Phương Nguyên, mẹ của Lương Thi Vận là giáo sư đại học của Sở Hạ ở học viện kiến trúc, đồng thời bà cũng là người hướng dẫn khi anh học lên tiến sĩ.

Thứ bảy, theo thường lệ Lương Thi Vận sẽ về nhà ăn cơm.

Phương Nguyên sống trong khu tập thể dành cho đội ngũ giảng viên của trường, vị trí gần trường đại học, giao thông phương tiện ở xung quanh cũng rất thuận tiện, nhưng bởi vì đã xây dựng lâu đời nên nơi đỗ xe thiếu hụt chỗ nghiêm trọng, Lương Thi Vận chỉ có thể đậu ở cổng lớn rồi xuống xe, mang theo bao lớn bao nhỏ đi vào bên trong.

Buổi chiều thứ bảy, trong trường có một nhóm trẻ con tụ tập chơi với nhau, bọn nhỏ hi hi ha ha chạy tới chạy lui, tiếng cười vang lên khắp nơi, khiến người khác nghe thấy cũng không kìm được mà tâm trạng trở nên thoải mái.

Phần lớn những đứa nhỏ ở trong đây đều nhận ra cô, thấy cô tới thì tươi cười chào hỏi.

Lương Thi Vận từ trong túi móc ra một hộp chocolate, đưa cho một đứa bé lớn nhất trong đám, kêu bọn nhỏ cùng nhau chia ăn, lại dặn dò thêm hai câu rồi mới nhấc chân đi lên lầu.

Tòa nhà được xây dựng theo kiểu cũ, một tầng bốn hộ, tổng cộng có 6 tầng, không có thang máy.

Tiền lương của mẹ cô cộng thêm trợ cấp hàng tháng và các khoản tiền thưởng khác thật ra cũng không thấp, nhưng chẳng thấm vào đâu so với tốc độ tăng của giá nhà mấy năm nay.

Hai năm trước Lương Thi Vận đã từng khuyên Phương Nguyên là dọn tới nơi khác sống, cô có thể bỏ tiền túi ra để đổi cho bọn họ hoàn cảnh sống tốt hơn bây giờ.

Song Phương Nguyên không hề cảm động, nói chân cẳng của mình vẫn còn đi được, không cần phải đổi; nhưng thật ra, nói thẳng là bà ghét bỏ tiền của cô, vì tiền của cô chung quy cũng là tiền của bố cô.

Lương Thi Vận đi tới lầu 4, giơ tay gõ cửa.

“Chị, chị về rồi…” Cánh cửa chống trộm dày nặng nhanh chóng được kéo từ bên trong ra, Phương Thi Nhã thò đầu ra.

“Ừm.” Lương Thi Vận nói, “Mau giúp chị mang đồ vào bên trong đi.”

Cô đưa túi lớn túi nhỏ trên tay cho Phương Thi Nhã, sau đó mở tủ ra lấy dép lê thay, lúc đổi giày cô mới chú ý trước cửa có một đôi giày da, cũng không phải cỡ của bố dượng, kiểu dáng cũng giống mấy người trẻ tuổi hay mang hơn.

Trong nhà có khách sao?

Cô vừa định lên tiếng hỏi Phương Thi Nhã, ánh mắt liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc…..là Sở Hạ.

Anh đang ngồi trên sô pha, vừa cúi đầu nhìn thứ gì đó giống như sách bài tập, vừa thỉnh thoảng vươn tay lấy đậu que từ chiếc rổ bên cạnh, bỏ đi hai cuốn dây, sau đó chỉnh tề ngắt thành hai khúc.

Ngón tay anh thon dài với khớp xương rõ ràng, ngay cả việc bẻ đậu que cũng trở thành cảnh đẹp ý vui.

Lương Thi Vận vô thức nhìn chốc lát, đối phương nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, tầm mắt hai người giao nhau ở không trung.

Đúng lúc này, Phương Thi Nhã cất đồ ăn xong đi ra, liếc thấy đậu que trong tay Sở Hạ thì kinh ngạc nói: “Ai da, sao anh lại làm chuyện này, cứ để em làm là được rồi.”

Cô ấy nói xong, vội vàng kéo rổ đậu que sang một bên.

Sở Hạ thấy thế liền ngừng tay, lấy miếng khăn giấy trên bàn trà lau sạch tay.

“Anh trai này là học trò của mẹ.” Phương Thi Nhã lúc này mới nhìn về Lương Thi Vận giới thiệu, “Em có mấy bài tập không làm được, đang nhờ anh ấy chỉ.”

Phương Thi Nhã năm nay 18 tuổi, sắp tới sẽ tham gia vào kỳ thi đại học.

“Anh cũng giỏi nhỉ, nhiều năm rồi mà vẫn còn nhớ rõ những kiến thức này.” Lương Thi Vận nhìn thoáng qua bài tập trong sách.

“Còn nhớ sơ sơ.” Sở Hạ.

Ánh mắt của Phương Thi Nhã lướt tới lướt lui trên người cô và Sở Hạ: “Hai người quen nhau sao?”

“Bạn đại học.” Lương Thi Vận.

“À, vậy chắc không cần em giới thiệu nữa đâu nhỉ.” Phương Thi Nhã nói.

“Ừm.” Lương Thi Vận nhìn vào phòng bếp, “Sao hôm nay lại nấu cơm sớm thế?”

“Thì không phải nhà có khách sao, mẹ nói hôm nay nấu nhiều hơn hai món.” Phương Thi Nhã cười.

Lương Thi Vận nghe xong, khẽ nhướng mày. Bữa tối mãi tới 6 giờ mới nấu xong.

Sườn xào chua ngọt, măng hầm thịt, thịt kho tàu, bánh đa cua, còn có hai dĩa rau xào.

Tất cả đều là những món địa phương chính thống, tuy rằng nguyên liệu nấu ăn không có gì đặc biệt, nhưng có vài món làm rất tốn thời gian.

Mỗi tuần Lương Thi Vận đều tới ăn cơm, trước nay cũng chưa từng được trải nghiệm đãi ngộ này.

“Nay đúng là được nhờ phúc của anh, anh phải biết là mấy năm rồi tôi không được nếm qua tay nghề chính thức của mẹ.” Nhân lúc Phương Thi Nhã vào bếp phụ lấy chén đũa, Lương Thi Vận không nhịn được chế nhạo Sở Hạ một câu.

Tuy rằng chỉ là lời nói đùa, nhưng Sở Hạ nghe ra trong giọng điệu của cô giấu một sự hụt hẫng.

“Em với giáo sư bây giờ…” Anh vừa định hỏi.

Lúc này, Phương Nguyên từ trong phòng bếp vội vàng đi ra, nhìn thấy Lương Thi Vận mang theo một đống đồ bổ và thực phẩm chức năng tới, bà nhăn mày nói: “Mẹ với chú Chu của con sức khỏe vẫn còn tốt, không cần dùng tới mấy thứ đó đâu.”

Sở Hạ nuốt lại câu định hỏi cô, cũng không cần hỏi thêm nhiều.

Mối quan hệ giữa Lương Thi Vận và giáo sư Phương thật ra trước nay vẫn không quá tốt.

Lần đầu Sở Hạ biết chuyện này cũng không phải từ miệng của Lương Thi Vận nói cho anh nghe, mà là trong lúc vô tình anh bắt gặp cảnh Lương Thi Vận và giáo sư Phương tranh cãi.

Lúc ấy, có một cuộc thi thiết kế kiến trúc quốc gia cho phép sinh viên năm nhất cũng được tham gia. Phương Nguyên là giáo sư có sức ảnh hưởng trong khoa, vì vậy bà có một xuất đề cử trong tay, mà người bà đề cử chính là…Sở Hạ.

Đến bây giờ, Sở Hạ vẫn nhớ như in vẻ mặt thất vọng của Lương Thi Vận lúc đó.

“Tác phẩm của Sở Hạ chỉ là một bán thành phẩm, bây giờ anh ấy còn đang bị bệnh, cũng không biết trước thời gian sơ tuyển có thể hoàn thành được tác phẩm hay không, vì cái gì mà mẹ tình nguyện đề cử tác phẩm của anh ấy mà không chịu chọn con chứ.”

Người luôn làm ra vẻ không để tâm bây giờ lại lớn tiếng chất vấn, trong ánh mắt của Lương Thi Vận lúc đó tràn ngập sự tức giận cùng bất bình.

Phương Nguyên chỉ liếc nhìn Lương Thi Vận một cái, giọng điệu lạnh như băng nói cho cô biết: “Tác phẩm của cậu ấy nếu hoàn thành thì ít nhất vẫn có cơ hội nhận giải thưởng, cho dù không phải là giải tác phẩm xuất sắc, còn tác phẩm của con…Không phải là mẹ đả kích con, nhưng muốn tiến vào vòng trong thật sự rất khó.”

Sau khi Phương Nguyên nói xong, bà mở cửa rời đi, đơn phương kết thúc cuộc nói chuyện kia.

Sở Hạ chưa từng gặp qua người mẹ nào dùng giọng điệu khinh thường và thái độ không chút kiên nhẫn đối xử với con của mình như vậy.

Nhưng cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, thái độ của Lương Thi Vận đối với anh có thay đổi.

Người chưa bao giờ để ý tới thứ gì khác ngoài chuyên môn của mình như Lương Thi Vận lại đột nhiên nhờ người mang thuốc tới cho anh khi biết anh bị cảm mạo, cô bắt đầu cố tình tiếp cận anh.

Khi đó anh thích tới thư viện, vì thế mỗi lần anh tới thư viện là ‘trùng hợp’ đụng trúng cô, mỗi lần cô đều hỏi anh tới xem sách gì, cũng thảo luận với anh một số vấn đề chuyên môn.

Sở Hạ nhanh chóng nhận ra được chỗ không đúng.

Lúc ấy, bề ngoài Lương Thi Vận đối với ai cũng hòa nhã, kỳ thật là cô đối với ai cũng đều xa cách.

Bạn học nam trong lớp có tâm tư với cô cũng không ít, nhưng bởi vì nhìn thấy tình cảnh thảm bại của Cao Yến nên đều chặt đứt tâm tư.

Một người như vậy đột nhiên tiếp cận anh.

Sở Hạ vẫn cảm thấy cô tiếp cận anh là có mục đích riêng, anh bèn thẳng thắn hỏi cô là có phải bởi vì chuyện thi đấu không.

“Nếu em thật sự muốn được đề cử thì không cần phải cố sức như vậy, anh có thể trực tiếp đi tìm giáo sư Phương để nói…anh bỏ quyền.” Bởi vì anh nhìn thấy được cảnh hai người họ tranh cãi, nên anh dứt khoát nói thẳng.

Mà Lương Thi Vận sau khi nghe anh nói xong cũng ngẩn người, một hồi lâu mới cười nói: “Sao anh lại nghĩ như vậy?”

“Tác phẩm của anh rất tuyệt, em thua tâm phục khẩu phục, em chỉ là nghĩ, đều là người bằng tuổi nhưng lại có sự chênh lệch lớn như vậy, em nên học tập nhiều ở anh mới đúng.” Cô nói, “Em cảm thấy chúng ta hẳn có thể trở thành bạn bè.”

Bạn bè sao? Lúc ấy Sở Hạ không có hứng thú với tình bạn có mục đích như vậy.

Vì thế vào một buổi chiều nọ, khi anh đang nghe một chương trình radio không mấy thuần khiết thì Lương Thi Vận vừa hay đi tới, hỏi anh đang nghe tư liệu gì, anh trực tiếp nhét nút tai nghe vào trong lỗ tai cô.

“Thì ra anh đang nghe cái này.” Cô có chút ngượng ngùng nhận lấy tai nghe từ trong tay anh, sau khi nghe một hồi cô lại xấu hổ tháo xuống trả lại cho anh.

Vẻ mặt cô giả bộ bình tĩnh, nhưng vành tai cô đã hơi đỏ hồng.

Khi đó là tháng tư, thời tiết lúc đó rất nóng, cô từ trang phục mùa đông nặng nề đổi sang áo thun nhẹ nhàng thoải mái.

Lần đầu tiên anh phát hiện, cổ của cô thì ra lại trắng nõn thon dài như vậy; những lọn tóc nhỏ rủ xuống vành tai lại càng làm nổi bật lên sự trắng nõn như củ hành lá mới bóc vỏ.

Khiến người khác không kìm được lòng muốn hôn một cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện