“Sao bây giờ lại nhanh như vậy? Những người trước đây không được sao?” Sau khi làm xong, Sở Hạ nằm trên người Lường Thi Vận, mở miệng hỏi cô.
Da thịt anh bao lấy cô, hơi thở của anh cũng nóng như lửa.
“Bọn họ…dĩ nhiên là không giỏi như anh rồi.” Lương Thi Vận nằm dưới thân anh rầu rĩ trả lời.
Thật ra là do lâu lắm rồi không làm, có điều cô cũng vui vẻ nói lời anh muốn nghe.
Lúc nói chuyện cô vẫn còn thở hổn hển, vẻ mặt vẫn ửng hồng, khóe mắt bởi vì khoái cảm kịch liệt trước đó mang đến vẫn còn đọng chút nước mắt.
Ánh mắt của Sở Hạ âm trầm nhìn cô, đột nhiên dùng một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại nắm lấy vai cô, kéo cô ra khỏi chăn bông, để cô ngồi trên eo anh, sau đó điều chỉnh tư thế ôm cô, cầm lấy vật nam tính không biết đã cứng lại từ bao giờ đâm thẳng vào miệng huy*t đang sưng đỏ của cô.
Tư thế lúc này là anh nằm ngửa trên giường, còn cô thì ngồi trên người anh, eo nhỏ của cô loạng choạng di chuyển phun ra nuốt vào vật cứng rắn kia.
Tư thế cưỡi ngựa này thường là cho phép đối phương nắm quyền chủ động nhiều hơn.
Lương Thi Vận rất nhanh đã tìm thấy sự hứng thú, bản thân cô tự biến hóa góc độ làm cho vật nam tính của Sở Hạ đâm vào mỗi một ngóc ngách bên trong vách th*t của cô.
Sở Hạ híp mắt nhìn chằm chằn vào nơi giao h.ợp của hai người, nơi đó đang chảy nước làm cho ướt át lầy lội; mãi đến khi Lương Thi Vận không còn sức nằm rạp lên ngực Sở Hạ, vừa giống như mèo nhỏ liếm liếm đầu v* của anh, vừa chủ động mở miệng cầu xin Sở Hạ động đậy.
Dáng vẻ yếu đuối của cô đặc biệt mê người.
Sở Hạ dứt khoát rút ra, một lần nữa xoay người đè cô xuống giường, mở hai chân cô ra rồi đè lên người cô, mặt đối mặt với cô, lại một lần nữa xỏ xuyên vách th*t sớm đã bị anh làm tới đỏ rực.
Bọn họ dường như chỉ mới chia xa ngày hôm qua, hôm nay đã gặp lại.
Tiếng thở dốc cùng tiếng nước hòa vào nhau, trong đêm đen yên tĩnh kéo dài một lúc lâu.
Cuối cùng lại một lần nữa cao trào, đôi chân dài của Lương Thi Vận cũng vì cao trào mà vô thức run lẩy bẩy, cả người cô đỏ hồng như tôm luộc, bên trong đang chứa đựng Sở Hạ không kìm được run lên.
Một đêm triền miên.
Ngày hôm sau, Sở Hạ tỉnh lại, theo bản năng duỗi tay muốn ôm người vào lòng, nhưng tay anh chỉ sờ được chăn giường lạnh lẽo.
Bên gối sớm đã không còn bóng người.
Sở Hạ kéo bức màn ra, bên ngoài đã sáng trưng.
Khu nghỉ dưỡng yên tĩnh, phòng xếp cũng có thể nghe tiếng chim hót, nhưng phòng khách cùng phòng tắm lại im ắng, một tiếng vang nhỏ cũng không nghe thấy.
Sở Hạ lấy điện thoại ra điện cho Lương Thi Vận.
“Chào buổi sáng…” Sau một âm báo bận, điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng điệu bên kia nhẹ nhàng như có chút cố ý.
“Em đang ở đâu?” Sở Hạ hỏi.
“Tôi đang trên đường trở về.” Lương Thi Vận nói, “Công ty có chút chuyện cần xử lý, thời gian sắp tới chắc tôi không đi nghỉ cùng anh được nữa.”
“Có điều mục nào cần giới thiệu tôi cũng đã giới thiệu xong, nếu anh có thắc mắc cứ gọi điện thoại cho tôi, hoặc là hỏi giám đốc Hà. Anh cũng có thể ở lại đó thêm mấy ngày, có yêu cầu gì cần phân phó cứ tìm giám đốc Hà là được.”
Giọng điệu rõ ràng có chút không được tự nhiên, nhưng cách diễn diễn đạt lại như việc công xử lý theo phép công; giống như ngày hôm qua hai người bọn họ không có chuyện gì phát sinh cả.
Sở Hạ nhíu chặt chân mày, vừa muốn nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại lại dồn dập truyền tới, là một chiếc điện thoại khác của Lương Thi Vận.
“Tôi có cuộc gọi, trò chuyện với anh sau nhé.” Cô nói. Sở Hạ đành phải nuốt lời định vào trong.
Thời gian 6 năm trôi qua thật sự rất nhanh.
Anh và Lương Thi Vận đã có cuộc sống riêng của từng người, cũng thích ứng được vai trò mới, dường như hai người như hai đường thẳng không
bao giờ giao nhau.
Sau khi gặp lại giả vờ tốt đẹp cũng được, ra vẻ thân thiết cũng thế, những năm tháng xa cách nhau đó không có khả năng chỉ đêm qua mà xóa nhòa tất cả.
Bọn họ gặp lại lần nữa đã là chuyện của ba ngày sau đó, nơi gặp mặt chính phòng nghỉ bên cạnh phòng họp của Nhạc Thượng.
Lương Thi Vận cùng với những phòng ban liên quan của công ty tới đây trình bày dự án khu nghỉ dưỡng, Sở Hạ cũng được Cao Yến mời tới nghe họp.
Trước cuộc họp, Lương Thi Vận đang ở phòng nghỉ trang điểm lại.
Cô trang điểm tinh xảo giống như lúc đi gặp bạn học cũ, có điều khác ở chỗ, cô đã thay đổi màu son thành màu son đậm.
Sở Hạ không thể nói rõ màu sắc của thỏi son đó, nhưng màu sắc của son môi đã làm cho khuôn mặt của cô có cảm giác xa cách hơn, còn có một chút giống…bà cụ non.
Anh nhớ rõ lúc mới đi du học, từ màn hình điện thoại lần đầu tiên thấy cô trang điểm, anh cũng có thể phân biệt được, còn hỏi cô sao bỗng nhiên muốn thay đổi phong cách.
Cô lúc ấy giải thích với anh rằng không phải thay đổi phong cách, chỉ là cảm thấy bản thân tuổi còn quá nhỏ, trong lúc bàn chuyện làm ăn rất nhiều chuyện không thuận tiện, vì thế cô dứt khoát trang điểm thành dạng vẻ thành thục một chút, cũng có thể át vía người đối diện.
“Về dự án khu nghỉ dưỡng, hai ngày nay Cao Yến đã hỏi anh không ít vấn đề, chuyện này chắc chắn là công ty của cậu ta đã quyết định rồi, em không cần phải khẩn trương như vậy, lát nữa muốn trình bày thế nào thì cứ trình bày như vậy là được.” Từ trong hồi ức trở về, Sở Hạ không nhịn được nhắc nhở cô.
“Ừm.” Lương Thi Vận gật đầu.
Mấy năm nay, việc đứng trước nhiều người trình bày dự án cô đã gặp rất nhiều, thật ra cô sớm đã quen với chuyện này, chỉ là theo thường lệ kiểm tra lại lớp trang điểm mà thôi.
Cô nhìn Sở Hạ: “Chuyện này cảm ơn anh.”
Lời nói này là từ tận đáy lòng, nhưng cũng thật sự có chút xa cách.
“Không cần khách khí với anh như vậy.” Sở Hạ im lặng chốc lát, lại nói: “Đêm đó…”
Lương Thi Vận cắt ngang lời anh: “Đàn ông đều sẽ có lúc bồng bột, em có thể hiểu.”
“…” Sở Hạ.
Đúng lúc này, cửa phòng có người gõ cửa.
Cao Yến đứng ở cửa nói: “Là tôi nhìn nhầm sao? Sao tôi lại cảm thấy sau chuyến đi khu nghỉ dưỡng vừa rồi, vẻ mặt của hai người ai cũng tốt hơn, đặc biệt là Thi Vận, làn da trắng hồng, đẹp tới mức tôi phải ngưỡng mộ.”
“…” Lương Thi Vận mới vừa cùng Sở Hạ nói về chuyện đêm hôm đó, đột nhiên bị Cao Yến nói thế, giống như bí mật bị người khác biết được, cô lập tức cứng đờ.
“Cậu đàn ông con trai muốn làn da đẹp như vậy để làm gì?” Sở Hạ đột nhiên lên tiếng.
Cao Yến liếc nhìn Sở Hạ, lại nhìn về phía Lương Thi Vận, đột nhiên anh ta suy tư chuyện gì đó.
Lương Thi Vận cười cười: “Có lẽ là khí hậu ở núi đặc biệt tốt, cũng có thể là do ngâm suối nước nóng nên làn da mới đẹp như vậy; nếu anh ngưỡng mộ thì có thể dành ra hai ngày để tới đó là được.”
“Được đấy, gần đây tôi đang đau nhức gân cốt, hôm nào quyết định thời gian đi.” Cao Yến cũng cười.
Anh ta còn định nói gì đó, nhưng thư ký tới gõ cửa, nói những người tham dự hội nghị đều đã tới đông đủ.
Bởi vì trước đó Sở Hạ đã báo lại tỉ mỉ tình huống ở khu nghỉ dưỡng cho Cao Yến, cho nên hội nghị lần này diễn ra vô cùng thuận lợi.
Lương Thi Vận và Cao Yến cơ bản đã đạt được kết quả thu mua dự án khu nghỉ dưỡng, tiếp theo bộ phận liên quan của hai bên lên kế hoạch là được.
Sau đó, Lương Thi Vận có việc bận nên rời đi trước.
Chờ đến khi trong văn phòng chỉ còn Cao Yến và Sở Hạ, Cao Yến mới nhìn về phía Sở Hạ, hỏi: “Cậu với Lương Thi Vận rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
“Uổng công tôi tạo cơ hội cho cậu, cậu vẫn chưa dỗ được người ta sao?” Anh ta hỏi.
Sở Hạ không trả lời, biểu cảm trầm mặc đã đủ trả lời hết thảy mọi thứ.
“Nếu cậu đưa ra lời đề nghị chia tay với bạn gái cậu, sau đó cậu thay đổi chủ ý muốn trở về bên nhau, cậu sẽ dỗ dành thế nào?” Im lặng một hồi anh mới lên tiếng hỏi.
Cao Yến ngẫm nghĩ: “Hình như tôi chưa từng trải qua chuyện như vậy.”
“Từ từ, cậu nói cậu là người đề nghị chia tay?” Anh ta suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên phát hiện ra vấn đề.
“Ừm.” Sở Hạ gật đầu.
Sau đó vẻ mặt của Cao Yến có chút khó mà diễn tả được.
“Xem ra tôi uổng phí sức lực rồi.” Anh ta nói, “Tự cầu phúc cho bản thân đi.”
Tính tình của Lương Thi Vận anh ta sớm đã được lĩnh giáo qua.
Nhớ lại màn tỏ tình oanh liệt năm đó của anh ta… cho dù trong lòng anh ta lúc đó cũng không mấy phần nghiêm túc, có điều Lương Thi Vận lúc đó cũng không cho anh chút mặt mũi nào.
Cao Yến nhìn Sở Hạ đang rũ mắt trầm tư: “Đúng rồi, sau khi về nước cậu có tới thăm giáo sư Phương chưa?”
Da thịt anh bao lấy cô, hơi thở của anh cũng nóng như lửa.
“Bọn họ…dĩ nhiên là không giỏi như anh rồi.” Lương Thi Vận nằm dưới thân anh rầu rĩ trả lời.
Thật ra là do lâu lắm rồi không làm, có điều cô cũng vui vẻ nói lời anh muốn nghe.
Lúc nói chuyện cô vẫn còn thở hổn hển, vẻ mặt vẫn ửng hồng, khóe mắt bởi vì khoái cảm kịch liệt trước đó mang đến vẫn còn đọng chút nước mắt.
Ánh mắt của Sở Hạ âm trầm nhìn cô, đột nhiên dùng một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại nắm lấy vai cô, kéo cô ra khỏi chăn bông, để cô ngồi trên eo anh, sau đó điều chỉnh tư thế ôm cô, cầm lấy vật nam tính không biết đã cứng lại từ bao giờ đâm thẳng vào miệng huy*t đang sưng đỏ của cô.
Tư thế lúc này là anh nằm ngửa trên giường, còn cô thì ngồi trên người anh, eo nhỏ của cô loạng choạng di chuyển phun ra nuốt vào vật cứng rắn kia.
Tư thế cưỡi ngựa này thường là cho phép đối phương nắm quyền chủ động nhiều hơn.
Lương Thi Vận rất nhanh đã tìm thấy sự hứng thú, bản thân cô tự biến hóa góc độ làm cho vật nam tính của Sở Hạ đâm vào mỗi một ngóc ngách bên trong vách th*t của cô.
Sở Hạ híp mắt nhìn chằm chằn vào nơi giao h.ợp của hai người, nơi đó đang chảy nước làm cho ướt át lầy lội; mãi đến khi Lương Thi Vận không còn sức nằm rạp lên ngực Sở Hạ, vừa giống như mèo nhỏ liếm liếm đầu v* của anh, vừa chủ động mở miệng cầu xin Sở Hạ động đậy.
Dáng vẻ yếu đuối của cô đặc biệt mê người.
Sở Hạ dứt khoát rút ra, một lần nữa xoay người đè cô xuống giường, mở hai chân cô ra rồi đè lên người cô, mặt đối mặt với cô, lại một lần nữa xỏ xuyên vách th*t sớm đã bị anh làm tới đỏ rực.
Bọn họ dường như chỉ mới chia xa ngày hôm qua, hôm nay đã gặp lại.
Tiếng thở dốc cùng tiếng nước hòa vào nhau, trong đêm đen yên tĩnh kéo dài một lúc lâu.
Cuối cùng lại một lần nữa cao trào, đôi chân dài của Lương Thi Vận cũng vì cao trào mà vô thức run lẩy bẩy, cả người cô đỏ hồng như tôm luộc, bên trong đang chứa đựng Sở Hạ không kìm được run lên.
Một đêm triền miên.
Ngày hôm sau, Sở Hạ tỉnh lại, theo bản năng duỗi tay muốn ôm người vào lòng, nhưng tay anh chỉ sờ được chăn giường lạnh lẽo.
Bên gối sớm đã không còn bóng người.
Sở Hạ kéo bức màn ra, bên ngoài đã sáng trưng.
Khu nghỉ dưỡng yên tĩnh, phòng xếp cũng có thể nghe tiếng chim hót, nhưng phòng khách cùng phòng tắm lại im ắng, một tiếng vang nhỏ cũng không nghe thấy.
Sở Hạ lấy điện thoại ra điện cho Lương Thi Vận.
“Chào buổi sáng…” Sau một âm báo bận, điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng điệu bên kia nhẹ nhàng như có chút cố ý.
“Em đang ở đâu?” Sở Hạ hỏi.
“Tôi đang trên đường trở về.” Lương Thi Vận nói, “Công ty có chút chuyện cần xử lý, thời gian sắp tới chắc tôi không đi nghỉ cùng anh được nữa.”
“Có điều mục nào cần giới thiệu tôi cũng đã giới thiệu xong, nếu anh có thắc mắc cứ gọi điện thoại cho tôi, hoặc là hỏi giám đốc Hà. Anh cũng có thể ở lại đó thêm mấy ngày, có yêu cầu gì cần phân phó cứ tìm giám đốc Hà là được.”
Giọng điệu rõ ràng có chút không được tự nhiên, nhưng cách diễn diễn đạt lại như việc công xử lý theo phép công; giống như ngày hôm qua hai người bọn họ không có chuyện gì phát sinh cả.
Sở Hạ nhíu chặt chân mày, vừa muốn nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại lại dồn dập truyền tới, là một chiếc điện thoại khác của Lương Thi Vận.
“Tôi có cuộc gọi, trò chuyện với anh sau nhé.” Cô nói. Sở Hạ đành phải nuốt lời định vào trong.
Thời gian 6 năm trôi qua thật sự rất nhanh.
Anh và Lương Thi Vận đã có cuộc sống riêng của từng người, cũng thích ứng được vai trò mới, dường như hai người như hai đường thẳng không
bao giờ giao nhau.
Sau khi gặp lại giả vờ tốt đẹp cũng được, ra vẻ thân thiết cũng thế, những năm tháng xa cách nhau đó không có khả năng chỉ đêm qua mà xóa nhòa tất cả.
Bọn họ gặp lại lần nữa đã là chuyện của ba ngày sau đó, nơi gặp mặt chính phòng nghỉ bên cạnh phòng họp của Nhạc Thượng.
Lương Thi Vận cùng với những phòng ban liên quan của công ty tới đây trình bày dự án khu nghỉ dưỡng, Sở Hạ cũng được Cao Yến mời tới nghe họp.
Trước cuộc họp, Lương Thi Vận đang ở phòng nghỉ trang điểm lại.
Cô trang điểm tinh xảo giống như lúc đi gặp bạn học cũ, có điều khác ở chỗ, cô đã thay đổi màu son thành màu son đậm.
Sở Hạ không thể nói rõ màu sắc của thỏi son đó, nhưng màu sắc của son môi đã làm cho khuôn mặt của cô có cảm giác xa cách hơn, còn có một chút giống…bà cụ non.
Anh nhớ rõ lúc mới đi du học, từ màn hình điện thoại lần đầu tiên thấy cô trang điểm, anh cũng có thể phân biệt được, còn hỏi cô sao bỗng nhiên muốn thay đổi phong cách.
Cô lúc ấy giải thích với anh rằng không phải thay đổi phong cách, chỉ là cảm thấy bản thân tuổi còn quá nhỏ, trong lúc bàn chuyện làm ăn rất nhiều chuyện không thuận tiện, vì thế cô dứt khoát trang điểm thành dạng vẻ thành thục một chút, cũng có thể át vía người đối diện.
“Về dự án khu nghỉ dưỡng, hai ngày nay Cao Yến đã hỏi anh không ít vấn đề, chuyện này chắc chắn là công ty của cậu ta đã quyết định rồi, em không cần phải khẩn trương như vậy, lát nữa muốn trình bày thế nào thì cứ trình bày như vậy là được.” Từ trong hồi ức trở về, Sở Hạ không nhịn được nhắc nhở cô.
“Ừm.” Lương Thi Vận gật đầu.
Mấy năm nay, việc đứng trước nhiều người trình bày dự án cô đã gặp rất nhiều, thật ra cô sớm đã quen với chuyện này, chỉ là theo thường lệ kiểm tra lại lớp trang điểm mà thôi.
Cô nhìn Sở Hạ: “Chuyện này cảm ơn anh.”
Lời nói này là từ tận đáy lòng, nhưng cũng thật sự có chút xa cách.
“Không cần khách khí với anh như vậy.” Sở Hạ im lặng chốc lát, lại nói: “Đêm đó…”
Lương Thi Vận cắt ngang lời anh: “Đàn ông đều sẽ có lúc bồng bột, em có thể hiểu.”
“…” Sở Hạ.
Đúng lúc này, cửa phòng có người gõ cửa.
Cao Yến đứng ở cửa nói: “Là tôi nhìn nhầm sao? Sao tôi lại cảm thấy sau chuyến đi khu nghỉ dưỡng vừa rồi, vẻ mặt của hai người ai cũng tốt hơn, đặc biệt là Thi Vận, làn da trắng hồng, đẹp tới mức tôi phải ngưỡng mộ.”
“…” Lương Thi Vận mới vừa cùng Sở Hạ nói về chuyện đêm hôm đó, đột nhiên bị Cao Yến nói thế, giống như bí mật bị người khác biết được, cô lập tức cứng đờ.
“Cậu đàn ông con trai muốn làn da đẹp như vậy để làm gì?” Sở Hạ đột nhiên lên tiếng.
Cao Yến liếc nhìn Sở Hạ, lại nhìn về phía Lương Thi Vận, đột nhiên anh ta suy tư chuyện gì đó.
Lương Thi Vận cười cười: “Có lẽ là khí hậu ở núi đặc biệt tốt, cũng có thể là do ngâm suối nước nóng nên làn da mới đẹp như vậy; nếu anh ngưỡng mộ thì có thể dành ra hai ngày để tới đó là được.”
“Được đấy, gần đây tôi đang đau nhức gân cốt, hôm nào quyết định thời gian đi.” Cao Yến cũng cười.
Anh ta còn định nói gì đó, nhưng thư ký tới gõ cửa, nói những người tham dự hội nghị đều đã tới đông đủ.
Bởi vì trước đó Sở Hạ đã báo lại tỉ mỉ tình huống ở khu nghỉ dưỡng cho Cao Yến, cho nên hội nghị lần này diễn ra vô cùng thuận lợi.
Lương Thi Vận và Cao Yến cơ bản đã đạt được kết quả thu mua dự án khu nghỉ dưỡng, tiếp theo bộ phận liên quan của hai bên lên kế hoạch là được.
Sau đó, Lương Thi Vận có việc bận nên rời đi trước.
Chờ đến khi trong văn phòng chỉ còn Cao Yến và Sở Hạ, Cao Yến mới nhìn về phía Sở Hạ, hỏi: “Cậu với Lương Thi Vận rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
“Uổng công tôi tạo cơ hội cho cậu, cậu vẫn chưa dỗ được người ta sao?” Anh ta hỏi.
Sở Hạ không trả lời, biểu cảm trầm mặc đã đủ trả lời hết thảy mọi thứ.
“Nếu cậu đưa ra lời đề nghị chia tay với bạn gái cậu, sau đó cậu thay đổi chủ ý muốn trở về bên nhau, cậu sẽ dỗ dành thế nào?” Im lặng một hồi anh mới lên tiếng hỏi.
Cao Yến ngẫm nghĩ: “Hình như tôi chưa từng trải qua chuyện như vậy.”
“Từ từ, cậu nói cậu là người đề nghị chia tay?” Anh ta suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên phát hiện ra vấn đề.
“Ừm.” Sở Hạ gật đầu.
Sau đó vẻ mặt của Cao Yến có chút khó mà diễn tả được.
“Xem ra tôi uổng phí sức lực rồi.” Anh ta nói, “Tự cầu phúc cho bản thân đi.”
Tính tình của Lương Thi Vận anh ta sớm đã được lĩnh giáo qua.
Nhớ lại màn tỏ tình oanh liệt năm đó của anh ta… cho dù trong lòng anh ta lúc đó cũng không mấy phần nghiêm túc, có điều Lương Thi Vận lúc đó cũng không cho anh chút mặt mũi nào.
Cao Yến nhìn Sở Hạ đang rũ mắt trầm tư: “Đúng rồi, sau khi về nước cậu có tới thăm giáo sư Phương chưa?”
Danh sách chương