Thời gian trôi qua như từng giọt nước, cực kỳ giống sinh mệnh yếu ớt.
Bóng tôi tan đi, bầu trời xuất hiện một tia sáng màu bạc.
Ca Cát nghiêng người tựa bên ngoài 'Thanh Phong Trai' mơ màng ngủ một đêm, lúc tỉnh lại, trời đã sắp sáng.
Nhìn xung quanh một chút, trong nháy mắt nàng giật mình có chuyện bất thường.
Nhưng một tỳ nữ như nàng không có ai để dựa vào, hai mắt đen thui, cũng không biết nên làm gì? ''Công chúa?''
''Công chúa?!!''
Vỗ đùng đùng lên cửa gỗ Thanh Phong Trai.
Hồi lâu bên trong không hề có động tĩnh gì, nàng vừa sốt ruột xông vào.
Thanh Phong Trai là quán trọ lớn nhất xung quanh đây, giờ phút này bên trong lại trống rỗng.
Đảo mắt một vòng, lại kêu vài tiếng, ngoại trừ sự lạnh lẽo hồi âm thì không còn gì khác.
Ca Cát hoàn toàn luống cuống: ''Công chúa đi đâu rồi?''
Nàng như cô hồn dã quỷ đung đưa tới lui, xuyên thẳng qua mỗi một góc ở Thanh Phong Trai.
''Không có người!''
''Vẫn không có người nào?''
''Công chúa người đi đâu rồi?''
Tìm một lượt mỗi một gian phòng quán trọ, bị rất nhiều khách mắng.
Ca Cát đầy bụi đất đi ra khỏi Thanh Phong Trai.
''Không có ở Thanh Phong Trai, vậy Công chúa có thể đi đâu?''
Nha hoàn đơn thuần vô tri làm sao mà biết được quán trọ này còn một hậu viện, hậu viện còn có mấy gian phòng tối.
Bọn cường hào ác bá cường đại như vậy, tất nhiên không có khả năng bị tìm ra đơn giản như vậy.
Thất hồn lạc phách quay lại dịch quán, nhìn lầu các lẻ loi trơ trọi, Ca Cát cũng không nhịn được nữa, hai mắt tối sầm ngã xuống đất.
...
Cùng ngày hôm đó không có tỷ thí.
Diệp Tư Quân sau một ngày nghỉ ngơi như thường lệ đi vào doanh trại làm nhiệm vụ.
Thủ lĩnh Tuần thành vệ tuần tra suốt cả đêm đang định đổi gác, gặp phải cấp trên thân như huynh đệ của mình, hắn cởi mở tiến lên chào hỏi.
''Quả nhiên không hổ là Diệp tướng quân, bận rộn cả đêm còn có thể có tinh thần như vậy, xem ra gần đây có chuyện tốt sắp tới ha?''
''Chuyện gì tốt?'' Diệp Tư Quân mờ mịt.
''Tướng quân cũng đừng giả bộ mơ hồ, huynh đệ chúng ta mà còn phải giấu diếm sao?''
Thủ lĩnh Tuần thành vệ cười ra vẻ thần bí.
''Huynh yên tâm, huynh đệ nhất định sẽ bảo mật cho huynh''
Nói xong vỗ vỗ vai Diệp Tư Quân.
''Thuộc hạ cáo lui''
Nhìn bóng lưng hắn sải bước rời đi, Diệp Tư Quân chỉ cảm thấy không hiểu nổi.
''Là sao vậy?''
Thuộc hạ trêu chọc y cũng không để trong lòng.
Tin đồn liên quan tới y cũng không chỉ có vậy, thêm một câu hay bớt một câu cũng không quan trọng.
Như thường lệ thay ngân giáp, dẫn theo thuộc hạ cưỡi ngựa vào dịch quán.
Còn chưa tới cửa đã nghe Lưu tướng quân đang trực mắng thuộc hạ ầm ĩ.
''Công chúa biến mất mà các ngươi cũng không phát hiện? Cả đám các ngươi đều làm cái chó gì?''
''Một đám ăn hại, lão tử dùng các ngươi thì có ích gì?'' Lưu tướng quân giận dữ.
Sắc mặt hắn căng trướng, trong miệng không ngừng hùng hùng hổ hổ.
''Xảy ra chuyện gì rồi?'' nhíu nhíu mày, Diệp Tư Quân bước tới.
Lưu tướng quân đang mắng người thấy cấp trên tới, lập tức ngừng phê bình, cúi đầu thất vọng nói.
''Bẩm Diệp tướng quân, Công chúa....mất tích''
Sắc mặt Diệp Tư quân trong nháy mắt trở nên nghiêm trọng.
''Sao lại mất tích? Mất tích khi nào?''
Lưu tướng quân cúi đầu.
''Thuộc hạ cũng chỉ vừa mới biết được''
''Người tuần tra tối qua bẩm báo, nói tối qua gặp Công chúa, ngài ấy nói muốn tới xem phụ vương, nhưng cuối cùng...''
''Ngu xuẩn!''
Không muốn nghe nữa, Diệp Tư Quân quay đầu rời đi.
Áo choàng lụa mỏng màu đen xoay một vòng trên không, bước chân nhanh đến mức như một cơn gió.
Lưu tướng quân không dám lười nhác vội vàng đuổi theo.
Binh sĩ phòng thủ cả đêm lại không dám tự ý rời vị trí.
Trong lòng mỗi người đều biết rõ.
Nếu Công chúa xảy ra chuyện gì, tháng ngày của ai cũng đều sẽ không khá nổi.
...
Mùa hè đầu tháng tư, ánh nắng từng giờ từng khắc nóng lên.
Bạch quang mãnh liệt chiếu xuống đỉnh đầu, trên mặt mỗi người đều là một mảnh xám trắng.
Diệp Tư Quân dẫn người lật tung dịch quán từ trên xuống dưới một lần, ngoại trừ Ca Cát đã ngất xỉu thì không thu hoạch được gì.
Y đứng ở cửa lầu cao ngất của dịch quán, ánh mắt lạnh lẽo tàn khốc đảo qua tất cả tòa nhà bên đường.
''Lưu Thành, ngươi lặng lẽ phái hai người mời đại phu cho tỳ nữ kia, nàng ta hẳn là biết chuyện gì đó''
''Những người còn lại tất cả đều ra ngoài tìm, những tòa nhà bên đường này đều phải lục soát từng tòa một, một cái một góc cũng không được qua loa''
''Ta hiện tại lập tức tiến cung, chuyện này không thể coi thường, chỉ sợ không gạt được''
Phân công xong nhiệm vụ.
Diệp Tư Quân quay người xuống cửa lâu, trở mình lên ngựa mau chóng chạy đi.
Lưu tướng quân chỉ huy thuộc hạ chia ra hành động.
''Mời đại phu tới bằng cửa sau, đừng để người khác phát hiện''
''Lúc lục soát người đều nghiêm túc một chút, quán trọ hay hí viên gì đó đều phải soát không được thiếu!''
''Rõ!''
Sắp xếp binh sĩ chỉnh tề chia ra hành động.
...
Hôm nay nghỉ lễ, lại không có tỷ thí.
Đế vương hiếm khi rảnh rỗi, đang cùng hai nhi tử ở võ đài thử binh khí.
Đế vương anh minh thần võ khoanh tay, nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ tinh nghịch chưa tới hai tuổi.
''Không phải tinh nghịch sao? Không phải muốn lật nóc nhà à?''
''Có sức mà không có chỗ để làm, chi bằng tìm vài binh khí hợp tay, các con cũng nên sớm luyện một chút''
Đối với hai nhi tử, Triệu Nguyên Cấp có tức giận.
Hắn bận bịu hắn mệt mỏi, trên vai hắn gánh trách nhiệm giang sơn, không chút qua loa được.
Nhưng Nhàn Nhàn là một nữ tử hậu cung từng ngày đều một mỏi thành như vậy.
Truy cứu đến nguyên nhân, chính là mấy đứa nhỏ này mỗi đêm đều thức trắng không chịu yên tĩnh.
Cho nên...nhân lúc rảnh rỗi, tận lực trừng trị.
''Hoàng thượng''
Phùng An Hoài dở khóc dở cười.
''Các tiểu Hoàng tử còn chưa tới hai tuổi, làm sao nhấc nổi thương côn bổng, ngộ nhỡ bị thương là coi như xong''
''Bị thương ấy à?'' Triệu Nguyên Cấp hừ lạnh.
''Bị thương thì tự chúng chịu, nam tử hán đại trượng phu, sợ đau sợ xót cái gì''
Phùng An Hoài: ''???''
Nhưng chúng mới có hai tuổi mà?
Bầu không khí cứng đờ.
Các thái giám to to nhỏ nhỏ cứ vậy trơ mắt nhìn hai tiểu Hoàng tử, bị đao thương côn bổng nặng trĩu đè đến nghiêng trái ngã phải.
Tiểu Hoàng tử Trường Uyên cường tráng hơn chút, cũng có thể đứng vững.
Tiểu Hoàng tử Trường Diễn thì dáng dấp gầy, thân thể được bọc tròn vo lảo đảo, suýt chút bị trường cung trong tay kéo ngược lại.
''Úi úi, Hoàng thượng, cái này không thể được, ngộ nhỡ té thật, hay là đổi thành mộc điêu* đi?''
*tượng gỗ
Phùng An Hoài sợ hãi tiến đến đỡ.
''Không đổi!''
Triệu Nguyên Cấp lạnh mặt cự tuyệt.
Bầu không khí cứng đờ lần nữa.
Lúc này bỗng có thái giám đến báo, nói Diệp tướng quân cầu kiến.
''Còn hai ngày nữa là tới vòng so tài thứ ba, lúc này y không bảo vệ Công chúa đi, gặp trẫm làm cái gì?''
Triệu Nguyên Cấp buồn bực.
''Vậy để nô tài quay về từ chối Diệp tướng quân'' tiểu thái giám truyền lời nhấc chân định đi.
''Thôi!''
Triệu Nguyên Cấp bực mình phất tay: ''Để y tới gặp trẫm''
Diệp Tư Quân bay giới như cơn gió, chớp mắt quỳ gối trước mặt Triệu Nguyên Cấp.
''Hoàng thượng, có chuyện lớn bẩm báo''
Y hơi cúi đầu, bờ môi trắng bệch.
Có thể khiến Diệp Tư Quân lăn lộn nhiều năm dưới đáy quân doanh nhiều năm trở nên như vậy, có lẽ thật sự là đại sự.
''Nói đi'' sắc mặt Triệu Nguyên Cấp nghiêm túc.
Phùng An Hoài vô cùng biết ý, nhanh chóng cho tiểu thái giám bế tiểu Hoàng tử ra xa, còn mình dọn dẹp sạch sẽ sân tập, cũng rời đi xa.
Không đợi dàn xếp xong tiểu Hoàng tử.
Phía sau đã truyền đến tiếng chân đạp.
''Làm càn!''
''Khanh làm việc cho trẫm như vậy đó sao?!'' Đế vương tức giận lôi đình.