Phòng cho khách nằm ở lầu hai, trước khi đi tới phòng dành cho khách, Lương Thi Vận đi vào nhà vệ sinh trước.

Cô vào nhà vệ sinh hơi lâu, tới khi đi ra lại phát hiện Sở Hạ đứng ở cửa sổ cuối hành lang hút thuốc.

Cũng không biết từ khi nào anh có thói quen này.

Đêm đó gặp lại, trong quán ăn Nhật Lương Thi Vận thấy anh ngậm điếu thuốc nhưng không châm, trong căn hộ của anh cũng có cả gạt tàn thuốc…nhưng đứng trước mặt cô hút thuốc thì đây là lần đầu tiên.

Dáng vẻ khi hút thuốc của anh cũng rất đẹp, điếu thuốc được anh kẹp giữa hai ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, mắt hơi rủ xuống, thoạt nhìn có chút mệt mỏi lại có chút gợi cảm.

Dưới tầng các bạn học đang chia làm hai nhóm, một bên chơi mạt chược còn một bên nói chuyện phiếm, Lương Thi Vận nhìn về phía xa xa: “Mọi người đều ở dưới lầu, anh một mình trốn ở đây làm gì?”

Sở Hạ không lên tiếng, chậm rãi nhả khói thuốc, hỏi lại cô: “Quan hệ của em và Dư Hiểu Mạn rất tốt sao?”

Lúc nãy động tác của Lương Thi Vận quá rõ ràng, người có mắt đều có thể nhìn ra được.

Sở Hạ dựa lưng vào tường, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Lương Thi Vận, cô cũng không tránh né ánh mắt anh, dứt khoát thẳng thắn nói: “Chút chuyện nhỏ nhặt thôi mà, cũng không nhất thiết phải có quan hệ tốt mới làm được.”

Năm nhất, bởi vì Phương Nguyên rất coi trọng Sở Hạ nên Lương Thi Vận mới quyết định xây dựng quan hệ tốt với anh.

Khi lên lớp cô sẽ nghĩ cách ngồi cùng bàn với anh, khi tập thể có hoạt động cô cũng luôn đứng ở vị trí cách anh gần nhất, lúc rảnh rỗi cô lại làm như vô tình nhưng cố ý đến tìm anh nói chuyện phiếm…

Từ nhỏ tới lớn cô rất ít khi chủ động tiếp cận ai, có đôi khi cử chỉ không được thỏa đáng, người khác nhìn vào sẽ hiểu lầm, mà trong đó bao gồm cả…Dư Hiểu Mạn.

Lương Thi Vận nhớ rất rõ, Dư Hiểu Mạn từng lén hỏi cô là cô cảm thấy con người Sở Hạ như thế nào?

Lúc ấy, Lương Thi Vận đã có chút kinh nghiệm nên hiểu được tâm tư của Dư Hiểu Mạn, nhưng đáng tiếc, khi đó trên phương diện tình cảm cô vẫn chưa thông suốt.

Cô đơn thuần cảm thấy hai người là do bạn học gán ghép mà thôi; cho nên sau đó khi Sở Hạ bị bệnh, các bạn học đang ồn ào bảo Dư Hiểu Mạn đi chăm sóc anh, mà khi đó Dư Hiểu Mạn lại xấu hổ ‘từ chối’, Lương Thi Vận không chút do dự gánh vác trọng trách này thay cô ta.

Sau đó nữa, chính là khi cô và Sở Hạ đã ở bên nhau, cô mới dần dần phát hiện tâm tư bản thân đã thay đổi, mà Dư Hiểu Mạn bởi vì chuyển khoa nên cũng dần xa cách với Sở Hạ.

……

Hiện giờ nhớ lại, thật ra Sở Hạ cũng không phải là đặc biệt thích cô.

Hoặc là năm đó anh có cảm tình với Dư Hiểu Mạn nhiều hơn một chút, có điều Dư Hiểu Mạn hiểu lầm rồi rời đi; mà cô vừa hay đến bên cạnh anh, vì thế anh đã chọn cô.

“Em đang nghĩ, năm đó có phải em có mắt như mù không, một hai cứ quấn lấy anh làm cho Hiểu Mạn hiểu lầm, nếu không hai người sớm đã ở bên nhau rồi.” Lương Thi Vận nói, “Em vẫn luôn muốn tạo cơ hội cho hai người có thể nối lại tình xưa, không phải sao?”

Cô nói với vẻ rất thành khẩn, so với dáng vẻ ghen tuông trước kia thật sự rất khác biệt, rõ ràng là cô cười, nhưng lại cho người ta cảm thấy nụ cười này thật sự rất xa cách.

Sự thay đổi của con người luôn diễn ra trong im lặng, cũng không biết từ khi nào đột nhiên trở thành dáng vẻ như vậy.

Loại cảm giác này thật sự rất vi diệu, giống như anh vẫn còn khoác trên người chiếc áo ấm áp kia, còn cô đã sớm khoác lên người chiếc áo giáp lạnh giá như băng.

“Nếu muốn nối lại tình xưa thì tiền đề là trước kia phải có tình cảm mới được.”

Sau một lúc lâu, Sở Hạ nói.

“?” Lương Thi Vận đang mở cửa phòng dành cho khách nên không nghe kỹ.

“Cái từ này thích hợp với anh và em hơn.” Sở Hạ lại nói.

Lương Thi Vận quay đầu lại, chỉ thấy Sở Hạ bước nhanh tới chỗ cô. Sau đó, cửa phòng ngủ mới được mở ra lại ‘phanh’ một tiếng đóng lại.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì người đã bị Sở Hạ ấn lên tường, mạnh mẽ hôn xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện