Đường Tử Thiến đi đến trước lều trại, vén rèm cửa rồi đi vào. Sau đó, cô thấy Nhiễm Tĩnh đang hôn môi với một người đàn ông. "A!" Cô phản xạ có điều kiện kêu lên một tiếng, chợt nhanh chóng che hai mắt lại, lui ra ngoài: "Tôi không nhìn thấy gì hết, hai người tiếp tục."

Lúc vội vàng rời khỏi, đụng phải trợ lý của Nhiễm Tĩnh, vừa rồi anh ta đi chỗ khác. Đường Tử Thiến nhắc nhở anh ta: "Anh trước đừng đi vào."

Trợ lý Nhiễm Tĩnh nói: "Tôi biết rồi, vị đó là người đàn ông của Nhiễm Tĩnh."

Nghiêm Thiên Lỗi? Đường Tử Thiến sáng tỏ, cái tên này cô thường xuyên có thể nghe thấy từ trong miệng Nhiễm Tĩnh và Cố Hoành, đã không xa lạ gì.

Bắt gặp người ta hôn môi, là một chuyện rất 囧. Bi thảm hơn chính là, cô lại đụng phải Cố Hoành, cái người mà cô tránh còn không kịp.

Cố Hoành đã thấy chiếc xe đậu cách đó không xa, kết hợp với dáng vẻ một mặt thẹn thùng của Đường Tử Thiến bây giờ, thì anh lập tức đoán được đã xảy chuyện gì.

Hai người kia nhiều ngày không gặp mặt như vậy, sẽ làm ra chuyện gì, Cố Hoành biết.

Đau lòng tiểu Tử Thiến nhà anh da mặt mỏng thẹn thùng.

"Đến lều của tôi." Cố Hoành cản đường đi của Đường Tử Thiến. Hai người cũng không che dù, trời vẫn còn mưa, chỉ có thể đến lều trại trú mưa.

Đường Tử Thiến không chút nghĩ ngợi kiên quyết nói: "Không đi." Bây giờ cô không đủ bình tĩnh, không thể ở chung một chỗ với anh.

"Trợ lý Đường."

Đường Tử Thiến: "... Cố tiên sinh có gì phân phó à?" Cô nhất thời ngây người, anh là boss, anh lớn nhất.

"Có."

"Chuyện gì?"

"Cả người tôi đều bị ướt." Vì vậy, em là trợ lý có phải nên chăm sóc boss của em một chút không? Rốt cuộc Đường Tử Thiến nhớ lại trách nhiệm của mình, những thứ tâm tư của cô gái nhỏ lập tức bị vứt bỏ. Cô quan tâm nói: "Nhiệt độ không khí hơi thấp, anh mau đi thay trang phục."

Đường Tử Thiến lôi kéo ống tay áo của Cố Hoành quay về.

Ở chỗ phía sau cách bọn họ 50 mét, Lý Húc dừng bước lại, nghĩ nghĩ, xoay người đi về hướng khác.

Bên cạnh Cố Hoành, có Đường Tử Thiến là được.

Lý Húc đã nghĩ thông suốt, dù sao anh ta không đành lòng chèn ép Đường Tử Thiến, vẫn là mong cô nhanh thăng chức làm vợ ảnh đế một chút, vì ảnh đế rửa tay nấu canh, sinh một cục cưng mập mạp, không đảm đương nổi chức vụ trợ lý thì tốt.

Haiz... Sau này trách nhiệm của anh ta lại thêm một khoản, đó chính là giúp Cố ảnh đế theo đuổi vợ.

Cố Hoành bị Đường Tử Thiến một đường kéo về lều trại, mới vừa đi vào, Đường Tử Thiến đã giúp anh cởi trang phục: "Lúc nãy quay phim gần 1 tiếng, có phải quần áo bên trong của anh cũng ướt rồi không?"

"Ừ."

Trong lều lành lạnh, còn hơi ngột ngạt, cũng không dễ chịu.

"Có phải rất lạnh không? A, nhất định rất lạnh, tôi mặc áo khoác còn cảm thấy lạnh. Phải nhanh chóng thay quần áo bị ướt mới được, bằng không sẽ bị cảm. Thật ra ngâm nước nóng tắm tốt nhất, hay là thay quần áo ướt trước, chờ lát nữa hẳn đi... Tắm nhé. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nơi này cũng không điều kiện ngâm mình tắm."

Đường Tử Thiến vẫn đang nói chuyện, thỉnh thoảng cô quá khẩn trương thì sẽ có bộ dáng này.

Hôm nay Cố Hoành ăn mặc khá trang trọng, đai lưng bên hông phức tạp, Đường Tử Thiến tháo rất khó khăn, hơn nữa cô nóng lòng, tháo mãi không ra.

Cố Hoành giơ hai tay lên, ngược lại không có một chút sốt ruột, nghe cô lải nhải, nhìn cái tay nho nhỏ của cô đang tháo thắt lưng cho mình, cảm giác thật không tệ.

"Đừng gấp, từ từ làm." Anh trấn an cô.

Đường Tử Thiến không ngừng động tác: "Không được đâu, phải nhanh chóng cởi ra mới được, anh cũng không thể bị bệnh, bị bệnh rất khó chịu, còn phải uống thuốc."

Cố Hoành không nhịn được cười: "Ừm, vậy em nhanh lên."

"Nhưng mà khó tháo a." Đường Tử Thiến rất buồn bực, vừa mới dứt lời, đai lưng mở ra, ngay lập tức, cô phấn khởi lên: "Ra rồi!" Cô giơ đai lưng lên, bày ra thành tựu của mình.

Anh không tiếc lời khen ngợi của mình: "Đường Tử Thiến thật lợi hại."

Câu nói này giống như khen trẻ con, làm Đường Tử Thiến bị kéo về hiện thực. Còn có, bởi vì đai lưng mở ra, trang phục cổ đại trên người anh cũng theo đó nới lỏng, chỉ có trung y màu trắng bên trong còn buộc một sợi dây, nhưng chỗ cổ áo vẫn là lộ ra một ít cơ ngực.

Cô còn nhớ hình dáng cơ bắp của anh thế nào.

Trái tim cô lại bắt đầu nhảy loạn, gần đây luôn là như vậy, cô sắp hỏng mất.

Nhưng mà, không thể biểu hiện ra ngoài, cô phải bình tĩnh.

"Được rồi, tự anh cởi đi, tôi đi lấy quần áo sạch cho anh." Cô xoay người muốn đi, Cố Hoành bắt lấy cổ tay cô lại, không cho cô đi.

Gần đây Cố Hoành luôn như thế, nói thật, mới ban đầu trở thành trợ lý của anh, thì anh đã thường xuyên bắt lấy tay cô không cho cô đi, chỉ là trước kia không để ý, bây giờ thì càng ngày càng để ý và cũng sẽ nghĩ rất nhiều.

Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, kỳ thật cô đoán được, chẳng qua cảm thấy quá lạ lùng, cảm thấy bản thân không có cách nào đối mặt.

"Em trốn cái gì?" Trong giọng nói của Cố Hoành mang theo ý cười.

Đường Tử Thiến bị kích thích: "Tôi không trốn, tôi đi lấy quần áo giúp anh mà. Quần áo anh có thể tự mình cởi, trách nhiệm của trợ lý cũng không bao gồm cởi quần áo." Nói xong lời này cô liền hối hận, vì sao cứ phải nói cái chữ "Cởi" nhạy cảm này.

"Không bao gồm sao?" Cố Hoành hỏi ngược lại.

Đường Tử Thiến: "..." Đây không phải trọng điểm, được không? Trọng điểm chính là tôi đi lấy quần áo cho anh!

Cũng may Cố Hoành buông lỏng tay cô ra, Đường Tử Thiến nhận được tự do thở phào nhẹ nhõm, tận chức tận trách đi lấy quần áo sạch cho anh thay.

Cô rất nhanh đã tìm thấy quần áo của Cố Hoành trên giá treo đồ, sau đó xoay người, rồi sau đó, cô nhìn thấy nửa người trên trần trụi của Cố Hoành.

Cô kinh ngạc trợn to đôi mắt.

Tuy thời gian đi theo anh không ngắn, nhưng từ trước tới nay cô chưa từng nhìn thấy anh không mặc áo... Không, dáng vẻ không mặc áo, đây cũng là nguyên nhân hai ngày trước nhìn thấy cơ ngực và cơ bụng của anh tuyệt đẹp như vậy.

Mà vào giờ phút này, cơ bắp tuyệt đẹp của anh hiện ra trước mặt cô. Không gian lều trại hơi lớn như vậy, thị lực của cô lại tốt, nhìn thấy rất rõ ràng.

Thật là đẹp mắt, vai rộng eo thon, cơ bắp rất cân xứng, cô đột nhiên muốn nghe theo lời Nhiễm Tĩnh kêu cô chọt chọt một cái, bây giờ những lời này ảnh hưởng nghiêm trọng đến cô.

Thật sự rất muốn đến chọt chọt một cái nha, tò mò độ cứng như thế nào, là đàn hồi hay là cứng rắn.

"Đứng ngốc ở đó làm gì." Cố Hoành cười khẽ: "Đem quần áo lại đây."

"À." Đường Tử Thiến lập tức đi qua, sau đó, cô nghe thấy Cố Hoành nhỏ giọng nói thầm: "Tiểu sắc quỷ(*)."

(*) Tiểu sắc quỷ: một con quỷ nhỏ háo sắc.

Đường Tử Thiến: "..." Tôi không nghe thấy tôi không nghe thấy, tôi không phải tôi không phải!

Cô lấy một cái áo sơ mi vải bông và một cái áo khoác cho Cố Hoành. Đều đã mở ra.

Cô vốn định đưa cho anh là được, chỉ là cô còn chưa đưa qua, Cố Hoành đã giang hai cánh tay, chờ cô mặc giúp anh.

Đường Tử Thiến: "..." Nghĩ nghĩ, thôi đi, chỉ trách ngày thường cô quá tích cực, lúc anh mặc trang phục diễn luôn muốn đi giúp anh, làm cho anh có thói quen như vậy.

Trước kia, khi giúp anh mặc trang phục diễn, thì anh sẽ tự đến phòng thay quần áo mặc trung y vào, hình như đây vẫn là lần đầu tiên nửa người cởi trần để cô mặc giúp.

Cơ bắp của anh ở trước mắt, lần này có thể nhìn thấy rõ anh có 8 múi cơ bụng, với lại còn có nhân ngư tuyến(**).

(Chuẩn bị khăn giấy trước khi xem ảnh nha mấy chụy em, ahihi.)

Dáng người thật đẹp!

Nhưng mà không thể nhìn nhiều, nếu không sẽ không kiềm chế được.

Đường Tử Thiến nhanh chóng giúp mặc áo vào, sau đó khom người muốn ôm đống trang phục diễn kia đi: "Những thứ này tôi đưa cho tổ Phục trang."

"Bên ngoài vẫn còn mưa."

Bên ngoài mưa lớn hơn lúc nãy, tí tách tí tách đánh vào đỉnh lều trại, tuyên cáo bây giờ không nên đi ra ngoài.

Đường Tử Thiến chỉ có thể bỏ đi ý nghĩ muốn bỏ chạy này.

"Đường Tử Thiến." Cố Hoành đột nhiên gọi cô.

Đường Tử Thiến: "Hả?"

"Tôi muốn ôm em một chút." Cố Hoành là người nói là làm liền, Đường Tử Thiến còn chưa kịp phản ứng, thì anh cũng đã ôm cô vào lòng. Vừa rồi quá nhiều người, anh ôm không đủ, bây giờ không có những người khác, nên muốn bù lại.

Nhiều năm như vậy, anh hoài niệm nhất, chính là cảm giác ôm cô.

Rất mềm mại, rất ấm áp, rất an tâm...

Năm đó, cô nhỏ nhắn, anh cũng không lớn, mà bây giờ, ngoại hình anh rất cao rất cường tráng, còn cô vẫn nhỏ nhắn, ngoại trừ hơi gầy, cảm giác cũng như trước kia.

Ôm cô thế này, là chuyện anh muốn làm nhất, từ khi gặp lại cô tới nay.

"Cố... Tiên sinh." Đường Tử Thiến nhẹ giọng gọi anh. Anh ôm hơi chặt, hai tay đặt ở sau lưng cô, đầu dựa gần đầu cô.

Ôm như vậy, cũng không phải là ôm bình thường.

Không biết vì sao trong khoảng thời gian này, sự lo lắng, bất an, trốn tránh trong lòng, vào lúc này đều được giải tỏa. Vì sao phải bất an chứ? Vì sao phải trốn tránh chứ? (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Thẳng thắn đối mặt là được.

"Đổi cách xưng hô." Giọng nói của Cố Hoành thật thấp.

Đường Tử Thiến: "Cố Hoành..."

"Ừm." Thật ra anh thích cô gọi anh là anh Hoành.

"Tại sao anh muốn ôm tôi?" Đường Tử Thiến dựa vào lòng anh, nhỏ giọng hỏi.

Cố Hoành hít một hơi, ngực phập phồng theo: "Bởi vì tôi thích em."

"Tại sao anh thích tôi?"

"Bởi vì em là tiểu Thiến Thiến của tôi."

Đường Tử Thiến từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, nhìn anh hỏi: "Chẳng lẽ trước kia anh từng đến nhà tôi, từng thấy tôi? Không đúng nha, ba tôi chưa từng nói..."

"Tử Thiến, chuyện trước kia sau này có cơ hội tôi sẽ kể cho em biết rõ. Tôi thích em, mặc kệ là quá khứ hay tương lai, tôi đều thích."

"Nhưng anh là đại minh tinh." Đại minh tinh và cô, một người bình thường không thể bình thường hơn, hình như không hợp lắm.

Cố Hoành nói trong lòng: Nếu không phải là em, tôi sẽ không trở thành minh tinh.

Anh không nói ra, bây giờ vẫn chưa phải lúc.

"Đường Tử Thiến." Mỗi lần anh gọi tên đầy đủ của cô, đều chứng tỏ anh có lời rất nghiêm túc muốn nói: "Đừng để ý thân phận, em cũng đừng bởi vì chuyện này mà trốn tránh tôi, thích là thích, phải thành thật đối diện với tâm ý của mình."

Đường Tử Thiến kỳ lạ nói: "Ừm." Thật ra cô cũng không tự coi nhẹ mình, cảm thấy bản thân kém hơn người khác, nhưng cô lo ngại chính là thân phận chênh lệch sẽ có rất nhiều phiền phức, trừ chuyện này ra, cô còn lo lắng sẽ bị bên ngoài ảnh hưởng, đến lúc đó đau khổ kết thúc.

"Như vậy, tâm ý của em là gì?" Cố Hoành hỏi.

Đường Tử Thiến: "Tôi không biết." Quả thật cô hơi động tâm với anh, nhưng mà, chỉ là động tâm mà thôi.

"Thật sự không biết?" Cố Hoành hơi mất mát.

Ánh mắt của Đường Tử Thiến trốn tránh, cô chưa từng nghĩ có khả năng với anh.

Cố Hoành cũng không ép cô. Buông cô ra, nói: "Không vội, chờ em biết rồi, tôi hỏi lại."

Đường Tử Thiến tránh thoát một kiếp, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô đột nhiên hiểu ra.

Cái gì gọi là cô biết rồi, anh hỏi lại?

Chẳng lẽ không phải cô biết rồi, lại nói với anh nữa sao?

__________

(**) Đây là body của Cố Hoành, theo tưởng tượng của Hi:

(Hình ảnh mang tính chất minh họa)

Hình ảnh mang tính chất minh họa
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện