Hoạt động nướng BBQ đến 11:00 tối thì hoàn toàn kết thúc, bọn họ phải nghỉ ngơi cho tốt để đón tiếp buổi quay phim hôm sau.
Nhưng không ngờ nửa đêm trời mưa xuống, một trận mưa phùn một trận lạnh, ở trong núi càng lạnh hơn, mọi người đều mặc áo khoác vào.
Mưa nhỏ tí tách tí tách vẫn luôn rớt xuống, không có dấu hiệu ngừng lại. Cả đoàn phim đều trú trong lều trại, không gian có hạn, bàn mạt chược cũng không bày ra, chỉ có thể chơi bài xì phé một chút.
Nước mưa cọ rửa đất đai, trong không khí đều là mùi tanh của bùn đất, trong lều trại hơi ngột ngạt.
Đường Tử Thiến ngồi trên băng ghế nhỏ, hai tay chống cằm, nhìn màn mưa bên ngoài. Bên cạnh cô còn Cố Hoành và Nhiễm Tĩnh ngồi cùng, đạo diễn ở ghế nằm phía sau ngâm tiểu khúc(*).
(*) Tiểu khúc: điệu hát nhân gian.
Mọi người đều rất nhàm chán.
"Thật ra trời mưa rất đẹp, nếu diễn cảnh hợp với thời tiết này, cảm giác sẽ đẹp hơn." Lời nói này của Đường Tử Thiến là nói với Nhiễm Tĩnh, cô chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi.
"Không sai!"
Ngô đạo ở phía sau đột nhiên mở miệng, làm Đường Tử Thiến hết hồn. Lúc cô quay đầu lại nhìn, Ngô đạo đã từ trên ghế nằm đứng lên, ông ta nói với Cố Hoành và Nhiễm Tĩnh: "Dầm mưa đóng phim, hai người đồng ý không?"
Nhiễm Tĩnh thông suốt nói: "Tôi không có ý kiến, thời tiết như vậy hợp với cốt truyện của chúng ta, vô cùng tuyệt." Nói xong, cô ta ôm Đường Tử Thiến, thuận tiện hôn lên mặt cô một cái: "Tử Thiến, cô đúng là một bảo bối."
Mặc dù Nhiễm Tĩnh không bôi phấn gì đó, nhưng cô ta thoa son, trên mặt Đường Tử Thiến bị cô ta lưu lại một dấu son môi, mà cô hồn nhiên không hay biết. Cố Hoành nhìn thấy, cảm thấy hết sức chướng mắt, vươn tay muốn giúp cô chùi đi.
Đường Tử Thiến sợ anh véo mặt mình nữa, vì thế né người ra sau. Cố Hoành dừng một chút: "Mặt em bẩn, tôi chùi giúp em." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Giọng điệu không cho xen vào, Đường Tử Thiến không tránh nữa.
Sau khi Cố Hoành chùi dấu hôn trên mặt cô xong, cảm thấy thuận mắt hơn, khóe miệng hơi giương lên.
Bọn họ mặt đối mặt, có thể rõ ràng nhìn thấy tất cả biểu cảm rất nhỏ của đối phương, anh cười với cô, cười đẹp như vậy, Đường Tử Thiến cảm giác mình bị điện giật rồi.
"Khụ!" Đạo diễn phá vỡ bầu không khí của bọn họ, hỏi Cố Hoành: "Cố Hoành, cậu thấy thế nào?"
Cố Hoành ngồi về chỗ cũ, nói: "Tôi cũng cảm thấy quay phim trong mưa hiệu ứng sẽ đẹp hơn."
Nhiễm Tĩnh nhướng mày, nói trong lòng: Đường Tử Thiến nói đẹp, đương nhiên anh cũng cảm thấy đẹp rồi.
Chuyện xác định xong, đạo diễn ra lệnh, mọi người nhàn rỗi hốt hoảng làm rất hăng say, các diễn viên hoá trang thay quần áo, các trợ lý bận này bận kia, tổ Kịch vụ ra bên ngoài dàn cảnh...
Ba diễn viên chính xếp hàng hoá trang, Cố Hoành và Nhiễm Tĩnh luôn phối hợp với chuyên viên trang điểm, không có chuyện gì thì không nói lời nào, để tránh ảnh hưởng chuyên viên trang điểm làm việc. Nhưng Kế Hạo Nhiên thì ngược lại.
"Cô không vẽ mắt cho tôi sao?"
Chuyên viên trang điểm hơi ngạc nhiên: "Đôi mắt của anh khá đẹp, không cần vẽ chứ?"
Kế Hạo Nhiên mỉm cười: "Tôi cảm thấy vẽ một chút sẽ đẹp mắt hơn."
Chuyên viên trang điểm: "Được."
Chuyên viên trang điểm của Cố Hoành thấy thế, hỏi Cố Hoành: "Cố tiên sinh muốn vẽ không?"
Cố Hoành: "Không vẽ."
Nhiễm Tĩnh cười cười, nói: "Cố Hoành không cần vẽ cũng rất đẹp."
Mọi người đều nghĩ vậy, Kế Hạo Nhiên không nói lời nào.
Đường Tử Thiến nhịn không được nói: "Diễn trong mưa, trang điểm dễ trôi..."
Chuyên viên trang điểm nói: "Là bút kẻ mắt không thấm nước, thời gian dầm mưa không lâu chắc sẽ không trôi. Cảnh này chắc sẽ không quay quá lâu nhỉ?" Cô ta không xác định cho lắm, sợ bị phạm lỗi.
Loại chuyện này không có phỏng đoán chính xác, có thể một lần qua cũng có thể luôn NG.
Trong lòng Kế Hạo Nhiên có dự tính: "Vẽ đi, cảnh này diễn đơn giản, sẽ không quá lâu."
Tất cả chuẩn bị ổn thoả, mưa rơi nhỏ lại, bắt đầu quay phim.
Tất cả nhân viên công tác đều vây quanh sau lưng đạo diễn, yên lặng nhìn bọn họ đóng phim.
Nhiễm Tĩnh bị trói, quỳ gối xuống bùn lầy trong núi rừng, đầu tóc rối tung, trên người trên mặt đều có vết bẩn, nhưng đôi mắt to rất sáng, bị người xấu ngược đãi cũng không cầu xin tha mạng, ngược lại vẻ mặt quật cường và bất khuất.
(Bên dưới đoạn nào nói về cảnh quay phim thì Hi dùng ngôn ngữ cổ đại nhé, mọi người đọc coi chừng bị nhầm lẫn.)
"Con nha đầu thúi này dám trừng ta, đợi lát nữa chúng ta giết chết Lục Cảnh Thần, xem ta có dễ dàng xử lý ngươi không." Một tên lỗ mãng vác đại đao, đá Nhiễm Tĩnh một cước.
Nhiễm Tĩnh hừ một tiếng: "Chỉ bằng các ngươi mà còn muốn giết hắn, không biết tự lượng sức mình... A..." Cô ta lại bị đánh một cái.
"Cắt! NG." Đạo diễn chỉ ra vấn đề: "Đại Lưu, cậu đánh giả quá, biểu cảm hung ác một chút, lúc đánh xuống cũng có dáng vẻ dùng lực mới được."
Nhiễm Tĩnh bị trói rất chặt, quỳ trên mặt đất thật ra vô cùng khó chịu, mấy người xấu bắt cô đều là nhân viên công tác của đoàn phim bị đạo diễn chộp tới góc đỉnh, lúc đạo diễn hô "Cắt" thì tới đỡ cô dậy.
Đại Lưu đang suy nghĩ diễn như thế nào, Nhiễm Tĩnh nói: "Anh nên đánh thật đi, hơi hơi thôi đừng mạnh quá là được."
Nhiễm Tĩnh đáng yêu như vậy, Đại Lưu cũng không nỡ đánh thật: "Diễn xuất thôi mà, không cần tích cực như vậy, đợi lát nữa tôi sẽ cố gắng diễn thật một chút."
Một lát sau, bắt đầu lại, đáng tiếc lần này lại NG, vẫn là vấn đề như thế. Đại Lưu bắt đầu khẩn trương, tâm tính của Nhiễm Tĩnh vẫn rất tốt: "Đại Lưu, anh cũng đừng không nỡ đánh tôi, vì cốt truyện hoàn mỹ, anh đừng khách sáo."
Lần này, Đại Lưu đánh thật, Nhiễm Tĩnh cũng đau thật sự, người ngã qua một bên.
Tiếp theo Nhiễm Tĩnh kích thích lời nói, những kẻ độc ác, biết âm mưu của bọn họ. Trong quá trình, không thể thiếu tay đấm chân đá.
Đường Tử Thiến nhìn thấy, rất lo lắng, rất đau lòng. Coi như không phải thật sự dùng lực, cũng không tránh được đau đớn.
Sau đó là Cố Hoành và Kế Hạo Nhiên lên sàn diễn, Kế Hạo Nhiên cùng đám người xấu ba hoa, Cố Hoành ở đằng kia chờ cơ hội hành động. Nhiễm Tĩnh biết kế hoạch của bọn người xấu, rất sợ Cố Hoành thật sự trúng kế, trong lòng hết sức lo lắng, nhưng cô ta đã bị bịt miệng, không nói được gì.
Trước mặt cô ta đều chôn châm độc, Cố Hoành đến cứu cô ta thì sẽ dẫm phải chốt mở, đến lúc đó căn bản tránh không kịp.
Cô ta hạ quyết tâm, giận dữ đứng dậy, lúc tên lỗ mãng kinh hãi, dùng sức đụng vào anh ta. Người tên lỗ mãng lảo đảo một chút, rất nhanh đã tránh né, mà người của Nhiễm Tĩnh ngã về phía trước, chỗ đó chính là chốt mở. Giây tiếp theo, cơ quan mở ra, châm độc vù vù bay ra, đâm vào người Nhiễm Tĩnh, cũng đâm vào người tên lỗ mãng chưa kịp tránh đi.
Một màn rung động lòng người, Cố Hoành giết hết những người xấu đó, chạy đến ôm lấy Nhiễm Tĩnh, đúng lúc này mưa rơi nặng hạt, trong màn mưa, Nhiễm Tĩnh nói với Cố Hoành một đoạn lời nói làm cho người ta cảm động.
Cảnh lấy mạng đổi mạng quay mấy lần, sau cùng cảnh Nhiễm Tĩnh và Cố Hoành ly biệt một lần đã qua.
Cuối cùng quay xong, mọi người đều thả lỏng.
Các diễn viên chạy đi trú mưa, mấy diễn viên chính có trợ lý, trợ lý đều bung dù chạy tới, đón bọn họ trở về thay quần áo.
Ngoại trừ Cố Hoành.
Từ khi có Đường Tử Thiến, mỗi lần anh quay xong một cảnh thì Đường Tử Thiến sẽ chạy tới, hoặc là lau mồ hôi cho anh, hoặc là bưng trà rót nước cho anh, bây giờ mưa rơi xuống, cô nên bung dù tới đây che mưa cho anh mới đúng.
Nhưng mà, không có cô.
Cố Hoành tìm kiếm bóng người của cô, rất nhanh đã thấy cô đang lau nước mắt ở sau lưng đạo diễn, hình như Lý Húc đang an ủi cô.
Trong lòng Cố Hoành căng thẳng, nhanh chóng bước qua.
"Làm sao vậy?" Anh bắt lấy tay Đường Tử Thiến, quan tâm hỏi.
Lý Húc mặt đầy bất đắc dĩ.
Đường Tử Thiến hít hít mũi: "Không có gì."
"Nói." Giọng điệu của Cố Hoành lạnh xuống mấy độ, có chút hung dữ nhìn về phía Lý Húc.
Lý Húc oan uổng: "Chuyện không liên quan đến tôi."
Đường Tử Thiến sợ người khác bị liên lụy, đành phải nói ra tình hình thực tế: "Chỉ là tôi... Quá cảm động." Nói xong cô lại chảy nước mắt.
Cố Hoành: "..."
Mọi người xung quanh đều cười, vì mặt mũi của Đường Tử Thiến ngược lại cũng không cười quá mức, nhưng Đường Tử Thiến vẫn cảm thấy mất mặt, cúi đầu không nhìn người khác.
Cố Hoành thấy cô như vậy, trong lòng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, còn có chính là... mềm mại. Cô vẫn giống như khi còn nhỏ, nhìn thấy người khác đau lòng thì mình cũng sẽ đau lòng theo. Anh còn nhớ rõ trước kia làm sao để dỗ cô.
Anh vươn hai tay, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, để cô dựa vào người mình, như vậy có thể giảm bớt cảm xúc của cô. Anh vỗ nhẹ lưng cô: "Rất cảm động phải không?"
"Ừm." Cái trán của Đường Tử Thiến để ở trước ngực anh, cảm giác an tâm ấm áp này làm cô quên mất chuyện khác.
"Chứng tỏ chúng tôi diễn giỏi."
"Ừm, diễn rất giỏi."
"Cho nên em cũng biết đây chỉ là diễn xuất mà thôi, đừng khóc."
"Nhưng mà thật sự rất cảm động đó." Cô lại hít hít mũi, vì cảm động bởi tình yêu của nhân vật mà Nhiễm Tĩnh đóng.
"Tử Thiến..." Cố Hoành bất đắc dĩ gọi cô.
"Hả?"
"Mọi người đều đang nhìn." Cố Hoành không thể không nhắc nhở, ánh mắt của mọi người thật sự là... Bọn họ ôm nhau, không muốn bị vây xem.
Thời gian ở đoàn phim đã lâu, lúc vừa phát hiện manh mối giữa bọn họ mọi người vẫn chưa xác định được Cố Hoành đối với Đường Tử Thiến rốt cuộc là tốt bình thường hay là vượt qua cấp độ đến tình yêu rồi. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Mấy hôm nay, bọn họ đều đã xác định, đặc biệt là tối hôm đó Cố Hoành ôm Đường Tử Thiến, cho dù là ban đêm tối thui cũng không ngăn cản được bong bóng màu hồng trên người bọn họ phát ra. Chỉ tiếc là, hình như Đường Tử Thiến vẫn chưa thông suốt, không thông suốt cũng tốt, thật sự cũng rất thú vị khi nhìn thấy bộ dáng dục cầu bất mãn của ảnh đế đẹp trai.
Còn có chính là, Đường Tử Thiến đáng yêu như vậy, nếu thật sự thành độc quyền của Cố Hoành, vậy không dễ đùa rồi.
Nhưng mà, bây giờ bọn họ ấm áp như vậy, mọi người đều rất hiểu ý mà tản ra, giả vờ đi làm việc.
Đương nhiên, cũng có một số cá nhân cố tình nói: "Chúng tôi không thấy gì hết."
"A, đột nhiên tôi bị mù."
"Ơ, Đường Tử Thiến đi đâu rồi, tôi không nhìn thấy."
"Ở trong lòng người khác chứ đâu."
Đường Tử Thiến bỗng chốc đẩy Cố Hoành ra, lau nước mắt một cái, tìm cho mình bậc thang đi xuống: "Cảm ơn bả vai của Cố tiên sinh, tôi còn muốn khóc một hồi, có ai nguyện ý cho tôi mượn bả vai dựa vào một chút không?"
Không ai đáp ứng, không ai nguyện ý.
Đường Tử Thiến không cam lòng, chỉ vào người vừa rồi nói cô ở trong lòng người khác, nói: "Anh Trương, cho mượn bả vai của anh một chút."
"Không được không được, vợ tương lai của tôi biết được sẽ ghen."
Đường Tử Thiến: "Không phải anh nói anh đã làm tốt chuẩn bị tâm lý cả đời chiến đấu với côn đồ sao? Anh đừng sợ."
Anh Trương nhanh chóng chạy đi.
Lúc Đường Tử Thiến đang tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, mọi người đều rất hoảng sợ.
Cô rất cố chấp, Cố Hoành bất đắc dĩ, kéo cô muốn đi bắt người lại, nói: "Tử Thiến, hay là em mượn của tôi đi. Chỉ là không phải bả vai, mà là ngực, vì em quá thấp."
Đường Tử Thiến: "..." Vốn bởi vì bị trêu chọc mà xấu hổ, bây giờ Đường Tử Thiến càng buồn bực hơn: "Tôi mới không thấp, tôi như vậy vừa vặn rồi, có thể làm nổi bật chiều cao của chồng tôi."
Lý Húc đứng sau lưng Cố Hoành nhịn không được nói: "Cố Hoành không cần cô làm bổi bật cũng đã đủ cao."
Đầu Đường Tử Thiến đã linh quang, trước tiên biết ý xấu của lời nói này, mặt đỏ tới gân cổ. Nhưng thấy Cố Hoành không lên tiếng, bản thân cũng không muốn mở miệng dò số chỗ ngồi(*), vì thế tức giận bước nhanh về lều trại.
(*) Dò số chỗ ngồi: Giống như khi người khác nói điều gì đó nhưng họ không chỉ ra họ đang nói về ai và tại thời điểm này, một số người có thể đứng ra và nói rằng cô ấy /anh ấy là người mà họ đang nói đến. Giống như mọi thứ đều có một con số, vì vậy nếu có một con số xuất hiện, bạn sẽ nghĩ ra những gì đại diện.
"Boss, khi nào thì anh thu phục Đường Tử Thiến." Lý Húc vì Cố Hoành sốt ruột.
Cố Hoành thu hồi tầm mắt từ trên người Đường Tử Thiến: "Bây giờ không phải đang thu phục sao?" Bỏ lại lời này, anh cũng đi về phía lều trại. Quần áo đã ướt, những người khác đều đi thay quần áo, chỉ có anh ngay cả trợ lý cũng không quan tâm chút nào. Nhưng mà, ôm Đường Tử Thiến một cái, anh cũng thỏa mãn rồi.
Nhưng không ngờ nửa đêm trời mưa xuống, một trận mưa phùn một trận lạnh, ở trong núi càng lạnh hơn, mọi người đều mặc áo khoác vào.
Mưa nhỏ tí tách tí tách vẫn luôn rớt xuống, không có dấu hiệu ngừng lại. Cả đoàn phim đều trú trong lều trại, không gian có hạn, bàn mạt chược cũng không bày ra, chỉ có thể chơi bài xì phé một chút.
Nước mưa cọ rửa đất đai, trong không khí đều là mùi tanh của bùn đất, trong lều trại hơi ngột ngạt.
Đường Tử Thiến ngồi trên băng ghế nhỏ, hai tay chống cằm, nhìn màn mưa bên ngoài. Bên cạnh cô còn Cố Hoành và Nhiễm Tĩnh ngồi cùng, đạo diễn ở ghế nằm phía sau ngâm tiểu khúc(*).
(*) Tiểu khúc: điệu hát nhân gian.
Mọi người đều rất nhàm chán.
"Thật ra trời mưa rất đẹp, nếu diễn cảnh hợp với thời tiết này, cảm giác sẽ đẹp hơn." Lời nói này của Đường Tử Thiến là nói với Nhiễm Tĩnh, cô chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi.
"Không sai!"
Ngô đạo ở phía sau đột nhiên mở miệng, làm Đường Tử Thiến hết hồn. Lúc cô quay đầu lại nhìn, Ngô đạo đã từ trên ghế nằm đứng lên, ông ta nói với Cố Hoành và Nhiễm Tĩnh: "Dầm mưa đóng phim, hai người đồng ý không?"
Nhiễm Tĩnh thông suốt nói: "Tôi không có ý kiến, thời tiết như vậy hợp với cốt truyện của chúng ta, vô cùng tuyệt." Nói xong, cô ta ôm Đường Tử Thiến, thuận tiện hôn lên mặt cô một cái: "Tử Thiến, cô đúng là một bảo bối."
Mặc dù Nhiễm Tĩnh không bôi phấn gì đó, nhưng cô ta thoa son, trên mặt Đường Tử Thiến bị cô ta lưu lại một dấu son môi, mà cô hồn nhiên không hay biết. Cố Hoành nhìn thấy, cảm thấy hết sức chướng mắt, vươn tay muốn giúp cô chùi đi.
Đường Tử Thiến sợ anh véo mặt mình nữa, vì thế né người ra sau. Cố Hoành dừng một chút: "Mặt em bẩn, tôi chùi giúp em." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Giọng điệu không cho xen vào, Đường Tử Thiến không tránh nữa.
Sau khi Cố Hoành chùi dấu hôn trên mặt cô xong, cảm thấy thuận mắt hơn, khóe miệng hơi giương lên.
Bọn họ mặt đối mặt, có thể rõ ràng nhìn thấy tất cả biểu cảm rất nhỏ của đối phương, anh cười với cô, cười đẹp như vậy, Đường Tử Thiến cảm giác mình bị điện giật rồi.
"Khụ!" Đạo diễn phá vỡ bầu không khí của bọn họ, hỏi Cố Hoành: "Cố Hoành, cậu thấy thế nào?"
Cố Hoành ngồi về chỗ cũ, nói: "Tôi cũng cảm thấy quay phim trong mưa hiệu ứng sẽ đẹp hơn."
Nhiễm Tĩnh nhướng mày, nói trong lòng: Đường Tử Thiến nói đẹp, đương nhiên anh cũng cảm thấy đẹp rồi.
Chuyện xác định xong, đạo diễn ra lệnh, mọi người nhàn rỗi hốt hoảng làm rất hăng say, các diễn viên hoá trang thay quần áo, các trợ lý bận này bận kia, tổ Kịch vụ ra bên ngoài dàn cảnh...
Ba diễn viên chính xếp hàng hoá trang, Cố Hoành và Nhiễm Tĩnh luôn phối hợp với chuyên viên trang điểm, không có chuyện gì thì không nói lời nào, để tránh ảnh hưởng chuyên viên trang điểm làm việc. Nhưng Kế Hạo Nhiên thì ngược lại.
"Cô không vẽ mắt cho tôi sao?"
Chuyên viên trang điểm hơi ngạc nhiên: "Đôi mắt của anh khá đẹp, không cần vẽ chứ?"
Kế Hạo Nhiên mỉm cười: "Tôi cảm thấy vẽ một chút sẽ đẹp mắt hơn."
Chuyên viên trang điểm: "Được."
Chuyên viên trang điểm của Cố Hoành thấy thế, hỏi Cố Hoành: "Cố tiên sinh muốn vẽ không?"
Cố Hoành: "Không vẽ."
Nhiễm Tĩnh cười cười, nói: "Cố Hoành không cần vẽ cũng rất đẹp."
Mọi người đều nghĩ vậy, Kế Hạo Nhiên không nói lời nào.
Đường Tử Thiến nhịn không được nói: "Diễn trong mưa, trang điểm dễ trôi..."
Chuyên viên trang điểm nói: "Là bút kẻ mắt không thấm nước, thời gian dầm mưa không lâu chắc sẽ không trôi. Cảnh này chắc sẽ không quay quá lâu nhỉ?" Cô ta không xác định cho lắm, sợ bị phạm lỗi.
Loại chuyện này không có phỏng đoán chính xác, có thể một lần qua cũng có thể luôn NG.
Trong lòng Kế Hạo Nhiên có dự tính: "Vẽ đi, cảnh này diễn đơn giản, sẽ không quá lâu."
Tất cả chuẩn bị ổn thoả, mưa rơi nhỏ lại, bắt đầu quay phim.
Tất cả nhân viên công tác đều vây quanh sau lưng đạo diễn, yên lặng nhìn bọn họ đóng phim.
Nhiễm Tĩnh bị trói, quỳ gối xuống bùn lầy trong núi rừng, đầu tóc rối tung, trên người trên mặt đều có vết bẩn, nhưng đôi mắt to rất sáng, bị người xấu ngược đãi cũng không cầu xin tha mạng, ngược lại vẻ mặt quật cường và bất khuất.
(Bên dưới đoạn nào nói về cảnh quay phim thì Hi dùng ngôn ngữ cổ đại nhé, mọi người đọc coi chừng bị nhầm lẫn.)
"Con nha đầu thúi này dám trừng ta, đợi lát nữa chúng ta giết chết Lục Cảnh Thần, xem ta có dễ dàng xử lý ngươi không." Một tên lỗ mãng vác đại đao, đá Nhiễm Tĩnh một cước.
Nhiễm Tĩnh hừ một tiếng: "Chỉ bằng các ngươi mà còn muốn giết hắn, không biết tự lượng sức mình... A..." Cô ta lại bị đánh một cái.
"Cắt! NG." Đạo diễn chỉ ra vấn đề: "Đại Lưu, cậu đánh giả quá, biểu cảm hung ác một chút, lúc đánh xuống cũng có dáng vẻ dùng lực mới được."
Nhiễm Tĩnh bị trói rất chặt, quỳ trên mặt đất thật ra vô cùng khó chịu, mấy người xấu bắt cô đều là nhân viên công tác của đoàn phim bị đạo diễn chộp tới góc đỉnh, lúc đạo diễn hô "Cắt" thì tới đỡ cô dậy.
Đại Lưu đang suy nghĩ diễn như thế nào, Nhiễm Tĩnh nói: "Anh nên đánh thật đi, hơi hơi thôi đừng mạnh quá là được."
Nhiễm Tĩnh đáng yêu như vậy, Đại Lưu cũng không nỡ đánh thật: "Diễn xuất thôi mà, không cần tích cực như vậy, đợi lát nữa tôi sẽ cố gắng diễn thật một chút."
Một lát sau, bắt đầu lại, đáng tiếc lần này lại NG, vẫn là vấn đề như thế. Đại Lưu bắt đầu khẩn trương, tâm tính của Nhiễm Tĩnh vẫn rất tốt: "Đại Lưu, anh cũng đừng không nỡ đánh tôi, vì cốt truyện hoàn mỹ, anh đừng khách sáo."
Lần này, Đại Lưu đánh thật, Nhiễm Tĩnh cũng đau thật sự, người ngã qua một bên.
Tiếp theo Nhiễm Tĩnh kích thích lời nói, những kẻ độc ác, biết âm mưu của bọn họ. Trong quá trình, không thể thiếu tay đấm chân đá.
Đường Tử Thiến nhìn thấy, rất lo lắng, rất đau lòng. Coi như không phải thật sự dùng lực, cũng không tránh được đau đớn.
Sau đó là Cố Hoành và Kế Hạo Nhiên lên sàn diễn, Kế Hạo Nhiên cùng đám người xấu ba hoa, Cố Hoành ở đằng kia chờ cơ hội hành động. Nhiễm Tĩnh biết kế hoạch của bọn người xấu, rất sợ Cố Hoành thật sự trúng kế, trong lòng hết sức lo lắng, nhưng cô ta đã bị bịt miệng, không nói được gì.
Trước mặt cô ta đều chôn châm độc, Cố Hoành đến cứu cô ta thì sẽ dẫm phải chốt mở, đến lúc đó căn bản tránh không kịp.
Cô ta hạ quyết tâm, giận dữ đứng dậy, lúc tên lỗ mãng kinh hãi, dùng sức đụng vào anh ta. Người tên lỗ mãng lảo đảo một chút, rất nhanh đã tránh né, mà người của Nhiễm Tĩnh ngã về phía trước, chỗ đó chính là chốt mở. Giây tiếp theo, cơ quan mở ra, châm độc vù vù bay ra, đâm vào người Nhiễm Tĩnh, cũng đâm vào người tên lỗ mãng chưa kịp tránh đi.
Một màn rung động lòng người, Cố Hoành giết hết những người xấu đó, chạy đến ôm lấy Nhiễm Tĩnh, đúng lúc này mưa rơi nặng hạt, trong màn mưa, Nhiễm Tĩnh nói với Cố Hoành một đoạn lời nói làm cho người ta cảm động.
Cảnh lấy mạng đổi mạng quay mấy lần, sau cùng cảnh Nhiễm Tĩnh và Cố Hoành ly biệt một lần đã qua.
Cuối cùng quay xong, mọi người đều thả lỏng.
Các diễn viên chạy đi trú mưa, mấy diễn viên chính có trợ lý, trợ lý đều bung dù chạy tới, đón bọn họ trở về thay quần áo.
Ngoại trừ Cố Hoành.
Từ khi có Đường Tử Thiến, mỗi lần anh quay xong một cảnh thì Đường Tử Thiến sẽ chạy tới, hoặc là lau mồ hôi cho anh, hoặc là bưng trà rót nước cho anh, bây giờ mưa rơi xuống, cô nên bung dù tới đây che mưa cho anh mới đúng.
Nhưng mà, không có cô.
Cố Hoành tìm kiếm bóng người của cô, rất nhanh đã thấy cô đang lau nước mắt ở sau lưng đạo diễn, hình như Lý Húc đang an ủi cô.
Trong lòng Cố Hoành căng thẳng, nhanh chóng bước qua.
"Làm sao vậy?" Anh bắt lấy tay Đường Tử Thiến, quan tâm hỏi.
Lý Húc mặt đầy bất đắc dĩ.
Đường Tử Thiến hít hít mũi: "Không có gì."
"Nói." Giọng điệu của Cố Hoành lạnh xuống mấy độ, có chút hung dữ nhìn về phía Lý Húc.
Lý Húc oan uổng: "Chuyện không liên quan đến tôi."
Đường Tử Thiến sợ người khác bị liên lụy, đành phải nói ra tình hình thực tế: "Chỉ là tôi... Quá cảm động." Nói xong cô lại chảy nước mắt.
Cố Hoành: "..."
Mọi người xung quanh đều cười, vì mặt mũi của Đường Tử Thiến ngược lại cũng không cười quá mức, nhưng Đường Tử Thiến vẫn cảm thấy mất mặt, cúi đầu không nhìn người khác.
Cố Hoành thấy cô như vậy, trong lòng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, còn có chính là... mềm mại. Cô vẫn giống như khi còn nhỏ, nhìn thấy người khác đau lòng thì mình cũng sẽ đau lòng theo. Anh còn nhớ rõ trước kia làm sao để dỗ cô.
Anh vươn hai tay, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, để cô dựa vào người mình, như vậy có thể giảm bớt cảm xúc của cô. Anh vỗ nhẹ lưng cô: "Rất cảm động phải không?"
"Ừm." Cái trán của Đường Tử Thiến để ở trước ngực anh, cảm giác an tâm ấm áp này làm cô quên mất chuyện khác.
"Chứng tỏ chúng tôi diễn giỏi."
"Ừm, diễn rất giỏi."
"Cho nên em cũng biết đây chỉ là diễn xuất mà thôi, đừng khóc."
"Nhưng mà thật sự rất cảm động đó." Cô lại hít hít mũi, vì cảm động bởi tình yêu của nhân vật mà Nhiễm Tĩnh đóng.
"Tử Thiến..." Cố Hoành bất đắc dĩ gọi cô.
"Hả?"
"Mọi người đều đang nhìn." Cố Hoành không thể không nhắc nhở, ánh mắt của mọi người thật sự là... Bọn họ ôm nhau, không muốn bị vây xem.
Thời gian ở đoàn phim đã lâu, lúc vừa phát hiện manh mối giữa bọn họ mọi người vẫn chưa xác định được Cố Hoành đối với Đường Tử Thiến rốt cuộc là tốt bình thường hay là vượt qua cấp độ đến tình yêu rồi. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Mấy hôm nay, bọn họ đều đã xác định, đặc biệt là tối hôm đó Cố Hoành ôm Đường Tử Thiến, cho dù là ban đêm tối thui cũng không ngăn cản được bong bóng màu hồng trên người bọn họ phát ra. Chỉ tiếc là, hình như Đường Tử Thiến vẫn chưa thông suốt, không thông suốt cũng tốt, thật sự cũng rất thú vị khi nhìn thấy bộ dáng dục cầu bất mãn của ảnh đế đẹp trai.
Còn có chính là, Đường Tử Thiến đáng yêu như vậy, nếu thật sự thành độc quyền của Cố Hoành, vậy không dễ đùa rồi.
Nhưng mà, bây giờ bọn họ ấm áp như vậy, mọi người đều rất hiểu ý mà tản ra, giả vờ đi làm việc.
Đương nhiên, cũng có một số cá nhân cố tình nói: "Chúng tôi không thấy gì hết."
"A, đột nhiên tôi bị mù."
"Ơ, Đường Tử Thiến đi đâu rồi, tôi không nhìn thấy."
"Ở trong lòng người khác chứ đâu."
Đường Tử Thiến bỗng chốc đẩy Cố Hoành ra, lau nước mắt một cái, tìm cho mình bậc thang đi xuống: "Cảm ơn bả vai của Cố tiên sinh, tôi còn muốn khóc một hồi, có ai nguyện ý cho tôi mượn bả vai dựa vào một chút không?"
Không ai đáp ứng, không ai nguyện ý.
Đường Tử Thiến không cam lòng, chỉ vào người vừa rồi nói cô ở trong lòng người khác, nói: "Anh Trương, cho mượn bả vai của anh một chút."
"Không được không được, vợ tương lai của tôi biết được sẽ ghen."
Đường Tử Thiến: "Không phải anh nói anh đã làm tốt chuẩn bị tâm lý cả đời chiến đấu với côn đồ sao? Anh đừng sợ."
Anh Trương nhanh chóng chạy đi.
Lúc Đường Tử Thiến đang tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, mọi người đều rất hoảng sợ.
Cô rất cố chấp, Cố Hoành bất đắc dĩ, kéo cô muốn đi bắt người lại, nói: "Tử Thiến, hay là em mượn của tôi đi. Chỉ là không phải bả vai, mà là ngực, vì em quá thấp."
Đường Tử Thiến: "..." Vốn bởi vì bị trêu chọc mà xấu hổ, bây giờ Đường Tử Thiến càng buồn bực hơn: "Tôi mới không thấp, tôi như vậy vừa vặn rồi, có thể làm nổi bật chiều cao của chồng tôi."
Lý Húc đứng sau lưng Cố Hoành nhịn không được nói: "Cố Hoành không cần cô làm bổi bật cũng đã đủ cao."
Đầu Đường Tử Thiến đã linh quang, trước tiên biết ý xấu của lời nói này, mặt đỏ tới gân cổ. Nhưng thấy Cố Hoành không lên tiếng, bản thân cũng không muốn mở miệng dò số chỗ ngồi(*), vì thế tức giận bước nhanh về lều trại.
(*) Dò số chỗ ngồi: Giống như khi người khác nói điều gì đó nhưng họ không chỉ ra họ đang nói về ai và tại thời điểm này, một số người có thể đứng ra và nói rằng cô ấy /anh ấy là người mà họ đang nói đến. Giống như mọi thứ đều có một con số, vì vậy nếu có một con số xuất hiện, bạn sẽ nghĩ ra những gì đại diện.
"Boss, khi nào thì anh thu phục Đường Tử Thiến." Lý Húc vì Cố Hoành sốt ruột.
Cố Hoành thu hồi tầm mắt từ trên người Đường Tử Thiến: "Bây giờ không phải đang thu phục sao?" Bỏ lại lời này, anh cũng đi về phía lều trại. Quần áo đã ướt, những người khác đều đi thay quần áo, chỉ có anh ngay cả trợ lý cũng không quan tâm chút nào. Nhưng mà, ôm Đường Tử Thiến một cái, anh cũng thỏa mãn rồi.
Danh sách chương