Cuối cùng thì Lương Thi Vận cũng không xuống tắm.

Nhưng buổi tối khi trở về phòng, cô lại lần nữa mơ thấy mộng xuân.

Nam chính vẫn là Sở Hạ; cảnh trong mơ hết sức nóng bỏng làm cho người ta phải đỏ mặt khi nhìn thấy, tay chân quấn quít chân thật tới nỗi cô cảm thấy thân thể vô cùng khô nóng.

Lương Thi Vận nắm chặt chăn thở dài một hơi, cô không thể không thừa nhận bản thân đã tới tuổi rồi.

Ngày hôm sau, Lương Thi Vận tiếp tục dẫn Sở Hạ tham quan khu nghỉ dưỡng.

Khu nghỉ dưỡng ngoại trừ cảnh núi non và suối nước nóng thì còn có thêm một số hoạt động khác nữa: ví dụ như cưỡi ngựa, chèo thuyền, chỉ là những hoạt động này không thích hợp vào mùa này.

Lương Thi Vận chỉ giới thiệu sơ lược cho Sở Hạ biết, lại đề cử cho Sở Hạ một bể tắm suối nước nóng khác, còn cô thì về phòng của mình.

Cô tuy đang ở khu nghỉ dưỡng, nhưng chuyện ở công ty không thể không quan tâm tới.

Suốt một buổi trưa, Lương Thi Vận ở trong phòng xử lý công việc của công ty, cổ cùng thắt lưng có chút đau nhức, sau khi xử lý xong cô liền đi tới phòng tập thể hình.

Cô nghe nói chạng vạng là thời gian tốt nhất để tập thể hình.

Nhưng mùa đông khiến cho người ta trở nên lười biếng, hơn nữa phần lớn khách du lịch tới đây là muốn tắm suối nước nóng, do đó không mấy người tới phòng tập thể hình.

Lương Thi Vận đi tới máy chạy bộ, điều chỉnh tốc độ xong thì bắt đầu chạy.

Máy điều hòa ở phòng tập thể hình được trang bị đầy đủ, Lương Thi Vận chạy không được bao lâu trên trán đã đổ mồ hôi, cô cầm khăn lông trên vai lau đi, hơi nghiêng đầu lại nhìn thấy có người đang nhìn cô.

“Hi~” Đối phương là một cậu nhóc đẹp trai khoảng hơn hai mươi tuổi, thấy cô quay đầu cũng không ngại ngùng thay đổi tầm nhìn, ngược lại còn phóng khoáng nhìn cô cười, “Có thể dạy tôi không? Máy móc nơi này tôi chưa dùng qua.”

“…” Lương Thi Vận.

Lý do này cũng sứt sẹo quá đấy.

Dáng người của cậu ta nhìn là biết người thường xuyên luyện tập, sao có thể tới máy chạy bộ cũng không biết cách dùng chứ.

Cô lại cẩn thận quan sát cậu ta: gương mặt sạch sẽ đẹp trai, cơ bụng như ẩn như hiện dưới lớp áo thun mỏng kia, cả người đều toát lên vẻ phóng khoáng, tràn đầy sức sống.

Nhìn sơ cũng xem như hợp gu cô.

“Cậu muốn điều chỉnh tốc độ thế nào?” Lương Thi Vận từ trên máy chay bộ bước xuống, đi tới chiếc máy chạy bộ trước mặt cậu ta.

Cậu trai trẻ nói một con số, Lương Thi Vận nhanh chóng điều chỉnh cho cậu ta.

“Cảm ơn cô.” Cậu ta lập tức nhìn sang cô cười, lại hỏi, “Lúc nãy tôi thấy cô xoa xoa bả vai, bả vai cô không thoải mái sao?”

“Ừm, trước đó ngồi máy tính lâu quá.”

“Tôi nhìn tư thế của cô là đoán được rồi, trước đây tôi cũng có một thời gian ngồi chơi game dẫn đến vai cổ đều có vấn đề, có điều chạy bộ cũng không có tác dụng gì nhiều, chi bằng để tôi dạy cô một phương pháp tốt hơn.”

“Đừng nói là tập gym đấy chứ?”

“Ha ha, không phải, chỉ là bài tập thể dục đơn giản thôi.”

Chàng trai trẻ từ trên máy chạy bộ đi xuống, nhanh chóng làm mẫu cho Lương Thi Vận thấy.

Hai người bọn họ dựa theo chủ đề về tập thể hình nói chuyện với nhau.

Nói thật thì Lương Thi Vận cảm thấy tán gẫu với cậu trai trẻ này rất nhàm chán, nhưng dáng người và gương mặt của đối phương đều không tệ, vừa hay có thể tiêu hao hormone dư thừa trong người cô.

Thế là sau đó cậu trai trẻ hỏi cô tập thể hình xong có thể mời cô đi uống một ly cà phê không.

Lương Thi Vận chớp mặt nhìn cậu ta: “Uống rượu không?” “…” Cậu trai trẻ, “Nơi này hình như không có quán bar…” Lương Thi Vận: “Trong phòng tôi có.”



Sau khi ngâm suối nước nóng xong, Sở Hạ lại một mình đi dạo khu nghỉ dưỡng một hồi, đại khái cũng hiểu qua tình huống ở nơi này.

Ý tưởng biến nơi này thành khu nghỉ dưỡng tuy rằng rất tốt, nhưng vẫn không loại bỏ hết được những vấn đề tồn đọng ban đầu; muốn thuyết phục được Cao Yến, cô cần phải làm rõ cũng như giải quyết được những vấn đề này.

Vì thế Sở Hạ gọi điện cho Lương Thi Vận, anh muốn nói chi tiết những vấn đề này với cô. Nhưng điện thoại của đối phương vẫn không ai nhấc máy, Sở Hạ đành phải đi tới phòng của cô tìm cô.

Phòng của anh nằm cạnh phòng Lương Thi Vận, khung cảnh bên ngoài cửa sổ phòng rất đẹp, giá cả của phòng cũng cao, cùng tầng này vẫn chưa thấy vị khách nào vào ở.

Cho nên, khi anh thấy có người đứng trước cửa phòng của Lương Thi Vận với dáng vẻ bồn chồn, phản ứng đầu tiên của anh là cảnh giác.

“Cậu tìm ai?” Anh hỏi đối phương.

“…” Người tới đúng là cậu trai trẻ mà Lương Thi Vận gặp lúc nãy ở phòng tập thể hình.

Lúc Lương Thi Vận nói số phòng cậu ta không nghe rõ, vốn đang lo lắng đi nhầm chỗ, bây giờ lại bị Sở Hạ hỏi như thế, cậu ta càng thêm mơ hồ: “Anh ở đây sao?”

Giọng điệu của cậu ta do dự, ánh mắt lại kỳ quái. Sở Hạ không trả lời.

“Có lẽ tôi đi nhầm rồi…” Cậu trai trẻ vội vàng nhét tờ giấy trong tay vào túi áo, “Bạn tôi có lẽ đã nói sai số phòng.”

Sở Hạ nhìn thấy động tác của đối phương, anh càng cảm thấy đối phương khả nghi: “Bạn của cậu tên gì?”

“…” Cậu trai trẻ sao có thể trả lời được chứ, cô cũng chưa nói cho cậu ta biết. Cậu trai trẻ xấu hổ, cười ha hả định xoay người rời đi.

Sở Hạ giữ người lại: “Nếu cậu không trả lời, tôi sẽ gọi bảo vệ tới.” Nói xong còn lấy điện thoại ra bấm dãy số.

“Anh có ý gì?” Cậu trai trẻ bị anh nghi ngờ cũng bắt đầu nổi giận, một tay nắm lấy điện thoại trên tay anh.

Lương Thi Vận không ngờ được bản thân chỉ mới đi tắm một chút đã có chuyện xảy ra.

Cô có hai cuộc gọi công việc phải quay về, vì thế cô trở về phòng, sau đó thuận tiện đi tắm.

Cô hẹn cậu trai trẻ là một tiếng sau, cô nhẩm tính thời gian chắc cũng sắp tới rồi, lúc này mới quấn áo choàng tắm bước ra khỏi bồn tắm, kết quả vừa từ phòng tắm đi ra đã nghe thấy tiếng vang khác lạ ngoài cửa phòng.

Trước đó khi làm thủ tục nhận phòng, cô cũng đã xác nhận với lễ tân là tầng này trước mắt chỉ có cô với Sở Hạ ở thôi.

Vẻ mặt của Lương Thi Vận hơi thay đổi, cô vội vàng mở cửa phòng.

Vừa mở cửa ra cô đã thấy Sở Hạ ấn một người đàn ông lên tường, đối phương thì cầm chặt lấy điện thoại trên tay anh, hai người lôi kéo qua lại, giấy chứng nhận, thẻ phòng, ‘áo mưa’, đồ đạc lung tung rơi đầy dưới mặt đất.

“Cậu nói cậu không phải ăn trộm, cũng không phải kẻ biến thái, vậy tại sao cậu không để tôi gọi điện?” Sở Hạ ‘Hừ’ một tiếng, không chút khách khí đè chặt đối phương.

“Anh là đồ thần kinh!” Người bị đè chặt đỏ mặt tía tai mắng, thiếu chút nữa đã thốt ra lời lẽ thô tục.

Lương Thi Vận nghe thấy âm thanh quen tai, cô nhìn kỹ lại, cảm giác da đầu tê dại đã lâu cô chưa trải qua bỗng ập đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện