chủ tử long nhan đại nộ thú vị lắm sao? Chúng ta phải lấy cái đầu mà làm việc, chừa cho ta chút tuổi thọ đi được không!”

Nếu hoàng đế đã chỉ định, nàng không có đường trốn việc rồi, cực chẳng đã, đành ủ rũ cúi đầu cùng đi ra ngoài. Trường Mãn Thọ vén màn đi phía trước, lúc này cũng không có tận tình khuyên nhủ nàng. Nàng cũng không có gì để nói, Vinh Thọ và Quỳnh Châu chỉ ước gì nàng biến mất, rốt cuộc người nào ở trước mặt hoàng đế phá bĩnh, nàng đoán cũng có thể đoán được.

Nơi xa trên sườn núi truyền đến tiếng cười bén nhọn, Trường Mãn Thọ ngửa mặt cười phá lên, “Ơ, bắt được hươu rồi, thế là chuẩn bị ngừng săn rồi.”

Tố Dĩ lần đầu tiên tới Mộc Lan, không hiểu rõ chi tiết săn bắn lắm, bèn hỏi, “Bắt hươu là một đạo cuối cùng hả?”

Trường Mãn Thọ gật đầu nói, “Không phải bắn chết, mà phải bắt được con còn sống, buổi tối cắt nhung hươu lấy máu hươu, làm tiệc ăn mừng.”

Tố Dĩ không nói gì, trước kia nàng ở Ô Lan Mộc Thông từng thấy cảnh này, thú thật là rất máu tanh. Con gái vốn tâm địa thiện lương, nhìn một lần là không muốn thấy lần hai.

Trường Mãn Thọ hiển nhiên rất phấn khởi, hí hửng mà ngâm nga, “Sơn Đông dương cốc huyện, có một Võ Đại Lang, vóc người không cao, dài hai thước rưỡi, đạp một cái băng ghế đẩu hắn không thể leo lên giường a, năm thái bình a…”

Tố Dĩ cùng đám người Na Trinh tụ hợp trong lều nhỏ nghe lệnh, căn lều nhỏ này không bố trí cửa, chỉ dùng để che nắng. Lúc này bữa tiệc sắp bắt đầu, mọi người đều đang chờ đợi, đàng trước trong một đội nhân mã đi vòng lại có một vị gia, giơ lên một con chồn béo. Bắt gặp Na Trinh từ xa bèn gọi, “Trinh nữu tử, đến đây!”

Na Trinh đỏ mặt, ngập ngừng xoắn khăn tay, cố ý vờ thản nhiên, “Bối tử gia có lời gì cứ nói ở đây, không có gì phải giấu cả.”

Tố Dĩ vừa nhìn biết ngay không đơn giản, cùng Quỳnh Châu ló đầu rướn cổ nhìn sang. Vị Bối tử kia có chút ngượng ngùng, vội giơ tay lên, “Hôm nay bắt được ba con chồn, hai lớn một nhỏ, con này chất da tốt nhất, ta đưa tới cho nàng.”

Na Trinh ngày thường âm thầm lặng lẽ, hóa ra đã sớm có nơi có chỗ. Tố Dĩ ôi một tiếng, dùng đầu vai huých nàng, “Trước phải căng da phơi đã, cô không đi phụ một tay đi?”

Vị Bối tử gia kia là người trong nghề, cầm con dao rạch nhẹ một đường trên bụng con chồn, không chạm đến gân cốt không có máu chảy, hai tay trên mặt da xé ra, con chồn kia như thay quần áo vậy, cởi tấm da lông toàn thân ra một cách trôi chảy. Hắn lại lấy hai cây tên từ sau lưng, ngang dọc giăng vào nhau, có lẽ không muốn Na Trinh động tay bèn đem da căng ra, vừa căng vừa nói, “Tìm nơi đầu gió mà phơi, tạm thời giữ lại đầu và chân, chờ da khô rồi thì lột tiếp.” Còn muốn nói gì đó, thấy bên cạnh có người, nhất thời im bặt.

Tố Dĩ tằng hắng một cái, người ta thật giống như có lời muốn nói, bọn nàng ở đây chướng mắt làm cho người ta ngại, bèn kéo Quỳnh Châu, “Chúng ta ra ngoài đi dạo chút?”

Quỳnh Châu kề cà liếc nhìn Na Trinh một cái, rất có ý xem thường. Cũng không biết là chướng mắt nàng ta lén lui tới với người khác, hay là vị kia tước vị chỉ là Bối tử, không lọt được vào mắt cô ta. Cuối cùng cũng nhường chỗ, lắc mông đi ra ngoài lều, nhìn nhìn trời, lại nhìn đến hướng đài phát lệnh của hoàng đế, mỉm cười với Tố Dĩ, “Cô không phải xin nghỉ phép ư, tại sao trở lại?”

Tố Dĩ thầm nhủ nàng cũng đâu muốn trở lại, đây không phải là không còn cách nào sao! Không dài dòng với cô ta, căng da đầu nói, “Tối nay đãi tiệc, cạnh chủ tử còn phải đứng trực. Ban nãy Nhị tổng quản tới truyền lời chủ tử, gọi ta đến.”

Quỳnh Châu hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Mắt thấy ngày dần tối, bãi săn rút lui, đại quân hai vạn người tụ lại một chỗ, dựng lều nhóm lửa, những con mồi được làm sạch, xoa muối bắc lên nướng, không bao lâu mùi thịt nướng đã lan tỏa khắp nơi.

Hoàng đế đãi tiệc lớn trong lều, từng vị hoàng thân quốc thích tham gia săn thú đều sai Qua Thập Cáp (tùy tùng) mang con mồi mình săn được đến Ngự tiền, hoàng đế sai người nhất nhất kiểm kê, nhiều người đắc thắng, thưởng tiền thưởng đất thưởng Hoàng mã quái. Dĩ nhiên cũng có người không cầu tiền tài, tỷ như vị Bối Tử Gia kia của Na Trinh. Người ta dập đầu cầu hoàng đế ban hôn. Về phần khi nào thì có thể rước nàng về dinh, toàn bộ tùy chủ tử định đoạt.

Na Trinh dầu gì cũng là lão nhân của Ngự tiền, theo hoàng đế hai năm, hoàng đế hỏi qua ý nàng, cũng vui vẻ giúp người ta hoàn thành ước nguyện. Bên kia một đôi người dập đầu tạ ơn, bên này Tiểu công gia khó mà xen vào làm hỏng. Ngự tiền tổng cộng ba vị nữ quan, đầu lĩnh đã được rước đi, còn dư lại hai người mới nhậm chức không nói, liên tiếp xin thêm một người nữa, đó không phải là nạy chân tường hoàng đế, khiến Ngự tiền của hoàng đế không còn ai sao! Hắn do dự, vắt óc suy nghĩ hồi lâu, chỉ hận mình mở miệng chậm, bây giờ không còn hy vọng rồi.

Hắn ỉu xìu như quả cà tím bị sương dập, hoàng đế nhìn ra được, khẽ nhếch khóe môi, “Ân Hựu hôm nay thắng lợi trở về, cũng thật đáng mừng. Nói đi, muốn xin phần thưởng gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện