Về nhà, Vương Thành cũng không nói chuyện này với ba mẹ, mà để chìa khóa ở phòng khách, về phòng cầm bộ quần áo im lặng đi tắm.
Ba Vương và mẹ Vương đều không nhận ra là đã có chuyện, hai người ngồi trong phòng khách xem TV, một lúc sau, tiếng chuông điện thoại réo rắt vang lên, là di động mà Vương Thành đặt trên bàn lúc trước nhưng quên lấy đi phát ra, mẹ Vương gần đó nên vươn tay cầm lại.
"Ngụy Đan Đan?"
Mẹ Vương đọc cái tên xuất hiện trên màn hình, lập tức liếc nhìn nhau với ba Vương, tên này vừa nghe đã biết là con gái rồi. Con thứ làm hòa thượng hơn hai mươi năm cuối cùng cũng có một cô gái tìm đến? Không thể trách hai người nghĩ vậy, Vương Thành rất đẹp trai, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy cậu gần gũi với cô gái nào cả, ngay cả lúc học cấp 3 cũng không nghe nói qua lại với nữ sinh nào. Hai người đã từng hoài nghi có phải con trai làm hòa thượng nên ngốc rồi không.
Vương Thành tắm xong đi ra, di động đã được để lại chỗ cũ, trên mặt hai ông bà không có vẻ gì khác thường cả, cho đến khi cậu vừa lau tóc vừa ngồi trên sô pha bên cạnh, tầm mắt của hai người mới rọi về phía cậu, ngay cả thời sự trên TV cũng không xem.
"Ba, mẹ, hai người sao lại nhìn con như vậy?" Vương Thành vì có chuyện giấu bọn họ, nên bị bọn họ nhìn như vậy thì trong lòng hơi chột dạ.
Ba Vương liếc nhìn mẹ Vương.
"Lúc nãy có một cô gái tên là Ngụy Đan Đan gọi cho con, mẹ đã mở lên nghe rồi, là một cô gái rất lễ phép, cô ấy nói là bạn học cùng lớp hồi cấp 3 với con." Mẹ Vương bình tĩnh nói.
Cuối cùng Vương Thành cũng hiểu được, chắc là hai người hiểu nhầm rồi, vội giải thích: "Hôm trước con đi làm việc với ông chủ thì gặp cô ấy trong khách sạn, cô ấy là phục vụ ở đó."
Tuy cậu nói rõ quan hệ giữa hai người, nhưng mẹ Vương và ba Vương cũng không tin giữa hai người không có gì cả, nếu là trước đây chưa từng qua lại thì sao vừa gặp đã trao đổi số di động, hơn nữa còn gọi điện đến?
Vương Thành cũng không giải thích nhiều, chuyện này càng giải thích thì càng không rõ, liền ngồi xem TV với hai người rồi tìm cớ về phòng.
Vì đã xin nghỉ vào thứ hai nên hôm sau không cần vội vàng đi làm, Vương Thành ăn sáng xong liền đi về, hai ngày trước thầy Hà đã gọi cho cậu, nói đã đăng ký giúp cậu rồi, bảo cậu trước chín rưỡi sáng thứ hai đi đến trường dạy lái, đến muộn sẽ không chờ nữa.
Viên Hạ cũng được thông báo, chờ đến khi cậu chạy đến thì Viên Hạ đã chờ ở chỗ tập hợp rồi. Lúc này cách thời gian tập hợp còn mười phút nữa, nhưng vẫn có vài người chưa đến.
Vương Thành chào hỏi Viên Hạ, hai người hàn huyên chuyện gần đây, sắp đến chín rưỡi thầy Hà mới đến.
Trường thi mà bọn họ cần đến cách nơi này không xa, nghe bảo chỉ mất hai lăm phút đi xe, nhưng thầy Hà là người rất nguyên tắc, nói không chờ người là không chờ người, cho nên vừa đến giờ liền bảo mọi người lên xe.
Có tiếng xì xầm nho nhỏ trong xe, Vương Thành mới biết có một người còn chưa đến, không tuân thủ giờ giấc là hậu quả thế này, đúng là đáng sợ.
"Bây giờ người trẻ tuổi đều bỏ thời gian vào việc đâu đâu, người tuân thủ đúng giờ ngày càng ít." Viên Hạ nhìn Vương Thành, hết cách nói.
"Đời mình thì mình tự lo thôi." Vương Thành kê tay sau gáy, bắt chéo chân, thực ra bản thân cậu cũng không xem thời gian là gì, nếu không sẽ không có chuyện tốt nghiệp cấp 3 rồi về nhà rảnh rỗi nhiều năm.
Viên Hạ nghĩ nghĩ, "Cũng phải."
Tới nơi, không phải sẽ lập tức thi luôn, mà thầy Hà còn cần báo danh giúp bọn họ, đợi đến lượt mới vào được, bởi vì thời gian đăng ký của cậu và Viên Hạ ngắn lên lúc đó không thể sắp xếp thi sát hạch được, cho nên lần này đến thi bổ sung.
Thời gian chờ hơi lâu, một tiếng sau, một cô gái có vẻ mặt kích động lo đến đỏ cả mắt xuất hiện trước mặt bọn họ, Vương Thành nhận ra cô ta, là cô gái xinh đẹp lần trước muốn mượn chìa khóa xe của cậu với tên đàn ông kia, tình huống của cô ta cũng giống bọn họ, người đi trễ chính là cô ta.
Nhìn thấy bọn họ, cô gái kia thở phào nhẹ nhõm.
Đến muộn bị bỏ lại mà còn tìm được nơi này, cũng coi như có bản lĩnh.
Cô gái kia oán giận thầy hướng dẫn vì sao không chờ mình, thầy Hà kia cũng là người thẳng tính, không thèm chừa thể diện cho cô ta, lại càng không phải là mấy cậu con trai thương hương tiếc ngọc, chửi mắng cô ta trước mặt mọi người, mắng đến nỗi cô ta lại đỏ mắt, tủi thân tìm chỗ ngồi xuống.
"Đã là người lớn rồi thì phải chịu trách nhiệm vì hành vi của mình." Vương Thành nhìn cô ta bị xa lánh, giọng nói cũng là vui sướng khi người gặp họa, thậm chí còn có ý khác nữa.
Viên Hạ thở dài lắc đầu, Vương Thành nói rất đúng.
Vận may của bọn họ không tệ, không cần chờ hai ba tiếng, sau khi chờ hơn một tiếng đã đến lượt bọn họ, mà ngay lúc cuộc thi bắt đầu, thôn Quan gia đã xảy ra chuyện lạ.
Ba Vương mẹ Vương cũng đến nhà mới như ngày bình thường, mở cửa mới phát hiện tầng một toàn gạch vụn, lúc đó đã tám giờ, người trong thôn đều dậy rất sớm, thôn dân xung quanh biết chuyện liền vây xung quanh.
Tin nhà mới của nhà Vương Thành bị người ta đùa ác, cũng có thể là trả thù truyền ra, nhưng chưa được bao lâu, tin nhà đang làm dở của bác hai Vương Thành bị người ta làm vỡ trăm tấm gạch tráng men liền vượt qua chuyện này. Trương thị nghe nói nhà Vương Thành gặp chuyện thì còn đang vui sướng khi người gặp họa, giây tiếp theo đã hét rầm lên, người một nhà hùng hổ chạy đến, mà các thôn dân đang hóng chuyện trước nhà lập tức tránh đường, ánh mắt nhìn về phía bọn họ đều ẩn chứa ý vui sướng khi người gặp họa, còn đồng tình thì ít hơn.
"Tên chó chết nào lại dám đập gạch nhà bà hả?!" Trương thị tức giận vọt vào, vừa thấy cảnh bên trong mặt liền xanh mét, gạch tráng men đặt ở góc tường đều vỡ hết, một tấm cũng không chừa.
Vương Hoằng Văn và con gái ông ta cũng đi đến, sắc mặt rất khó coi, vợ chồng họ đều chú ý đến gạch vỡ trên đất, cho nên không thấy vẻ mặt cổ quái của Vương Ninh Hương, ngoại trừ khiếp sợ, còn có hoảng hốt không rõ tại sao.
"Đây, đây là chuyện gì?" Vương Hoằng Văn không nghĩ ra được người nào có thù oán lớn như vậy với bọn họ.
"Nếu để bà biết là ai làm, bà chắc chắn sẽ lột da nó." Trương thị tức giận đỏ bừng cả mặt, vì sĩ diện nên bà ta mua gạch tráng men khá đắt, một tấm đã mất ba mươi tệ rồi. Hơn một trăm tấm là bốn năm nghìn, nhiều tiền như vậy bỗng chốc mất sạch, đau đến nỗi tim gan co rút lại.
Vương Hoằng Văn nghĩ hết những người có thể nghĩ đến, nhưng không có ai có thể làm ra chuyện này cả, tuy trước đây bọn họ cũng gây chuyện với vài người, nhưng cũng không ai thù hận đến nỗi đạp nát hơn trăm tấm gạch tráng men nhà bọn họ.
"Chuyện này phải tra ra, tôi muốn xem tên nào dám có gan chó này." Trương thị hung ác nói với giọng tàn nhẫn.
Vương Ninh Hương liếc liếc mắt, bỗng nói: "Mẹ, mẹ nói có phải người nhà chú ba làm không?"
"Không thể nào." Chưa đợi Trương thị nói, Vương Hoằng Văn liền lập tức phản bác.
"Sao lại không thể? Đừng quên con thứ nhà chú ba hôm qua có đến đây, hôm nay lại có chuyện như vậy, rất có thể liên quan đến anh ta." Vương Ninh Hương dậm chân, không cam lòng cắn môi.
"Chú ba con chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện thế này." Vương Hoằng Văn vẫn rất hiểu em trai mình, ba Vương là người thành thật, không thể nào giật dây con trai mình làm chuyện này được.
Ba con nói đúng đó, chú ba con không thể làm chuyện này được, hơn nữa mẹ nghe nói nhà bọn họ cũng bị người ta đập nứt cửa thủy tinh." Trương thị cắt ngang lời muốn nói của Vương Ninh Hương, bà ta cũng không nghĩ Vương Hoằng Tân làm, Quan Lan Phương cũng không thể, tuy bà không dễ chọc nhưng chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện thế này, huống hồ gần đây cũng không có khúc mắc gì, nên lại càng không thể, Trương thị lại cảm thấy là người ngoài thì có khả năng hơn, chỉ là trước đây đắc tội với quá nhiều người, trước mắt không nghĩ được là ai cả.
Vương Ninh Hương rất muốn dẫn đường để cha mẹ hoài nghi nhà chú ba, nhưng chính cô ta cũng chột dạ, Vì chuyện cửa thủy tinh và sàn nhà của nhà chú ba là do cô ta làm, nếu cô ta nói quá chắc chắn thì ba mẹ sẽ nghi ngờ cô ta, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì cô ta sẽ thảm lắm.
Chuyện này sau đó trở thành đề tài tán chuyện sau khi ăn của các thôn dân, mọi người bàn luận sôi nổi, tất cả đều suy đoán là ai đã làm, có người cho là cùng một người, nhưng ba mẹ Vương Thành làm người rất tốt, không có khả năng kết thù với người ta cho lắm, đoán đến đoán đi cũng không đoán được.
Ai ngờ rằng chân tướng của việc này là con cái hai nhà trả thù lẫn nhau.
Ở nông thôn không có cái gọi là lắp camera theo dõi, tối qua lúc Vương Thành đến thì những nhà gần đó đều đang ở trong nhà ăn cơm xem TV, không ai chú ý đến cả, bởi vậy không nghi ngờ đến cậu, trừ khi Vương Ninh Hương dám đứng ra nói rõ chuyện mình đã làm, nếu không đã định trước là không giải quyết được gì.
Vương Thành thi xong trở về nhà cũng đã hơn mười hai giờ, Chử Diệc Phong không ở đây, lúc nãy chắc cũng đã ăn cơm trưa xong rồi, cậu đến phòng bếp nấu bát mì thịt bò cho mình, lại thêm quả trắng gà là đã xong bữa trưa, đang lúc hút mì ăn, tiếng chuông di động vang lên, lấy ra thấy là số điện thoại nhà mình, Vương Thành biết chắc là không giấu được mẹ Vương nữa, liền ấn nghe.
"Thành Thành, là con làm đúng không." Giọng mẹ Vương rất chắc chắn. Vương Thành lập tức thành thật nói rõ mọi chuyện, lại thêm mắm dặm muối một phen.
Mẹ Vương im lặng vài giây, "Sau này không được phép giấu nữa."
"Dạ, mẫu thân đại nhân." Vương Thành thở phào, cậu biết là mẹ Vương sẽ không nói gì cậu mà, nếu là ba Vương thì chưa chắc.
Ba Vương và mẹ Vương đều không nhận ra là đã có chuyện, hai người ngồi trong phòng khách xem TV, một lúc sau, tiếng chuông điện thoại réo rắt vang lên, là di động mà Vương Thành đặt trên bàn lúc trước nhưng quên lấy đi phát ra, mẹ Vương gần đó nên vươn tay cầm lại.
"Ngụy Đan Đan?"
Mẹ Vương đọc cái tên xuất hiện trên màn hình, lập tức liếc nhìn nhau với ba Vương, tên này vừa nghe đã biết là con gái rồi. Con thứ làm hòa thượng hơn hai mươi năm cuối cùng cũng có một cô gái tìm đến? Không thể trách hai người nghĩ vậy, Vương Thành rất đẹp trai, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy cậu gần gũi với cô gái nào cả, ngay cả lúc học cấp 3 cũng không nghe nói qua lại với nữ sinh nào. Hai người đã từng hoài nghi có phải con trai làm hòa thượng nên ngốc rồi không.
Vương Thành tắm xong đi ra, di động đã được để lại chỗ cũ, trên mặt hai ông bà không có vẻ gì khác thường cả, cho đến khi cậu vừa lau tóc vừa ngồi trên sô pha bên cạnh, tầm mắt của hai người mới rọi về phía cậu, ngay cả thời sự trên TV cũng không xem.
"Ba, mẹ, hai người sao lại nhìn con như vậy?" Vương Thành vì có chuyện giấu bọn họ, nên bị bọn họ nhìn như vậy thì trong lòng hơi chột dạ.
Ba Vương liếc nhìn mẹ Vương.
"Lúc nãy có một cô gái tên là Ngụy Đan Đan gọi cho con, mẹ đã mở lên nghe rồi, là một cô gái rất lễ phép, cô ấy nói là bạn học cùng lớp hồi cấp 3 với con." Mẹ Vương bình tĩnh nói.
Cuối cùng Vương Thành cũng hiểu được, chắc là hai người hiểu nhầm rồi, vội giải thích: "Hôm trước con đi làm việc với ông chủ thì gặp cô ấy trong khách sạn, cô ấy là phục vụ ở đó."
Tuy cậu nói rõ quan hệ giữa hai người, nhưng mẹ Vương và ba Vương cũng không tin giữa hai người không có gì cả, nếu là trước đây chưa từng qua lại thì sao vừa gặp đã trao đổi số di động, hơn nữa còn gọi điện đến?
Vương Thành cũng không giải thích nhiều, chuyện này càng giải thích thì càng không rõ, liền ngồi xem TV với hai người rồi tìm cớ về phòng.
Vì đã xin nghỉ vào thứ hai nên hôm sau không cần vội vàng đi làm, Vương Thành ăn sáng xong liền đi về, hai ngày trước thầy Hà đã gọi cho cậu, nói đã đăng ký giúp cậu rồi, bảo cậu trước chín rưỡi sáng thứ hai đi đến trường dạy lái, đến muộn sẽ không chờ nữa.
Viên Hạ cũng được thông báo, chờ đến khi cậu chạy đến thì Viên Hạ đã chờ ở chỗ tập hợp rồi. Lúc này cách thời gian tập hợp còn mười phút nữa, nhưng vẫn có vài người chưa đến.
Vương Thành chào hỏi Viên Hạ, hai người hàn huyên chuyện gần đây, sắp đến chín rưỡi thầy Hà mới đến.
Trường thi mà bọn họ cần đến cách nơi này không xa, nghe bảo chỉ mất hai lăm phút đi xe, nhưng thầy Hà là người rất nguyên tắc, nói không chờ người là không chờ người, cho nên vừa đến giờ liền bảo mọi người lên xe.
Có tiếng xì xầm nho nhỏ trong xe, Vương Thành mới biết có một người còn chưa đến, không tuân thủ giờ giấc là hậu quả thế này, đúng là đáng sợ.
"Bây giờ người trẻ tuổi đều bỏ thời gian vào việc đâu đâu, người tuân thủ đúng giờ ngày càng ít." Viên Hạ nhìn Vương Thành, hết cách nói.
"Đời mình thì mình tự lo thôi." Vương Thành kê tay sau gáy, bắt chéo chân, thực ra bản thân cậu cũng không xem thời gian là gì, nếu không sẽ không có chuyện tốt nghiệp cấp 3 rồi về nhà rảnh rỗi nhiều năm.
Viên Hạ nghĩ nghĩ, "Cũng phải."
Tới nơi, không phải sẽ lập tức thi luôn, mà thầy Hà còn cần báo danh giúp bọn họ, đợi đến lượt mới vào được, bởi vì thời gian đăng ký của cậu và Viên Hạ ngắn lên lúc đó không thể sắp xếp thi sát hạch được, cho nên lần này đến thi bổ sung.
Thời gian chờ hơi lâu, một tiếng sau, một cô gái có vẻ mặt kích động lo đến đỏ cả mắt xuất hiện trước mặt bọn họ, Vương Thành nhận ra cô ta, là cô gái xinh đẹp lần trước muốn mượn chìa khóa xe của cậu với tên đàn ông kia, tình huống của cô ta cũng giống bọn họ, người đi trễ chính là cô ta.
Nhìn thấy bọn họ, cô gái kia thở phào nhẹ nhõm.
Đến muộn bị bỏ lại mà còn tìm được nơi này, cũng coi như có bản lĩnh.
Cô gái kia oán giận thầy hướng dẫn vì sao không chờ mình, thầy Hà kia cũng là người thẳng tính, không thèm chừa thể diện cho cô ta, lại càng không phải là mấy cậu con trai thương hương tiếc ngọc, chửi mắng cô ta trước mặt mọi người, mắng đến nỗi cô ta lại đỏ mắt, tủi thân tìm chỗ ngồi xuống.
"Đã là người lớn rồi thì phải chịu trách nhiệm vì hành vi của mình." Vương Thành nhìn cô ta bị xa lánh, giọng nói cũng là vui sướng khi người gặp họa, thậm chí còn có ý khác nữa.
Viên Hạ thở dài lắc đầu, Vương Thành nói rất đúng.
Vận may của bọn họ không tệ, không cần chờ hai ba tiếng, sau khi chờ hơn một tiếng đã đến lượt bọn họ, mà ngay lúc cuộc thi bắt đầu, thôn Quan gia đã xảy ra chuyện lạ.
Ba Vương mẹ Vương cũng đến nhà mới như ngày bình thường, mở cửa mới phát hiện tầng một toàn gạch vụn, lúc đó đã tám giờ, người trong thôn đều dậy rất sớm, thôn dân xung quanh biết chuyện liền vây xung quanh.
Tin nhà mới của nhà Vương Thành bị người ta đùa ác, cũng có thể là trả thù truyền ra, nhưng chưa được bao lâu, tin nhà đang làm dở của bác hai Vương Thành bị người ta làm vỡ trăm tấm gạch tráng men liền vượt qua chuyện này. Trương thị nghe nói nhà Vương Thành gặp chuyện thì còn đang vui sướng khi người gặp họa, giây tiếp theo đã hét rầm lên, người một nhà hùng hổ chạy đến, mà các thôn dân đang hóng chuyện trước nhà lập tức tránh đường, ánh mắt nhìn về phía bọn họ đều ẩn chứa ý vui sướng khi người gặp họa, còn đồng tình thì ít hơn.
"Tên chó chết nào lại dám đập gạch nhà bà hả?!" Trương thị tức giận vọt vào, vừa thấy cảnh bên trong mặt liền xanh mét, gạch tráng men đặt ở góc tường đều vỡ hết, một tấm cũng không chừa.
Vương Hoằng Văn và con gái ông ta cũng đi đến, sắc mặt rất khó coi, vợ chồng họ đều chú ý đến gạch vỡ trên đất, cho nên không thấy vẻ mặt cổ quái của Vương Ninh Hương, ngoại trừ khiếp sợ, còn có hoảng hốt không rõ tại sao.
"Đây, đây là chuyện gì?" Vương Hoằng Văn không nghĩ ra được người nào có thù oán lớn như vậy với bọn họ.
"Nếu để bà biết là ai làm, bà chắc chắn sẽ lột da nó." Trương thị tức giận đỏ bừng cả mặt, vì sĩ diện nên bà ta mua gạch tráng men khá đắt, một tấm đã mất ba mươi tệ rồi. Hơn một trăm tấm là bốn năm nghìn, nhiều tiền như vậy bỗng chốc mất sạch, đau đến nỗi tim gan co rút lại.
Vương Hoằng Văn nghĩ hết những người có thể nghĩ đến, nhưng không có ai có thể làm ra chuyện này cả, tuy trước đây bọn họ cũng gây chuyện với vài người, nhưng cũng không ai thù hận đến nỗi đạp nát hơn trăm tấm gạch tráng men nhà bọn họ.
"Chuyện này phải tra ra, tôi muốn xem tên nào dám có gan chó này." Trương thị hung ác nói với giọng tàn nhẫn.
Vương Ninh Hương liếc liếc mắt, bỗng nói: "Mẹ, mẹ nói có phải người nhà chú ba làm không?"
"Không thể nào." Chưa đợi Trương thị nói, Vương Hoằng Văn liền lập tức phản bác.
"Sao lại không thể? Đừng quên con thứ nhà chú ba hôm qua có đến đây, hôm nay lại có chuyện như vậy, rất có thể liên quan đến anh ta." Vương Ninh Hương dậm chân, không cam lòng cắn môi.
"Chú ba con chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện thế này." Vương Hoằng Văn vẫn rất hiểu em trai mình, ba Vương là người thành thật, không thể nào giật dây con trai mình làm chuyện này được.
Ba con nói đúng đó, chú ba con không thể làm chuyện này được, hơn nữa mẹ nghe nói nhà bọn họ cũng bị người ta đập nứt cửa thủy tinh." Trương thị cắt ngang lời muốn nói của Vương Ninh Hương, bà ta cũng không nghĩ Vương Hoằng Tân làm, Quan Lan Phương cũng không thể, tuy bà không dễ chọc nhưng chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện thế này, huống hồ gần đây cũng không có khúc mắc gì, nên lại càng không thể, Trương thị lại cảm thấy là người ngoài thì có khả năng hơn, chỉ là trước đây đắc tội với quá nhiều người, trước mắt không nghĩ được là ai cả.
Vương Ninh Hương rất muốn dẫn đường để cha mẹ hoài nghi nhà chú ba, nhưng chính cô ta cũng chột dạ, Vì chuyện cửa thủy tinh và sàn nhà của nhà chú ba là do cô ta làm, nếu cô ta nói quá chắc chắn thì ba mẹ sẽ nghi ngờ cô ta, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì cô ta sẽ thảm lắm.
Chuyện này sau đó trở thành đề tài tán chuyện sau khi ăn của các thôn dân, mọi người bàn luận sôi nổi, tất cả đều suy đoán là ai đã làm, có người cho là cùng một người, nhưng ba mẹ Vương Thành làm người rất tốt, không có khả năng kết thù với người ta cho lắm, đoán đến đoán đi cũng không đoán được.
Ai ngờ rằng chân tướng của việc này là con cái hai nhà trả thù lẫn nhau.
Ở nông thôn không có cái gọi là lắp camera theo dõi, tối qua lúc Vương Thành đến thì những nhà gần đó đều đang ở trong nhà ăn cơm xem TV, không ai chú ý đến cả, bởi vậy không nghi ngờ đến cậu, trừ khi Vương Ninh Hương dám đứng ra nói rõ chuyện mình đã làm, nếu không đã định trước là không giải quyết được gì.
Vương Thành thi xong trở về nhà cũng đã hơn mười hai giờ, Chử Diệc Phong không ở đây, lúc nãy chắc cũng đã ăn cơm trưa xong rồi, cậu đến phòng bếp nấu bát mì thịt bò cho mình, lại thêm quả trắng gà là đã xong bữa trưa, đang lúc hút mì ăn, tiếng chuông di động vang lên, lấy ra thấy là số điện thoại nhà mình, Vương Thành biết chắc là không giấu được mẹ Vương nữa, liền ấn nghe.
"Thành Thành, là con làm đúng không." Giọng mẹ Vương rất chắc chắn. Vương Thành lập tức thành thật nói rõ mọi chuyện, lại thêm mắm dặm muối một phen.
Mẹ Vương im lặng vài giây, "Sau này không được phép giấu nữa."
"Dạ, mẫu thân đại nhân." Vương Thành thở phào, cậu biết là mẹ Vương sẽ không nói gì cậu mà, nếu là ba Vương thì chưa chắc.
Danh sách chương