“Hai năm sao?” Sở Hạ im lặng, hồi lâu mới từ trong cổ họng thốt ra một câu.

“Ừm, hai năm.” Lương Thi Vận gật đầu, dời tầm nhìn đi, “Cuối tháng sau sẽ khai giảng.”

“Cho nên, hai người quyết định chia tay sao?” Cao Yến hỏi Sở Hạ. “Nếu không thì sao?” Sở Hạ hỏi lại.

Ở độ tuổi này của bọn họ, thời gian hai năm không phải là không không quan trọng, cho dù anh có nguyện ý chờ cô, vậy Lương Thi Vận thì sao? Qua năm nay cô đã ba mươi tuổi, đối với phụ nữ mà nói, cột mốc ba mươi tuổi luôn là một rào cản, cho dù cô không để ý tới ánh mắt của người khác, vậy Phương Nguyên thì sao? Hai năm cô ở đất khách không biết sẽ phát sinh chuyện gì, kiên trì níu giữ một tình yêu xa là chuyện không sáng suốt nhất.

Nếu bọn họ trẻ hơn hai tuổi—– Nhưng khi còn trẻ chẳng phải anh cũng đề nghị chia tay một cách khốn nạn sao? Bây giờ anh có tư cách gì mà yêu cầu Lương Thi

Vận phải kiên trì việc yêu xa này?

“Cậu không muốn tranh thủ một chút sao?” Cao Yến như có chút thương tiếc nói.

Sở Hạ cười khổ, nếu nói không muốn là giả. Nhưng tranh thủ thì sao chứ, Lương Thi Vận căn bản không cho anh cơ hội... Người quyết định là cô.

Sau ngày nói chuyện đó, trong khi Sở Hạ còn đang nghĩ cách phá giải cục diện rối rắm này, thì Lương Thi Vận đã tới chung cư của anh thu dọn đồ đạc.

Lúc Sở Hạ mở cửa, Lương Thi Vận rõ ràng có hơi sửng sốt, có lẽ không ngờ anh trở về nhà sớm như vậy, im lặng một lúc cô mới lên tiếng: “Anh về rồi sao?”

Cô ngồi xếp bằng, hai bên người là hai vali, một cái sắp tràn cả ra ngoài, một cái khác cũng trong trạng thái đầy hơn một nửa, cô duỗi tay nhét đồ vật tràn ra ngoài vào hành lý.

“Thu dọn đồ đạc à?” Sở Hạ lên tiếng, tay xếp gọn quần áo trên sô pha đưa cho cô, lúc nhìn thấy đồ đạc trong vali anh mới sửng sốt.

Ai lại xếp hành lý như vậy? Đến cả đồ vật không quan trọng cũng thu dọn mang theo cùng.

Chiếc vali còn dư một nửa rõ ràng là những đồ vật linh tinh sắp bị vứt, nhưng cô nhất quyết muốn mang theo, giống như sợ dọn dẹp không sạch sẽ dẫn tới kết quả ‘dẫu lìa ngó ý vẫn vương tơ lòng".

Nháy mắt, trong lòng Sở Hạ dâng lên sự bất mãn, nhưng anh cảm thấy bản thân không có lý do gì để tức giận cả.

Cuối cùng vẫn là Lương Thi Vận lên tiếng: “Khoảng thời gian này chuyện ở công ty quá nhiều, em phải cùng bố bàn bạc xử lý, nên định chuyển về nhà ở.”

Giọng điệu giải thích của cô hơi buồn tẻ, nhưng lại vô cùng bình tĩnh—- Sở Hạ cảm thấy, thay vì nói là đang giải thích, chi bằng nói cô đang uyển chuyển nói lời chia tay thì hơn.

Thế giới của người trưởng thành, có một số lời không nhất thiết phải nói ra rõ ràng.

Có đôi khi chỉ cần một ánh mắt là đã có thể xác định mối quan hệ, dĩ nhiên chuyện chia tay cũng như vậy.

Tháng tám, Lương Thi Vận xuất ngoại.

Ngày cô đi trùng ngay ngày phòng làm việc của Sở Hạ khai trương, vì thế anh không đến tiễn cô.

Như vậy cũng tốt, anh nghĩ, vẫy tay chào tạm biệt như vậy thì quá mức lừa tình, quan trọng hơn là anh sợ bản thân mình nhịn không được sẽ mở miệng giữ cô lại.

Sở Hạ và vị đàn anh hùn vốn chung dẫn theo mấy đồng nghiệp mới đi gặp đối tác cả ngày, sau khi kết thúc liên hoan thì đã uống đến say mèm, đau đầu tới mức phải nghỉ nửa ngày, ngày hôm sau lại tiếp tục quay cuồng trong sự bận rộn.

Sau tất cả thì cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn.

Các dự án lớn nhỏ của phòng thiết kế và dự án hợp tác với công ty Cao Yến cũng theo đó khởi động. Sở Hạ bận rộn liên tục tới tháng mười, cuối cùng mới có một ngày nghỉ đầu tiên.

Quốc Khánh và Tết Trung thu ghép thành một kỳ nghỉ ngắn ngày.

Vì hồi tháng bảy Sở Hạ đã gặp bố của Lương Thi Vận, nên anh cũng định để bố mẹ mình gặp mặt Lương Thi Vận, thành ra anh đã sớm đề

nghị với hai người họ là nghỉ lễ Quốc Khách tới chơi -

Cũng may lúc ấy anh không nói thẳng với bọn họ là tới gặp con dâu tương lai.

Sở Hạ giống như chỉ đơn thuần muốn mời bọn họ tới chơi, cùng bọn họ đi dạo những danh lam thắng cảnh.

Chỉ là trong bảy ngày nghỉ đó, tới ngày thứ hai trong lúc đang đi dạo thì bọn họ nhận được tin họ hàng xa mất, không thể không về sớm để tham dự tang lễ.

Sở Hạ tiễn hai người trở về, thời gian rảnh còn lại bỗng chốc nhàm chán.

Bởi vì định sẽ bầu bạn với hai người bạn già nên Sở Hạ đã hoàn tất xong các công việc, cũng đã từ chối lời mời của bạn bè—–

Hai người bạn già vừa đi, căn hộ to như vậy nháy mắt trở nên trống vắng.

Đồng hồ trong phòng khách vang lên tiếng lách cách lách cách, Sở Hạ im lặng ngồi trong phòng, lại vô cớ nghĩ tới Lương Thi Vận.

Bọn họ chia tay đã được hai tháng.

Tất cả đồ vật của cô trong căn phòng đã dọn dẹp sạch sẽ, nhưng toàn bộ chung cư đâu đâu cũng có dấu vết cô lưu lại.

Sở Hạ gần như chỉ chớp mắt một cái là có thể nhớ tới việc cô ngồi xếp bằng trên sô pha, cô đứng lặng người trước cửa sổ sát đất, cô khom người ở nhà vệ sinh.....

Người thất tình sợ nhất chính là không có việc gì để làm.

Trước đó bận rộn còn đỡ, đại đa số thời gian anh đều ở văn phòng, trở về chung cư cũng chỉ là tắm rửa, ngủ xong lại vội vàng ra ngoài, anh còn có thể khống chế được bản thân không nghĩ tới những chuyện đó.

Bây giờ rảnh rỗi...

Đột nhiên không có việc gì để làm, anh phát hiện bản thân không có cách nào áp chế được những cảm xúc tiêu cực kia.

Anh bất chợt rất muốn, rất muốn gặp Lương Thi Vận.

Anh biết rõ điều này không có ích lợi gì đối với việc hai người đã chia tay và ở hai nơi khác nhau.

Nhưng anh lại không ngăn được bản thân nhớ tới cô, muốn gặp cô, hoặc là chỉ nghe giọng nói của cô thôi cũng được

Anh ấn vào ảnh đại diện của cô trên Wechat, trong vòng bạn bè không có động thái mới nào. Trước đó anh có gửi cô một tin nhắn chúc mừng, cô cũng chỉ trả lời lại ngắn gọn là Trung thu vui vẻ, sau đó không nói gì tiếp nữa.

Sở Hạ im lặng ngồi trên sô pha, nhìn bóng đêm đang xâm chiếm toàn bộ căn phòng, anh vẫn không nhịn được mà mở khung chat lên.

Gửi một đoạn video đi, không, gọi thoại sẽ thích hợp hơn, nói bản thân có đồ gì đó không tìm thấy, hỏi có đánh rơi ở chỗ cô không, dù rằng cái cớ này vụng về và cực kỳ vô lý. Nhưng anh vẫn không kiềm chế được mà nhấn phím gọi.

Bên California lúc này là buổi sáng. Thời điểm cuộc gọi được thực hiện, Sở Hạ mới giật mình nhớ ra, anh vừa định cúp máy thì bên kia đã có người nhận.

“Alo...” Giọng nói của Lương Thi Vận có chút khàn khàn, dường như cô mới thức dậy.

“Quấy rầy em ngủ sao?” Sở Hạ tỏ vẻ xin lỗi, mới hàn huyên được hai câu thì điện thoại công việc ở bên cạnh đột nhiênvang lên, màn hình hiện thông tin là vị khách hàng nào đó, hồi lâu vẫn không định ngắt kết nối, không biết là có việc gấp gì không nữa.

“Điện thoại anh đang kêu.” Lương Thi Vận cũng nghe được, nhịn không được nhắc nhở anh.

“Em chờ một chút, lát nữa sẽ gọi lại cho em.” Sở Hạ đành phải nói.

Sau đó anh đứng lên cầm điện thoại ra ban công nói chuyện, trở vào mới phát hiện khung chat trên Wechat vẫn còn sáng, Lương Thi Vận vẫn chưa tắt máy.

Cô đang đợi anh sao?

Nghĩ tới điều đó làm cho Sở Hạ lên tinh thần, anh vội vàng cầm điện thoại lên, muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, lại nghe thấy bên kia mơ hồ truyền đến tiếng nhạc.

"... Me drinking, from, broken cup, and ask me to, open up the gate for

you. "

Là một bài hát tiếng anh đã cũ, Sở Hạ từng nghe qua nhưng anh không nhớ nổi tên, đang muốn xác nhận với Lương Thi Vận thì lại nghe thấy một giọng nói khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện