Có lẽ Đại Cảnh triều sớm đã đi vào quỹ đạo, mấy năm nay hắn thoáng thư thái hơn chút.
Có lẽ thuộc hạ tướng tài ngày càng nhiều, triều đình đại sự bớt lo, dùng ít sức.
Tóm lại, Triệu Nguyên Cấp sẽ tức giận lôi đình như vậy.
''Sóng to gió lớn khanh cũng xử lý cho trẫm, kết quả một nữ nhân cũng không giữ nổi, Diệp Tư Quân ơi là Diệp Tư Quân, khanh!''
Gân xanh nổi lên, Đế vương tới lui dạo bước, chỉ hận không thể trói gô Diệp Tư Quân ném vào thiên lao trị tội chết.
Diệp Tư Quân ôm lấy ngực bị đạp một cước, tiếp tục quỳ trên mặt đất.
''Là thần vô năng, gây ra đại họa cho Hoàng thượng, thần cam nguyện chịu phạt''
''Phạt khanh?''
Triệu Nguyên Cấp bực tức bật cười.
''Phạt khanh để làm gì? Có đưa được Công chúa trở về không?''
Triệu Nguyên Cấp nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu.
''Khố Nạp mặc dù là tiểu quốc, nhưng địa thế phức tạp, rừng mưa khí độc, rất khó giải quyết''
''Cho dù chúng ta có cầm được mỏ muối, cuối cùng vẫn phải dựa thợ thủ công ở đó để chế muối, người của Đại Cảnh triều mà đi là chết''
''Phiền phức lại khó dây dưa!''
Nghĩ đến chuyện này Triệu Nguyên Cấp liền uất ức, chỉ hận những mỏ muối này không có mắt, không dài rộng tới cảnh nội của Đại Cảnh triều.
''Vi thần biết sai, vi thần....nguyện ý lấy mọi hình thức để đền bù''
Diệp Tư Quân chần chờ một chút, vẫn hứa hẹn.
Tức giận qua đi, Triệu Nguyên Cấp nhìn trời im lặng một lát, cũng đành phải thở dài.
''Thôi''
''Khanh trước tiên đứng lên đi''
Sau đó lại hỏi tình huống cụ thể, lúc này hạ chỉ.
''Trẫm lập tức thiết yến triệu cha con Quốc vương Khố Nạp vào cung, có thể kéo dài được lúc nào hay lúc đó''
''Khanh trở về lập tức dẫn người đi tìm, phải đem Công chúa nguyên vẹn trở về''
''Rõ!''
Diệp Tư Quân cung kính dập đầu.
Trước khi đi, Triệu Nguyên Cấp nhìn chằm chằm ngực y có in dấu long ủng rõ ràng, một lát mới bất đắc dĩ.
''Chỉnh lý y phục cho sạch sẽ đi''
''Vừa rồi...trẫm quá kích động''
''Đa tạ Hoàng thượng''
Diệp Tư Quân cẩn thận chỉnh lý y phục xong, rời đi cũng như gió.
Nam nhân giữa kích động và hòa giải, xưa nay không cần nói thêm gì.
...
Cùng ngày.
Triệu Nguyên Cấp phái Triệu Nguyên Thuần ở võ đài theo dõi hai đứa con trai luyện tập.
Còn mình bày tư yến ở Chiêu Dương Cung, gọi rất nhiều ca cơ vũ nữ tới.
Lấy danh nghĩa đẹp đẽ là: Tương lai hai nước phải đời đời hữu nghị, cần phải trao đổi kỹ một chút.
Hai cha con một lòng chỉ lấy rượu làm niềm vui.
Chỉ cần có mỹ nhân và rượu ngon, bọn hắn hết sức vui vẻ giao lưu.
Lúc này ngoài cung.
Lưu Thành đã dẫn người lục soát tất cả nhà ở gần dịch quán, vẫn không thu hoạch được gì.
Ngồi trên lưng ngựa, hàng mông mày anh tuấn lạnh lẽo của Diệp Tư Quân nhíu chặt.
''Không thể nào!'' y chém đinh chặt sắt.
''Không có xe ngựa, không có người hầu, nàng ấy nhất định không đi xa''
''Đêm qua cấm đi lại ban đêm, sáng nay cửa thành có người trấn giữ, càng không có khả năng ra khỏi thành, khả năng duy nhất là...''
Y tỉnh táo phân tích, trong đầu bỗng nhiên lóe lên ánh sáng.
''Ơ kìa? Tướng quân? Tướng quan ngài đi làm gì vậy?''
''Ở yên đó chờ ta, không có mệnh lệnh của ta không ai được phép nhúc nhích!''
Diệp Tư Quân lớn tiếng mệnh lệnh, giục ngựa giơ roi gào thét mà đi.
Gió có chút nóng lướt qua khuôn mặt, y nhớ lại một cảnh không đáng chú ý sáng nay.
Tuần thành vệ vỗ vai y nói: Bận rộn cả đêm còn có tinh thần như vậy, hắn còn nói giữ bí mật giúp mình? Không đúng, nhất định là bất thường!
Diệp Tư Quân dùng tốc độ nhanh nhất, chạy như bay đến nhà Tuần thành vệ kia, một tay lôi hắn dậy.
''Tối hôm qua ngươi đi tuần thành có gặp cái gì dị thường không?''
Hết giờ trực đi ngủ đang mơ mơ màng màng bỗng bị người ta lôi dậy, vẻ mặt hắn mờ mịt gật đầu.
''Thấy''
''Ai?'' Diệp Tư Quân nắm chặt cổ áo hắn.
''Hình như là một tỳ nữ, nàng ta nói...nàng ta là người bên cạnh Công chúa dị tộc đó'' thủ lĩnh Tuần thành thị vệ híp mắt nhớ lại.
''Ở đâu?'' Diệp Tư Quân lớn tiếng hỏi.
''Ở ngay đối diện dịch quán, cái đó gọi là quán trọ cái gì trai...ấy ấy, Tướng quân, ngài làm sao vậy?''
Không đợi thủ lĩnh Tuần thành vệ lấy lại tinh thần, người trước mắt đã rời đi như cơn gió.
Xế chiều hôm đó.
Diệp Tư Quân triệu tập binh lực, bao vây Thanh Phong Trai.
Y thân mang áo choáng lụa mỏng màu xanh đen, người khoác áo giáp, hông đeo trường kiếm, ở trên giường nhỏ trên bậc thang trước cửa Thanh Phong Trai.
Híp mắt, ác nghiệt nhìn chằm chằm cửa lớn đóng chặt.
''Người đâu''
''Có thuộc hạ!''
...
Bên trong Thanh Phong Trai, đã có người nghe tin lập tức hành động.
Trong phòng tối không lớn không nhỏ, không ngừng có tiểu lâu la đưa tin.
''Đại ca, chúng ta đã bị bao vây''
''Đại ca, đám người kia ngày càng gần''
''Đại ca, bọn hắn muốn phá cửa đi vào''
Tên mặt thẹo bực bội ở trong phòng tối đi tới đi lui, thỉnh thoảng quang ném đồ.
''Đều đừng con mẹ nó ầm ĩ nữa!''
''Các ngươi muốn chết lão tử vẫn chưa muốn chết''
''Cũng không có ai báo tin, làm sao lại nhanh như vậy!''