Sau khi gặp trưởng bối về, Sở Hạ càng đối xử tốt với Lương Thi Vận hơn.

Văn phòng làm việc vẫn chưa chính thức hoạt động, Sở Hạ tuy rằng bận rộn nhưng phần lớn thời gian đều làm việc tại nhà, vì thế thời gian nghỉ ngơi giữa giờ anh sẽ nghiên cứu nấu ăn.

Chủ yếu là hầm canh. Bởi vì ba bữa cơm của Lương Thi Vận đa phần đều ăn ở bên ngoài, buổi tối về nhà cũng chỉ có thể uống canh.

Gà ác tiềm thuốc bắc, tổ yến chưng tuyết lê, cá hố hầm củ cải...Đa số đều là món canh bồi bổ. Từ trước tới nay, Lương Thi

Vận không bao giờ nghĩ tới chuyện có một ngày Sở Hạ sẽ vì cô mà rửa tay hầm canh’—–Nhưng anh thật sự đã làm.

Lương Thi Vận không thể không thừa nhận rằng bản thân cô rất thích cảm giác này, loại cảm giác mà sau khi về tới nhà có người chờ đợi mình.

Sở Hạ của hiện tại có thể dùng hình mẫu bạn trai lý tưởng để hình dung, ngoại trừ việc chủ động xuống bếp, hằng ngày anh còn chu đáo săn sóc và tạo những bất ngờ nho nhỏ, đi đâu cũng sẽ thông báo, mỗi một bài đăng trên vòng bạn bè của cô anh đều hỏi cặn kẽ địa điểm trong đó, khá phấn đấu để trở thành phong độ bậc nhất. Mỗi ngày trước khi đi ngủ đều kiên nhẫn đợi cô hết bận để trò chuyện với cô một lúc, dù cô đi công tác anh cũng sẽ đợi cô xong việc để gọi điện thoại, nếu cô mệt thì anh độc thoại một mình, nào là lảm nhảm chuyện công việc, thời sự, chuyện nhà chuyện cửa, mãi đến khi cô ngủ––

Thật ra Sở Hạ cũng không phải là kiểu người hay bám dính.

Lương Thi Vận rõ ràng cảm nhận được sự lấy lòng mang tính chất bồi thường ở đây, điều này khiến cô hơi không biết phải mở lời thế nào với những chuyện xảy ra tiếp theo.

Cuối cùng vẫn là Sở Hạ lên tiếng trước.

“Công ty gặp phải chuyện gì không thuận lợi à?” Anh phát hiện Lương Thi Vận có gì đó không đúng, nhịn không được hỏi cô.

“Công ty có lẽ sẽ chuyển nhượng." Lương Thi Vận trầm giọng đáp.

“Chuyện này...” Sở Hạ không ngờ chuyện lại nghiêm trọng tới thế, anh lập tức nhíu mày, “Là gặp phải khó khăn gì sao?”

“Mặc dù có lẽ anh sẽ không giúp được gì nhiều, nhưng nếu đó là vấn đề kinh doanh...” Anh ngẫm nghĩ, lại nói thêm.

“Không phải.” Lương Thi Vận cắt ngang lời anh, “Cũng không phải là kinh doanh không được nữa, chỉ là bệnh tình của ba em lại tái phát.”

“Chuyện xảy ra khi nào?” Sở Hạ kinh ngạc nói, anh khẩn trương nhìn Lương Thi Vận, nhịn không được nắm lấy tay cô, muốn chia sẻ chút ít ưu phiền của cô. Lương Thi Vận thật ra rất bình tĩnh, dường như cô đã chấp nhận được sự thật này, chỉ khẽ thở dài nói: “Lần trước khi anh gặp ông ấy, kết quả kiểm tra đã được gửi tới, chỉ là ông ấy không đề cập đến, mấy ngày hôm trước em trai của em vô tình thấy được.”

“...” Sở Hạ nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Bệnh của Lương Lực Đạt trước đây anh có nghe Lương Thi Vận nói qua, là khối u não, mấy năm trước đã làm phẫu thuật cắt bỏ, không ngờ lại tái phát.

Lương Thi Vận tiếp tục nói: “Mấy năm nay công ty dưới sự quản lý của em, việc kinh doanh cũng không tính là thuận lợi cho lắm, có rất nhiều chuyện cuối cùng vẫn phải do bố em đi xã giao mới có kết quả. Việc kinh doanh của công ty tuy rằng không đi xuống, nhưng lợi nhuận xác thực là không bằng lúc trước. Em vẫn luôn cố gắng chống đỡ, định chờ sau này Tiểu Ý tiếp nhận, nhưng anh cũng thấy rồi đấy, thằng bé còn quá nhỏ, tính tình cũng quá nóng nảy, để có thể gánh vác trách nhiệm này cũng không biết phải đợi tới bao giờ.”

“Việc chuyển nhượng công ty là do bố em đề cập, có thể là ông ấy thấy mấy năm nay em đã quá mệt mỏi, cũng có thể là ông ấy phát hiện ra em không biết kinh doanh––Mặc kệ là lý do nào, em nghĩ, có lẽ kết thúc chuyện kinh doanh cũng là chuyện tốt, ít nhất có thể để ông ấy an tâm mà tiếp nhận trị liệu, cố gắng tĩnh dưỡng.” Lương Thi Vận giải thích.

“Cho dù thế nào anh cũng đều ủng hộ em.” Sở Hạ bày tỏ thái độ. “…”

Tiếp đó, Lương Thi Vận lại im lặng.

“Sao vậy?” Bàn tay Sở Hạ đang nắm lấy tay cô bỗng siết chặt hơn. Lương Thi Vận củi đầu suy nghĩ một lát, giống như đang lựa lời thích hợp, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Nếu công ty được chuyển nhượng thuận lợi, em muốn thuyết phục bố em ra nước ngoài trị liệu.”

Về kỹ thuật y khoa nói chung, sự chênh lệch giữa trong và ngoài nước cũng không quá lớn, chỉ là trên lĩnh vực tiên tiến thì trong nước và nước ngoài lại chênh lệch ít nhất hai mươi năm.

Sở Hạ ngẩn người, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm không lành, nhưng anh vẫn gật đầu theo: “Nghe nói khoản này ở nước ngoài quả thật tiên tiến hơn.”

“Ừm.” Lương Thi Vận tiếp tục nói, “Quá trình trị liệu có lẽ sẽ tương đối lâu, tiếng Anh của mẹ kế em lại không tốt lắm, em không quá an tâm, em muốn đi cùng bố, chăm sóc ông ấy đồng thời thuận tiện học nghiên cứu sinh.” Cô vẫn một lòng thích thiết kế, chỉ là bị ép buộc tiếp nhận công ty, làm một chuyện không mấy vui vẻ gì, cũng không quá am hiểu. Mấy năm nay công ty bán tài sản đổi tiền mặt cũng không ít...

Chuyển nhượng công ty tuy rằng là ý của Lương Lực Đạt, nhưng trước đó Lương Thi Vận đã sớm tìm kiếm một giám đốc thích hợp để thay thế, đồng thời xin làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài.

“Trường nào?” Đến bây giờ, Sở Hạ cuối cùng cũng hiểu rõ ý đồ của Lương Thi Vận, bàn tay đang nắm tay cô vô thức buông ra.

“Berkeley.” Lương Thi Vận dứt khoát rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh, “Cuối năm trước em đã xin, lúc ấy em cũng không chắc chắn là bản thân có thể xin được hay không, chỉ là muốn thử một chút...”

“Gần đây đã nhận được giấy trúng tuyển rồi sao?” Sở Hạ nhíu mày.

“Không phải là gần đây.” Lương Thi Vận lắc đầu, “Hồi tháng tư đã nhận được."

Chỉ là lúc trúng tuyển, cô mới phát hiện, muốn tìm được một vị giám đốc thích hợp không phải là chuyện dễ như tưởng tượng. Hơn nữa sau đó không lâu cô lại tái hợp với Sở Hạ, cho nên cô quyết định từ bỏ, nhưng bây giờ...

Lương Thi Vận nói tới đây thì dừng lại, ngượng ngùng nhìn Sở Hạ, ánh mắt như nói ‘chia tay đi’.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện