Khi còn học Đại học, Dư Hiểu Mạn và Sở Hạ từng có một đoạn thời gian mập mờ.

Thật ra cũng không tính là mập mờ, chỉ là đi gần nhau mà thôi.

Năm nhất, Sở Hạ và Dư Hiểu Mạn làm gia sư bán thời gian cho một gia đình, chia ra người dạy cho anh trai còn người dạy cho em gái của nhà đó. Khu biệt thự không có phương tiện giao thông công cộng, nếu tình cờ tan làm cùng giờ hai người sẽ cùng nhau bắt taxi trở về trường học.

Rất nhiều lần, bọn họ bị bạn học nhìn thấy.

Mọi người liền ồn ào bàn tán là hai người bọn họ lén lút yêu đương, cho dù hai người họ cũng đã giải thích nhưng mọi người đều không tin, vì thế lâu dần hai người cũng lười giải thích.

Khi đó mỗi khi trong ban có hoạt động gì đều đẩy bọn họ ra: lúc cùng đi KTV hai người sẽ bị đẩy ra hát đôi; lúc trong khoa có tiệc gì bọn họ cũng bị đẩy ra làm người dẫn chương trình; tới dịp lễ tết tặng quà cho giảng viên bọn họ cũng bị đẩy ra làm đại diện…

Khi đó thật ra Dư Hiểu Mạn cũng có chút tình ý với Sở Hạ, tính tình cô ta thẳng thắn, lại không có mẹ là giáo sư như Lương Thi Vận, dĩ nhiên sẽ không có kiêng kị gì.

Dần dần, bọn họ từ một đôi tình nhân giả có xu hướng biến thành sự thật. Mãi cho tới sau này bởi vì chuyện thi đấu, Lương Thi Vận đột nhiên tiến tiếp cận, mà Dư Hiểu Mạn cũng không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, bỗng nhiên cô ta đưa ra quyết định chuyển khoa…

“Đều là chuyện xưa cả rồi, có gì hay mà ghen.” Sở Hạ nói.

Anh cũng không tới nỗi tự mình đa tình mà cho rằng Dư Hiểu Mạn đến bây giờ vẫn có tình cảm với anh; nhưng biểu hiện của Dư Hiểu Mạn lại không phải như vậy…

Trước khi tới vườn chè cô ta cũng không mấy nhiệt tình với anh, khi hái chè lại kè kè đi theo anh, hỏi anh mấy năm gần đây sống thế nào. Có bạn học đùa giỡn, cô ta cũng không ngại, còn hỏi ngược lại là cô ta còn cơ hội nữa không?

Mọi người nhanh chóng hiểu ra, tự giác xem mình là Nguyệt lão, để bọn họ ở lại trên sườn núi một mình.

Sở Hạ bất giác nhìn về phía Lương Thi Vận đang lẫn trong đám người kia.

Cô trái lại không hề tham gia, cũng không cùng bạn học hóng hớt tám chuyện, có điều phần lớn thời gian đều cùng Cao Yến nói chuyện, cũng không biết là có chuyện gì mà vui vẻ đến như vậy.

Dạo vườn chè xong, Cao Yến dẫn mọi người tới khu nghỉ ngơi để ăn tiệc.

Vườn chè có nuôi gà thả vườn, suối nuôi cá, đều là những thứ tuyệt vời nhất; sau khi cơm no rượu say, mọi người vây quanh bàn nói chuyện phiếm, phục vụ cũng đem lên những lá chè mà bọn họ tự hái khi sáng, xào thành trà xanh, rồi ngâm vào một bình pha lê đặt trước mặt mọi người.

Dư Hiểu Mạn đi ra ngoài một hồi, sau khi trở về trong tay cô ta có thêm hai cái hộp: “Tôi nhớ ra trong xe có ít bánh quy nướng ngày hôm qua để lại, vừa hay lấy ra để mọi người ăn cùng khi uống trà.”

Hộp bánh được đưa ra trước mặt, Lương Thi Vận không nhịn được nhìn thoáng qua, là bánh quy việt quất.

Gần đây cô kiêng đường, chỉ lấy một miếng cắn một cái tượng trưng, cũng không nếm ra được là có ngon hay không, nhưng những người khác đều khen ngon.

Dư Hiểu Mạn nhìn về phía Sở Hạ: “Cậu cũng nếm thử đi.”

Cô ta nói, sau đó đẩy cái hộp về phía Sở Hạ, nhìn anh với ánh mắt mong chờ.

Sở Hạ không duỗi tay ra nhận lấy, ngược lại anh hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lương Thi Vận đang ngồi bên cạnh.

Đừng nhìn thấy Lương Thi Vận lạnh lùng như vậy mà lầm, thật ra cô rất hay ghen.

Lúc còn học đại học từng có một đàn em thích thầm anh, ngày sinh nhật anh đã tặng cho anh một chiếc bánh kem trà xanh, Lương Thi Vận ngoài mặt rất phóng khoáng nói “Người ta đã có tấm lòng như vậy, anh cứ nhận đi”, nhưng từ đó về sau, mỗi khi hai người đi ăn cùng nhau cô đều gọi một dĩa bánh kem, còn là vị trà xanh.

Mỗi lần như thế cô chỉ ăn một ít, lại bảo không được lãng phí mà đẩy về phía anh, bắt anh ăn.

Mấy lần như vậy anh cũng cảm thấy ngấy, vì thế có một ngày nọ, anh cuối cùng không nhịn được nữa mở miệng khuyên: “Em ăn không hết thì đừng có mua.”

Kết quả cô lại nói một câu: “Anh thích ăn mà, đáng tiếc là em không biết làm đâu.”

Lương Thi Vận ghen tuông luôn là như vậy, cứ im lặng không tiếng động, lại quanh co lòng vòng, làm cho người khác không biết đường mà lần.

Lúc Sở Hạ và Lương Thi Vận chính thức quen nhau, Dư Hiểu Mạn tuy rằng đã chuyển khoa, nhưng bởi vì một số nguyên nhân nên cô ta chưa dọn khỏi ký túc xá ngay, lớp học lúc đó có hoạt động gì mọi người cũng sẽ kêu tên cô ta…

Có bạn gái rồi, đương nhiên Sở Hạ sẽ không để mọi người tùy tiện mà gán ghép anh và Dư Hiểu Mạn nữa, nhưng cho dù là như vậy, Lương Thi Vận cũng không ít lần ghen tuông.

“Tôi sợ ngọt.” Nghĩ tới đủ loại ghen tuông của Lương Thi Vận trước đây, Sở Hạ chủ động nói.

Câu nói này thật ra có chút không nể mặt mũi đối phương; dù sao Dư Hiểu Mạn cũng có tình ý rõ ràng với Sở Hạ như vậy; đến cả việc ăn một cái bánh quy Sở Hạ cũng không chịu ăn, còn lấy một cái cớ không chút thuyết phục nào như vậy…

Trên mặt Dư Hiểu Mạn lập tức lộ ra vẻ xấu hổ, điều làm cô ta xấu hổ hơn chính là bạn học nữ nào đó đột nhiên hỏi một câu: “Hiểu Mạn, đây thật sự là do cậu làm sao?”

“Mùi vị này, cậu không nói tôi còn tưởng đây chính là bánh ở Chi Patisserie; hình dạng cũng giống…” Bạn học nữ nói, “Hiểu Mạn, cậu không phải là đang làm thêm ở Chi Patisserie chứ?”

Chi Patisserie là cửa hàng bánh kem được ưa chuộng nhất gần đây, mà hiện giờ Dư Hiểu Mạn là một nhà thiết kế quần áo thú cưng cho một công ty…

Có một câu gọi là ‘Nhìn rõ nhưng không nói ra’.

Bạn học nữ kia có lẽ là ăn thấy không đúng, nhưng cho dù bánh quy có phải do Dư Hiểu Mạn làm hay không, cô ta cứ nói thẳng ra như vậy thực

sự có chút không nể mặt.

Lời này cô ta vừa nói ra, mọi người xung quanh lập tức cứng đờ.

Xung quanh yên tĩnh, Lương Thi Vận đưa miếng bánh quy trong tay lên miệng cắn một cái, nói: “Không ngọt lắm.”

“Thích hợp để dùng cùng trà.” Cô nói, lại quay đầu nhìn Dư Hiểu Mạn đang đứng bên cạnh, “Hi Hi nói cậu đang học làm bánh của Chi Patisserie, còn đang định mở một cửa hàng, qua mặt Chi Patisserie?”

“Đúng vậy, đúng vậy, Hiểu Mạn, ngày nào đó cậu không còn làm nhà thiết kế nữa thì cậu hoàn toàn có thể mở một cửa hàng bán bánh kem.” Có một bạn học nam nhanh chóng lên tiếng, ngay sau đó lại có thêm vài người nữa hùa theo.

Mọi người anh câu tôi câu mà nói chuyện, bầu không khí xấu hổ kia cũng nhanh chóng qua đi.

Sở Hạ như tự giễu cười một tiếng, cuối cùng anh cũng cầm bánh quy trước mặt lên, cắn một cái.

Dư Hiểu Mạn liếc mắt nhìn, lập tức quay đầu đi.

Lương Thi Vận ngồi giữa bọn họ, hỏi Cao Yến: “Trên lầu có phòng cho khách không?”

“Làm sao vậy?”

“Tôi hơi mệt, muốn ngủ trưa một lát.” “Tôi dẫn em đi.”

“Không cần, anh nói cho tôi biết là được, tôi tự đi.” Cao Yến nghe vậy bèn chỉ hướng cho Lương Thi Vận.

Lương Thi Vận xoa tay đứng dậy đi lên lầu, lúc sắp đi còn vỗ vỗ bả vai của Dư Hiểu Mạn, Dư Hiểu Mạn ngầm hiểu, lập tức nhìn về phía Lương Thi Vận với vẻ mặt cảm kích rồi gật đầu, sau đó nương theo việc lấy khăn giấy mà dịch tới vị trí lúc nãy của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện