Sở Hạ đặc biệt cảm nhận được điều này là sau khi va chạm với Lương Ý.

Lương Ý là em trai cùng cha khác mẹ của Lương Thi Vận, chuyện này phải bắt đầu từ việc cậu ấy được nghỉ hè về nước —— Ngày đó Sở Hạ đi tới căn hộ của Lương Thi Vận lấy ít đồ, trước khi đến anh đã gửi tin nhắn báo cho cô hay, nhưng Lương Thi Vận không trả lời lại.

Anh cứ tưởng cô lại đang bận công việc, vì thế đã đi thẳng lên lầu, vừa vào nhà thì đụng phải Lương Ý được nghỉ hè về nước.

Sở Hạ đã thấy Lương Ý trên vòng bạn bè của Lương Thi Vận, hơn nữa Lương Ý còn có nét mặt hao hao Lương Thi Vận, Sở Hạ trong nháy mắt đã nhận ra.

Em trai cô về nước rồi? Sao không nghe cô nhắc với anh.

Sở Hạ vô thức nhíu mày, đang lúc ngây người thì nghe thấy Lương Ý mở miệng hỏi: “Anh là ai? Anh vào đây bằng cách nào?”

“Lương Ý phải không? Chào cậu, tôi là Sở Hạ.” Sở Hạ đi vào nhà, mặc dù cân nhắc đến chuyện Lương Thi Vận chắc hẳn đang băn khoăn chuyện gì đó nên mới không nói cho anh biết việc Lương Ý trở về, anh cũng chỉ có thể cắn răng thừa nhận quan hệ của hai người: “Tôi là bạn trai…”

“Anh chính là Sở Hạ?” Nhưng ba chữ ‘của chị cậu’ còn chưa nói ra, Lương Ý đã cắt ngang lời anh, ”Là người bạn trai mà hồi đại học đã qua

lại với chị tôi? Hai người quay lại rồi?”

“Ừm.” Sở Hạ gật đầu, đơn giản giải thích mọi chuyện, “Thi Vận từng nhắc về tôi với cậu à?”

Giây tiếp theo, Sở Hạ bị đánh.

Lương Ý đấm một phát lên mặt Sở Hạ, Sở Hạ trước đó không hề phòng bị, dưới chân lảo đảo lui về sau hai bước, vừa vịn được khung cửa thì Lương Ý đã nắm lấy cổ áo anh, lại vung thêm một đấm.

“Anh còn không biết xấu hổ mà tới tìm chị tôi sao?”

“Anh có biết năm đó khi anh nói chia tay đã làm chị tôi tổn thương thế nào không?”

“Dựa vào cái gì? Anh cảm thấy chị tôi là một trò tiêu khiển sao? Dựa vào cái gì mà anh đi khắp thiên hạ thưởng hoa ngắm nguyệt cho đã, rồi trở về thấy chị tôi tốt hơn lại tới trêu chọc chị ấy?”

Như đã oán hận từ rất lâu, Lương Ý nắm lấy cổ áo anh, nổi giận đùng đùng.

Nhưng từng câu hỏi mà cậu ấy đặt ra đều làm Sở Hạ nhất thời nghẹn lời, sau đó là tiếng Lương Thi Vận lạnh giọng quát lớn…

Hai chị em ở trong phòng khách to tiếng một hồi lâu, cuối cùng Lương Ý tức giận bỏ đi.

Lương Thi Vận cũng không giữ cậu ấy lại, xoay người vào nhà lấy cồn xử lý vết thương giúp Sở Hạ.

Năm nay Lương Ý mới học năm nhất, tuy chỉ mới mười chín tuổi nhưng cậu ấy đã trổ mã thành công, dáng dấp cao lớn, cộng thêm vừa nãy cậu ấy ra tay không chút kiềm chế, hai cú đấm kia làm khóe môi Sở Hạ rách ra, quai hàm cũng thâm một mảnh.

“Sao anh để cậu ấy đánh tới thế này?” Lương Thi Vận xử lý miệng vết thương, nhịn không được nhíu mày.

“Đây là chuyện anh nên chịu.” Sở Hạ lại nói.

Lần trước khi tham gia hôn lễ, từ miệng của Trình Kiều anh đã biết được

—— Năm đó chia tay anh đã làm Lương Thi Vận bị tổn thương sâu sắc. Lúc ấy anh không phải không nghĩ tới hậu quả, anh đoán là Lương Thi Vận sẽ buồn bã một thời gian, nhưng không ngờ lại bị ảnh hưởng lớn tới như vậy…

“Trình Kiều từng nói lúc ấy em rất gầy.” Anh rất áy náy, cũng muốn bù đắp.

“Đã qua rồi.” Lương Thi Vận chỉ nhẹ nhàng đáp lại.

Sở Hạ như muốn nói gì nữa, Lương Thi Vận đè tay anh lại: “Hơn nữa, chuyện thưởng hoa ngắm nguyệt khắp thiên hạ không chỉ có một mình anh.”

Ẩn ý là anh không cần để ý tới lời nói của Lương Ý, em cũng giống như anh, cũng chỉ là không gặp được người tốt hơn thôi.

Lời này của Lương Thi Vận càng làm Sở Hạ đau lòng.

Chia tay rồi tái hợp, còn cách chia nhau nhiều năm như vậy, hai người đều đã thay đổi, anh đương nhiên sẽ không trông mong có thể ngọt ngào và mãnh liệt giống như trước kia ——

Nhưng nhìn thái độ của Lương Thi Vận, mặc dù cô đã tiếp nhận anh, song đối với anh hay đối với đoạn tình cảm này cũng không ôm ấp kỳ vọng nào quá lớn, khiến anh cảm thấy cô đã dựng lên một bức tường ngăn cách vô hình ở giữa hai người.

Làm sao có thể đánh vỡ bức tường này, Cao Yến trả lời anh là làm tình, một lần không được thì hai lần—— nhưng chuyện này đối với anh và Lương Thi Vận cũng không khác gì bạn giường, không có tác dụng.

“Vậy cậu đã từng nói cho cô ấy biết suy nghĩ của mình chưa?” Cao Yến hỏi.

“?” Sở Hạ.

“Nói mấy năm qua cậu đã trải qua những gì, nói chuyện vì sao cậu quyết định trở về nước.” Cao Yến nói, “Phụ nữ đều yêu đương bằng lỗ tai, nếu cậu thật sự quan tâm đến cô ấy thì cậu phải nói cho cô ấy biết suy nghĩ chân thực của mình.”

Có lẽ hai người nên thẳng thắn nói chuyện với nhau, Sở Hạ nghĩ. Nhưng trước đó anh phải đối mặt với một chuyện khó giải quyết hơn, đó là —— gặp mặt người lớn trong nhà.

Chuyện này là Lương Thi Vận đề cập.

“Gần đây anh có rảnh không? Bố em nói muốn gặp mặt anh.” Nguyên văn lời của Lương Thi Vận.

Lúc ấy Sở Hạ đang uống cà phê, nghe thấy thế liền run tay, thiếu chút nữa đổ cà phê ra tay.

“Gặp anh sao?” Sở Hạ đặt tách cà phê xuống, cứng đờ người quay đầu lại. Lương Thi Vận bị thái độ của anh làm cho chột dạ, cô ho khan hai tiếng rồi nói: “Em biết chuyện này có chút vội…Ừm, anh đừng suy nghĩ phức tạp, chỉ là ăn một bữa cơm thôi. Lần trước Lương Ý qua đây xong về nhà không quản được cái miệng, lỡ lời nói ra chuyện của chúng ta nói cho bố em biết, bố em một hai đòi gặp anh, em thật sự không lay chuyển được ông ấy…”

Lúc nói lời này cô có hơi mất tự nhiên, mày nhíu lại, giống như đang có việc nhờ vả.

“Được.” Sở Hạ vội vàng lên tiếng, “Vừa hay anh cũng muốn tới thăm chú.”

Sau một lúc lâu lại nhíu mày: “Có điều, em để anh chuẩn bị một chút đã.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện