“Sở Hạ, anh buông tay ra trước đi.” Lương Thi Vận lên tiếng.
“Thì ra cô ở phòng này…” Cậu trai trẻ nhìn thấy cô cũng lên tiếng.
Hai âm thanh gần như vang lên cùng lúc, Sở Hạ nhìn Lương Thi Vận rồi nhìn sang cậu trai trẻ, một hồi lâu sau cánh tay đang đè chặt cậu trai trẻ kia mới chịu buông ra.
“Cậu về trước đi.” Lương Thi Vận nói với cậu trai trẻ kia.
Ồn ào như vậy rồi, cậu trai trẻ cũng không còn hứng thú, cậu ta trừng mắt liếc nhìn Sở Hạ: “Đã nói với anh rồi, đừng xen vào chuyện người khác.”
Sau đó, cậu ta khom người xuống nhặt đồ rồi rời đi.
“Cuối cùng là chuyện gì đây?” Sở Hạ chờ cậu trai trẻ kia đi rồi mới hỏi.
“Hiểu lầm thôi…Cậu ấy là bạn của tôi.” Lương Thi Vận có chút xẩu hổ trả lời.
“Bạn của em sao?” Sở Hạ rõ ràng là không tin, “Bạn của em tên là gì?” “…” Lương Thi Vận.
Chỉ là tình một đêm thôi mà, cô đến phương thức liên hệ cũng không cho đối phương, sao có thể tùy tiện nói tên họ thật cho đối phương nghe.
Có điều lúc nãy chứng minh thư của đối phương rơi xuống đất…Cô cũng định tùy tiện bịa ra một cái tên, chỉ sợ là không gạt được Sở Hạ.
“À…Mới quen.” Lương Thi Vận đành phải nói thật, sau đó bắt sang chuyện khác, “Hình như cánh tay của anh bị thương rồi, trong phòng tôi có cồn, chi bằng để tôi giúp anh xử lý một chút.”
Sở Hạ nghi hoặc nhìn cô, cuối cùng vẫn cùng cô đi vào phòng.
Cùng ở một tầng lầu, phòng của Lương Thi Vận và phòng của anh chỉ cách nhau một bức tường, chính vì vậy mà cách trang trí của hai phòng cũng không có khác biết; có điều có lẽ bởi vì cô thường xuyên tới nên trong phòng ít nhiều cũng có những vật dụng cá nhân, ví dụ như sô pha lười, ví dụ như giá sách, lại ví dụ như quầy bar cùng nến thơm…
Sở Hạ nhíu mày, anh đi tới sô pha ngồi xuống.
Lương Thi Vận nhanh chóng lấy một hòm thuốc khẩn cấp từ ngăn tủ dưới TV ra, anh vén tay áo lên, đưa cánh tay rắn chắc tới trước mặt cô: “Phiền phức.”
“…” Cô vốn định để anh tự mình xử lý vết thương.
Lương Thi Vận cẩn thận dùng cồn i-ốt xử lý vết thương cho Sở Hạ.
Vết thương là khi anh và cậu trai trẻ kia lôi kéo, ma sát lên tường mà tạo thành, nếu là thường ngày anh sẽ để mặc, lười đi xử lý nó, cũng sẽ không cẩn thận như Lương Thi Vận.
“Em thường xuyên làm như vậy sao?” Cồn i-ốt sát lên da thịt, mang đến cảm giác đau rát, Sở Hạ hỏi cô.
“?” Lương Thi Vận không hiểu anh muốn nói gì.
“Nói cho người mới quen biết số phòng?” Sở Hạ nói thêm một câu.
Đều đã là người trưởng thành, đương nhiên khi Lương Thi Vận nói ‘mới quen’ thì anh cũng đã đoán được, kết hợp với đồ vật trên bàn của Lương Thi Vận, cùng với hộp ‘áo mưa’ rơi ra từ túi của cậu trai trẻ kia, anh còn cái gì mà khong hiểu nữa chứ? Sở Hạ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm về phía Lương Thi Vận.
Lương Thi Vận đối diện với ánh mắt như hiểu rõ của anh, động tác liền dừng lại.
Đã là người trưởng thành, ai lại không có nhu cầu?
Đối với chuyện này Lương Thi Vận không cảm thấy hổ thẹn, nhưng cùng bạn trai cũ thảo luận vấn đề này, cô thật sự cảm thấy hơi quá mức…mờ ám.
Nói thế nào đi nữa, cô cảm thấy anh đối với cô vẫn có sức hấp dẫn mãnh liệt, đặc biệt là khi nhìn thấy cơ thể trần trụi của anh ở suối nước nóng…
Nếu cùng anh thảo luận về vấn đề này, cô sợ mình không kiềm chế được mà cùng anh lăn giường.
“Cũng không phải là thường xuyên.” Lương Thi Vận ho khan hai tiếng, “Thỉnh thoảng thôi, nhìn hợp mắt thì mới nói.”
Nói xong, cô không được tự nhiên mà dời tầm mắt, cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Sở Hạ nắm lấy tay cô.
Có ý nghĩ không trong sáng cũng không phải chỉ mình cô.
Từ khi cô nắm lấy cánh tay anh, bắt đầu dùng cồn xử lý vết thương cho anh, phía dưới của anh đã có phản ứng.
Tay áo ngủ dài của cô cọ qua chân của anh, ngón tay hơi lạnh đặt trên cánh tay anh, mùi nước hoa cùng mùi sữa trên người cô thoang thoảng quanh chóp mũi anh.
Cô giống như quả dâu tây căng mọng, cả người đều lộ ra dục vọng khó giải thích được cùng hơi ấm.
Anh chỉ liếc mắt nhìn đến bờ vai trắng nõn của cô, hồi ức liền chen chúc tràn về; tất cả đều là hình ảnh sắc tình lộn xộn; vô số đêm da thịt dính lấy nhau; tay chân của anh và cô quấn lấy nhau, bộ ngực nõn nà, cơ thể thon gầy, còn có cả đôi chân dài của cô tách ra…
“Tiêu chuẩn hợp mắt em là thế nào?” Sở Hạ hỏi Lương Thi Vận.
Hai bàn tay anh nóng rực, ánh mắt nhìn chằm chằm cô cũng nóng bỏng không kém.
Lương Thi Vận nhìn vào hầu kết gợi cảm của anh khi nói chuyện, bỗng nhiên cô không kiềm chế được mà nuốt nước miếng.
Sở Hạ thấy được hành động của cô, bàn tay đang nắm lấy tay cô siết chặt hơn, sau đó cúi người hôn cô.
“Thì ra cô ở phòng này…” Cậu trai trẻ nhìn thấy cô cũng lên tiếng.
Hai âm thanh gần như vang lên cùng lúc, Sở Hạ nhìn Lương Thi Vận rồi nhìn sang cậu trai trẻ, một hồi lâu sau cánh tay đang đè chặt cậu trai trẻ kia mới chịu buông ra.
“Cậu về trước đi.” Lương Thi Vận nói với cậu trai trẻ kia.
Ồn ào như vậy rồi, cậu trai trẻ cũng không còn hứng thú, cậu ta trừng mắt liếc nhìn Sở Hạ: “Đã nói với anh rồi, đừng xen vào chuyện người khác.”
Sau đó, cậu ta khom người xuống nhặt đồ rồi rời đi.
“Cuối cùng là chuyện gì đây?” Sở Hạ chờ cậu trai trẻ kia đi rồi mới hỏi.
“Hiểu lầm thôi…Cậu ấy là bạn của tôi.” Lương Thi Vận có chút xẩu hổ trả lời.
“Bạn của em sao?” Sở Hạ rõ ràng là không tin, “Bạn của em tên là gì?” “…” Lương Thi Vận.
Chỉ là tình một đêm thôi mà, cô đến phương thức liên hệ cũng không cho đối phương, sao có thể tùy tiện nói tên họ thật cho đối phương nghe.
Có điều lúc nãy chứng minh thư của đối phương rơi xuống đất…Cô cũng định tùy tiện bịa ra một cái tên, chỉ sợ là không gạt được Sở Hạ.
“À…Mới quen.” Lương Thi Vận đành phải nói thật, sau đó bắt sang chuyện khác, “Hình như cánh tay của anh bị thương rồi, trong phòng tôi có cồn, chi bằng để tôi giúp anh xử lý một chút.”
Sở Hạ nghi hoặc nhìn cô, cuối cùng vẫn cùng cô đi vào phòng.
Cùng ở một tầng lầu, phòng của Lương Thi Vận và phòng của anh chỉ cách nhau một bức tường, chính vì vậy mà cách trang trí của hai phòng cũng không có khác biết; có điều có lẽ bởi vì cô thường xuyên tới nên trong phòng ít nhiều cũng có những vật dụng cá nhân, ví dụ như sô pha lười, ví dụ như giá sách, lại ví dụ như quầy bar cùng nến thơm…
Sở Hạ nhíu mày, anh đi tới sô pha ngồi xuống.
Lương Thi Vận nhanh chóng lấy một hòm thuốc khẩn cấp từ ngăn tủ dưới TV ra, anh vén tay áo lên, đưa cánh tay rắn chắc tới trước mặt cô: “Phiền phức.”
“…” Cô vốn định để anh tự mình xử lý vết thương.
Lương Thi Vận cẩn thận dùng cồn i-ốt xử lý vết thương cho Sở Hạ.
Vết thương là khi anh và cậu trai trẻ kia lôi kéo, ma sát lên tường mà tạo thành, nếu là thường ngày anh sẽ để mặc, lười đi xử lý nó, cũng sẽ không cẩn thận như Lương Thi Vận.
“Em thường xuyên làm như vậy sao?” Cồn i-ốt sát lên da thịt, mang đến cảm giác đau rát, Sở Hạ hỏi cô.
“?” Lương Thi Vận không hiểu anh muốn nói gì.
“Nói cho người mới quen biết số phòng?” Sở Hạ nói thêm một câu.
Đều đã là người trưởng thành, đương nhiên khi Lương Thi Vận nói ‘mới quen’ thì anh cũng đã đoán được, kết hợp với đồ vật trên bàn của Lương Thi Vận, cùng với hộp ‘áo mưa’ rơi ra từ túi của cậu trai trẻ kia, anh còn cái gì mà khong hiểu nữa chứ? Sở Hạ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm về phía Lương Thi Vận.
Lương Thi Vận đối diện với ánh mắt như hiểu rõ của anh, động tác liền dừng lại.
Đã là người trưởng thành, ai lại không có nhu cầu?
Đối với chuyện này Lương Thi Vận không cảm thấy hổ thẹn, nhưng cùng bạn trai cũ thảo luận vấn đề này, cô thật sự cảm thấy hơi quá mức…mờ ám.
Nói thế nào đi nữa, cô cảm thấy anh đối với cô vẫn có sức hấp dẫn mãnh liệt, đặc biệt là khi nhìn thấy cơ thể trần trụi của anh ở suối nước nóng…
Nếu cùng anh thảo luận về vấn đề này, cô sợ mình không kiềm chế được mà cùng anh lăn giường.
“Cũng không phải là thường xuyên.” Lương Thi Vận ho khan hai tiếng, “Thỉnh thoảng thôi, nhìn hợp mắt thì mới nói.”
Nói xong, cô không được tự nhiên mà dời tầm mắt, cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Sở Hạ nắm lấy tay cô.
Có ý nghĩ không trong sáng cũng không phải chỉ mình cô.
Từ khi cô nắm lấy cánh tay anh, bắt đầu dùng cồn xử lý vết thương cho anh, phía dưới của anh đã có phản ứng.
Tay áo ngủ dài của cô cọ qua chân của anh, ngón tay hơi lạnh đặt trên cánh tay anh, mùi nước hoa cùng mùi sữa trên người cô thoang thoảng quanh chóp mũi anh.
Cô giống như quả dâu tây căng mọng, cả người đều lộ ra dục vọng khó giải thích được cùng hơi ấm.
Anh chỉ liếc mắt nhìn đến bờ vai trắng nõn của cô, hồi ức liền chen chúc tràn về; tất cả đều là hình ảnh sắc tình lộn xộn; vô số đêm da thịt dính lấy nhau; tay chân của anh và cô quấn lấy nhau, bộ ngực nõn nà, cơ thể thon gầy, còn có cả đôi chân dài của cô tách ra…
“Tiêu chuẩn hợp mắt em là thế nào?” Sở Hạ hỏi Lương Thi Vận.
Hai bàn tay anh nóng rực, ánh mắt nhìn chằm chằm cô cũng nóng bỏng không kém.
Lương Thi Vận nhìn vào hầu kết gợi cảm của anh khi nói chuyện, bỗng nhiên cô không kiềm chế được mà nuốt nước miếng.
Sở Hạ thấy được hành động của cô, bàn tay đang nắm lấy tay cô siết chặt hơn, sau đó cúi người hôn cô.
Danh sách chương