Cao Yến đã từng tiếp xúc với bố của Lương Thi Vận. Sở Hạ cất công đi dò hỏi sở thích của đối phương, lại tìm những người bạn đã kết hôn để hỏi kinh nghiệm gặp người lớn trong nhà, trong bụng xem như cũng thủ sẵn được chút kiến thức.
Cuối tuần rơi đúng vào tết Đoan Ngọ, Sở Hạ mang theo lá trà và các loại thực phẩm quý hiếm trên núi mà anh đã nhờ Cao Yến đặt riêng, sau đó cẩn thận chỉnh lại trang phục, cùng Lương Thi Vận tới gặp mặt Lương Lực Đạt.
Lúc tới nơi cũng đã gần giữa trưa, bố Lương và mẹ kế đã chờ hai người từ sớm. Thấy hai người xuống xe, mẹ kế nhanh chân đi tới đón tiếp.
Sở Hạ từ ghế sau xách đồ ra, trên mặt treo nụ cười ôn hòa mà các vị trưởng bối đều thích, vừa bước vào nhà liền cất tiếng chào chú dì.
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Hạ gặp mẹ kế của Lương Thi Vận, bà ấy thoạt nhìn là kiểu người phụ nữ dịu dàng đằm thắm, mặt mày đơn thuần
hiền hậu; so với Phương Nguyên nghiêm túc giỏi giang thì hoàn toàn khác biệt.
Còn bố Lương thì nhiều năm về trước Sở Hạ đã nhìn thấy ông ấy một lần từ phía xa, là một người có vẻ hiền hòa dễ gần, nhưng vẫn để lộ chút khôn khéo điển hình của những người làm kinh doanh.
Chỉ là không ngờ, hiện tại chưa tới mấy năm mà ông ấy đã già đi trông thấy, tinh thần cũng không còn tốt như trước nữa, có lẽ đây cũng là lý do mà Lương Thi Vận không thể không tiếp nhận công ty, duyên cớ khơi mào nên gánh nặng của cô.
Bốn người cùng nhau vào nhà, người giúp việc bước tới nhận lấy túi đồ trong tay Sở Hạ, đồng thời nhắc người đang ngồi trong phòng khách là có khách đến.
Sở Hạ nhìn qua, lúc này mới phát hiện Lương Ý cũng có mặt ở đây, đang xụ mặt ngồi trên sô pha nghịch điện thoại.
“Đây là Tiểu Ý, em trai của Thi Vận.” Mẹ kế không biết chuyện phát sinh ở chung cư, vừa mời Sở Hạ ngồi xuống, vừa đi qua đánh Lương Ý một cái, bảo cậu ấy đứng dậy chào hỏi.
“Chị, về rồi à.” Lương Ý ngẩng đầu, chào hỏi qua quýt một câu, sau đó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Toàn bộ quá trình giống như không hề nhìn thấy Sở Hạ.
“Thằng nhóc này được nghỉ học mới về, vẫn còn bị lệch múi giờ.” Mẹ kế mỉm cười.
Sở Hạ đành phải cười theo: “Không sao ạ.”
Bốn người ngồi trong phòng khách vừa trò chuyện vừa ăn chút trái cây, chốc lát sau người giúp việc đi tới nói cơm trưa đã chuẩn bị xong.
Mẹ kế vội vàng kêu mọi người qua ăn cơm. Trên bàn ăn, bố Lương ngồi ở chỗ chính, Sở Hạ ngồi một bên, Lương Thi Vận ngồi đối diện anh, Lương Ý ngồi vào chỗ bên cạnh cô.
“Cậu Sở chắc không phải người ở đây nhỉ. Không biết cậu có quen với khẩu vị của chúng tôi không. Hình như ở bên chỗ cậu quen ăn cay đúng không?” Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, mẹ kế đứng dậy đặt dĩa ớt cay trước mặt Sở Hạ.
“Dì cứ gọi cháu là Tiểu Sở là được rồi, cháu không kén chọn, ăn cái gì cũng được.” Sở Hạ duỗi tay muốn giúp đỡ, “Hơn nữa, cháu nghe Thi
Vận nói tay nghề nấu nướng của dì rất tuyệt.”
“Có một số người ấy à, vì không kén chọn nên cái gì cũng muốn thử.” Lương Ý đột nhiên chen vào, “Có điều, cuộc đời này không phải là đồ ăn bán ngoài chợ, thứ gì cũng có thể đem ra cân đo đong đếm, chọn tới lựa lui, bỏ đi quay đầu lại vẫn có thể mua được nguyên liệu mà anh muốn
——”
“Uống canh đi.” Lương Thi Vận đặt chén canh trước mặt cậu ấy, ý bảo cậu ấy đừng ăn nói lung tung.
Lương Ý lúc này mới ngậm miệng lại. Vừa hay bố Lương đề nghị mọi người cùng nhau nâng ly.
“Bố, bố không thể uống rượu.” Trước đó vừa mới phẫu thuật cắt bỏ khối u, sức khỏe của Lương Lực Đạt vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, Lương Thi Vận lập tức lên tiếng nhắc nhỏ.
“Nước ngọt, nước ngọt.” Lương Lực Đạt cầm ly lên.
Lương Thi Vận lúc này mới nâng ly lên, chút nữa cô còn phải lái xe, trong ly cũng là nước ngọt, nhưng ly của Sở Hạ lại không giống như vậy, Lương Lực Đạt đã lấy riêng cho anh một chai rượu trắng.
Mọi người cầm ly lên, ly chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng, cười chúc nhau tết Đoan Ngọ vui vẻ.
Mọi người hay nói rượu là cầu nối giữa đàn ông; Lương Lực Đạt hiện tại tuy không thể uống rượu nhưng thói quen vẫn không thay đổi được, một chốc sau lại cầm ly chạm cốc với Sở Hạ.
Sở Hạ đành phải uống với ông ấy vài ly, nghiêm túc trả lời mỗi câu hỏi ông ấy đưa ra, bất tri bất giác một chai rượu trắng đã thấy đáy.
Đã rất lâu rồi anh không uống rượu trắng, hơi có chút choáng váng đầu, nhịn không được xoa xoa huy*t thái dương.
“Bố, hai người ăn thêm đồ ăn chút đi…” Lương Thi Vận thấy thế liền nhíu mày, liếc mắt nhìn người giúp việc đang định đổi chai rượu trắng, ý bảo cô ấy đừng lấy nữa.
Lương Ý khịt mũi hừ nhẹ, đột nhiên bắt đầu dùng muỗng quấy canh gà. Hành động này ít nhiều gì vẫn có chút bất lịch sự.
Còn đang ở trước mặt khách đấy. Mẹ kế liếc mắt nhìn sang, nhỏ giọng hỏi cậu ấy, “Con tìm gì vậy?”
“Tim gà.”
“Không phải con không ăn nội tạng sao?” “Ăn gì bổ nấy.”
“?”
“Con tìm cho chị con, để chị ấy bổ sung chút tim.” “…” Lương Thi Vận.
Bữa cơm trưa cứ thế trôi qua trong màn hỏi gì đáp nấy của Lương Lực Đạt và Sở Hạ, còn Lương Ý thì tận dụng mọi thời cơ để nói cạnh nói khóe.
Sở Hạ uống hơi nhiều, sau khi ăn xong, Lương Thi Vận dìu anh tới phòng dành cho khách để nghỉ ngơi.
Mẹ kế pha cho cô ly nước mật ong, kêu cô mang lên cho Sở Hạ uống, Sở Hạ uống xong liền cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời, bèn lên giường nằm ngủ, khi tỉnh lại lần nữa thì mặt trời đã ngả về tây, liếc nhìn đồng hồ đã 4 giờ chiều.
Hành lang bên ngoài phòng im ắng, Sở Hạ đứng dậy đi một vòng cũng không thấy Lương Thi Vận đâu, lúc đi ngang qua phòng trà dưới lầu lại thấy Lương Lực Đạt đang ngồi pha trà.
“Cậu tỉnh rồi à? Thi Vận bị mấy đứa nhỏ kéo đi câu cá rồi.” Lương Lực Đạt vẫy tay về phía Sở Hạ, “Lại đây, uống với tôi tách trà.”
Sở Hạ đi vào, phát hiện bố Lương đang pha trà Phổ Nhĩ, loại Phổ Nhĩ sống*.
(*Trà Phổ Nhĩ của Vân Nam Trung Quốc có 2 loại: Phổ Nhĩ sống và Phổ Nhĩ chín, khác nhau công đoạn chế biến.)
Ông ấy đặt tách trà trước mặt anh, nước trà có màu vàng lục, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng như mật hoa. Sở Hạ thổi vài hơi rồi hớp thử một ngụm, uống vào mới biết trà ngon, nhưng cụ thể là ngon chỗ nào anh lại không nói ra được.
Cũng may Lương Lực Đạt không hỏi anh chuyện này, chỉ hỏi: “Ngủ một giấc dậy đầu còn đau không?”
“…Vẫn ổn ạ.”
“Buổi trưa mà để cậu uống nhiều như vậy, thật ngại quá.” Lương Lực Đạt nói, “Có điều, tôi chỉ muốn xem cậu có thể uống được bao nhiêu.”
“…” Lời này Sở Hạ cũng không biết đáp lại thế nào, đành phải tiếp tục uống trà.
“Tôi ấy à, mấy năm gần đây sức khỏe không được tốt lắm, công ty chỉ biết nhờ cả vào Thi Vận.” Lương Lực Đạt thấy tách của anh đã hết, lại rót thêm cho anh, “Tính cách của con bé hiếu thắng, có đôi khi cũng khiến cậu cảm thấy vất vả, đúng không?”
“Đâu có ạ.” Sở Hạ gập ngón tay gõ nhẹ lên bàn, lập tức phủ nhận.
Lương Lực Đạt cười, tự rót cho mình một tách trà, uống xong mới chậm rãi đặt tách xuống: “Thật ra trước kia con bé không phải như thế.”
Cuối tuần rơi đúng vào tết Đoan Ngọ, Sở Hạ mang theo lá trà và các loại thực phẩm quý hiếm trên núi mà anh đã nhờ Cao Yến đặt riêng, sau đó cẩn thận chỉnh lại trang phục, cùng Lương Thi Vận tới gặp mặt Lương Lực Đạt.
Lúc tới nơi cũng đã gần giữa trưa, bố Lương và mẹ kế đã chờ hai người từ sớm. Thấy hai người xuống xe, mẹ kế nhanh chân đi tới đón tiếp.
Sở Hạ từ ghế sau xách đồ ra, trên mặt treo nụ cười ôn hòa mà các vị trưởng bối đều thích, vừa bước vào nhà liền cất tiếng chào chú dì.
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Hạ gặp mẹ kế của Lương Thi Vận, bà ấy thoạt nhìn là kiểu người phụ nữ dịu dàng đằm thắm, mặt mày đơn thuần
hiền hậu; so với Phương Nguyên nghiêm túc giỏi giang thì hoàn toàn khác biệt.
Còn bố Lương thì nhiều năm về trước Sở Hạ đã nhìn thấy ông ấy một lần từ phía xa, là một người có vẻ hiền hòa dễ gần, nhưng vẫn để lộ chút khôn khéo điển hình của những người làm kinh doanh.
Chỉ là không ngờ, hiện tại chưa tới mấy năm mà ông ấy đã già đi trông thấy, tinh thần cũng không còn tốt như trước nữa, có lẽ đây cũng là lý do mà Lương Thi Vận không thể không tiếp nhận công ty, duyên cớ khơi mào nên gánh nặng của cô.
Bốn người cùng nhau vào nhà, người giúp việc bước tới nhận lấy túi đồ trong tay Sở Hạ, đồng thời nhắc người đang ngồi trong phòng khách là có khách đến.
Sở Hạ nhìn qua, lúc này mới phát hiện Lương Ý cũng có mặt ở đây, đang xụ mặt ngồi trên sô pha nghịch điện thoại.
“Đây là Tiểu Ý, em trai của Thi Vận.” Mẹ kế không biết chuyện phát sinh ở chung cư, vừa mời Sở Hạ ngồi xuống, vừa đi qua đánh Lương Ý một cái, bảo cậu ấy đứng dậy chào hỏi.
“Chị, về rồi à.” Lương Ý ngẩng đầu, chào hỏi qua quýt một câu, sau đó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Toàn bộ quá trình giống như không hề nhìn thấy Sở Hạ.
“Thằng nhóc này được nghỉ học mới về, vẫn còn bị lệch múi giờ.” Mẹ kế mỉm cười.
Sở Hạ đành phải cười theo: “Không sao ạ.”
Bốn người ngồi trong phòng khách vừa trò chuyện vừa ăn chút trái cây, chốc lát sau người giúp việc đi tới nói cơm trưa đã chuẩn bị xong.
Mẹ kế vội vàng kêu mọi người qua ăn cơm. Trên bàn ăn, bố Lương ngồi ở chỗ chính, Sở Hạ ngồi một bên, Lương Thi Vận ngồi đối diện anh, Lương Ý ngồi vào chỗ bên cạnh cô.
“Cậu Sở chắc không phải người ở đây nhỉ. Không biết cậu có quen với khẩu vị của chúng tôi không. Hình như ở bên chỗ cậu quen ăn cay đúng không?” Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, mẹ kế đứng dậy đặt dĩa ớt cay trước mặt Sở Hạ.
“Dì cứ gọi cháu là Tiểu Sở là được rồi, cháu không kén chọn, ăn cái gì cũng được.” Sở Hạ duỗi tay muốn giúp đỡ, “Hơn nữa, cháu nghe Thi
Vận nói tay nghề nấu nướng của dì rất tuyệt.”
“Có một số người ấy à, vì không kén chọn nên cái gì cũng muốn thử.” Lương Ý đột nhiên chen vào, “Có điều, cuộc đời này không phải là đồ ăn bán ngoài chợ, thứ gì cũng có thể đem ra cân đo đong đếm, chọn tới lựa lui, bỏ đi quay đầu lại vẫn có thể mua được nguyên liệu mà anh muốn
——”
“Uống canh đi.” Lương Thi Vận đặt chén canh trước mặt cậu ấy, ý bảo cậu ấy đừng ăn nói lung tung.
Lương Ý lúc này mới ngậm miệng lại. Vừa hay bố Lương đề nghị mọi người cùng nhau nâng ly.
“Bố, bố không thể uống rượu.” Trước đó vừa mới phẫu thuật cắt bỏ khối u, sức khỏe của Lương Lực Đạt vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, Lương Thi Vận lập tức lên tiếng nhắc nhỏ.
“Nước ngọt, nước ngọt.” Lương Lực Đạt cầm ly lên.
Lương Thi Vận lúc này mới nâng ly lên, chút nữa cô còn phải lái xe, trong ly cũng là nước ngọt, nhưng ly của Sở Hạ lại không giống như vậy, Lương Lực Đạt đã lấy riêng cho anh một chai rượu trắng.
Mọi người cầm ly lên, ly chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng, cười chúc nhau tết Đoan Ngọ vui vẻ.
Mọi người hay nói rượu là cầu nối giữa đàn ông; Lương Lực Đạt hiện tại tuy không thể uống rượu nhưng thói quen vẫn không thay đổi được, một chốc sau lại cầm ly chạm cốc với Sở Hạ.
Sở Hạ đành phải uống với ông ấy vài ly, nghiêm túc trả lời mỗi câu hỏi ông ấy đưa ra, bất tri bất giác một chai rượu trắng đã thấy đáy.
Đã rất lâu rồi anh không uống rượu trắng, hơi có chút choáng váng đầu, nhịn không được xoa xoa huy*t thái dương.
“Bố, hai người ăn thêm đồ ăn chút đi…” Lương Thi Vận thấy thế liền nhíu mày, liếc mắt nhìn người giúp việc đang định đổi chai rượu trắng, ý bảo cô ấy đừng lấy nữa.
Lương Ý khịt mũi hừ nhẹ, đột nhiên bắt đầu dùng muỗng quấy canh gà. Hành động này ít nhiều gì vẫn có chút bất lịch sự.
Còn đang ở trước mặt khách đấy. Mẹ kế liếc mắt nhìn sang, nhỏ giọng hỏi cậu ấy, “Con tìm gì vậy?”
“Tim gà.”
“Không phải con không ăn nội tạng sao?” “Ăn gì bổ nấy.”
“?”
“Con tìm cho chị con, để chị ấy bổ sung chút tim.” “…” Lương Thi Vận.
Bữa cơm trưa cứ thế trôi qua trong màn hỏi gì đáp nấy của Lương Lực Đạt và Sở Hạ, còn Lương Ý thì tận dụng mọi thời cơ để nói cạnh nói khóe.
Sở Hạ uống hơi nhiều, sau khi ăn xong, Lương Thi Vận dìu anh tới phòng dành cho khách để nghỉ ngơi.
Mẹ kế pha cho cô ly nước mật ong, kêu cô mang lên cho Sở Hạ uống, Sở Hạ uống xong liền cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời, bèn lên giường nằm ngủ, khi tỉnh lại lần nữa thì mặt trời đã ngả về tây, liếc nhìn đồng hồ đã 4 giờ chiều.
Hành lang bên ngoài phòng im ắng, Sở Hạ đứng dậy đi một vòng cũng không thấy Lương Thi Vận đâu, lúc đi ngang qua phòng trà dưới lầu lại thấy Lương Lực Đạt đang ngồi pha trà.
“Cậu tỉnh rồi à? Thi Vận bị mấy đứa nhỏ kéo đi câu cá rồi.” Lương Lực Đạt vẫy tay về phía Sở Hạ, “Lại đây, uống với tôi tách trà.”
Sở Hạ đi vào, phát hiện bố Lương đang pha trà Phổ Nhĩ, loại Phổ Nhĩ sống*.
(*Trà Phổ Nhĩ của Vân Nam Trung Quốc có 2 loại: Phổ Nhĩ sống và Phổ Nhĩ chín, khác nhau công đoạn chế biến.)
Ông ấy đặt tách trà trước mặt anh, nước trà có màu vàng lục, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng như mật hoa. Sở Hạ thổi vài hơi rồi hớp thử một ngụm, uống vào mới biết trà ngon, nhưng cụ thể là ngon chỗ nào anh lại không nói ra được.
Cũng may Lương Lực Đạt không hỏi anh chuyện này, chỉ hỏi: “Ngủ một giấc dậy đầu còn đau không?”
“…Vẫn ổn ạ.”
“Buổi trưa mà để cậu uống nhiều như vậy, thật ngại quá.” Lương Lực Đạt nói, “Có điều, tôi chỉ muốn xem cậu có thể uống được bao nhiêu.”
“…” Lời này Sở Hạ cũng không biết đáp lại thế nào, đành phải tiếp tục uống trà.
“Tôi ấy à, mấy năm gần đây sức khỏe không được tốt lắm, công ty chỉ biết nhờ cả vào Thi Vận.” Lương Lực Đạt thấy tách của anh đã hết, lại rót thêm cho anh, “Tính cách của con bé hiếu thắng, có đôi khi cũng khiến cậu cảm thấy vất vả, đúng không?”
“Đâu có ạ.” Sở Hạ gập ngón tay gõ nhẹ lên bàn, lập tức phủ nhận.
Lương Lực Đạt cười, tự rót cho mình một tách trà, uống xong mới chậm rãi đặt tách xuống: “Thật ra trước kia con bé không phải như thế.”
Danh sách chương