Sau khi trở lại thành phố Sơn Hải, Vương Thành lại quay về cuộc sống chỉ có ba nơi, cuối tuần cậu trở về quê, nhà mới đã làm xong, nhưng phải đợi một tháng mới vào ở được, cậu và ba Vương đi chợ mua bảy tám bồn Điếu Lan về.
Điếu Lan có tác dụng hấp thu khí fooc-man-de-hít, giúp tinh lọc nhà mới, tuy bọn họ rất muốn vào nhà mới ở, nhưng mẹ Vương hy vọng người nhà có thể ở trong môi trường không khí sạch sẽ, cho nên làm gì vẫn phải làm, vì để phòng thông thoáng mà còn mở hết cả cửa sổ ra.
Ba người không ở nhà mới quá lâu, trước giờ cơm trưa đã về nhà, dù sao trong nhà còn có một con heo thích chạy khắp nơi. Heo thơm được mẹ Vương chăm sóc đến nỗi béo hơn lúc Vương Thành ôm nó khi về lần trước nữa, Vương Thành nhìn nó mấy lần, còn thấy nó sống sướng hơn cả mình nữa.
Tốc độ trang hoàng của nhà bọn họ tính ra thì rất nhanh, tổng cộng tiêu hết một trăm năm mươi nghìn. Nếu chỉ trang hoàng đơn giản thì chỉ cần bốn năm chục nghìn là đủ, nhưng mẹ Vương yêu cầu cao, nhà mới sau này là chỗ ở đến hết đời, hơn nữa bà còn phải nhờ nhà mới để làm phòng tân hôn cho con trai nữa, cho nên không tiết kiệm về mặt này.
Hai ông bà có thể nghĩ được thế này là bởi vì con trai có thể kiếm được tiền, nếu đổi thành cha mẹ nhà khác chỉ sợ trước khi tiêu tiền sẽ nghĩ dành tiền cho con cưới vợ đã, mà nhà bọn họ có một Vương Ninh An cũng đã đủ để hai ông bà hưởng lạc nửa đời sau rồi. "Mẹ, con nghe nói bác hai đã đưa Ninh Hương đi học đại học." Vương Thành rảnh rỗi nhớ đến lời đồn mới nghe được lúc sáng sớm, Tiểu Vũ có nói đã có chuyện thì hơn nửa là liên quan đến nhà bác cả hoặc bác hai.
"Ừ, vất vả lắm mới kéo được mối, nghe nói là học ở đại học hạng ba nào đó, cũng không biết thật hay giả." Vẻ mặt mẹ Vương bình tĩnh.
Nhà bọn họ và nhà bác cả bác hai gần như không qua lại mấy, hơn nữa vì Vương Tử Vũ thi đậu Kinh đại nên nhà bác cả bác hai càng không muốn nhắc đến chuyện học tập của con cái mình, nhưng Vương Thành cho rằng việc này chắc là thật rồi, nhị nương chắc chắn không dám nói dối việc này, nếu không bị chọc thủng thì người mất mặt là bà ta thôi, chỉ là không ngờ bọn họ cũng có chút năng lực.
Ba Vương nói: "Thật ra vậy cũng tốt, đỡ cho nhị nương con cứ nói này nói nọ."
Bởi vì bọn họ không giúp nên mỗi lần Trương thị nhìn thấy họ đều bày vẻ mặt dì ghẻ, giọng điệu thì quái gở, cứ như là nhà họ nợ bà ta vậy, ba Vương gặp bà ta đều đi đường vòng. Mẹ Vương không muốn để Trương thị quá kiêu ngạo, không chỉ không tránh mà còn châm chọc lại, mỗi lần đều chọc Trương thị tức đỏ mắt.
Vương Thành biết mẹ Vương không phải là người sẽ chịu thiệt, đối phó với loại người như nhị nương thì không thể lùi bước, nếu không bà ta sẽ được một tấc lại thêm một thước.
Về đến nhà, mẹ Vương bận rộn trong bếp chuẩn bị cơm trưa.
Vốn Vương Thành định vào giúp nhưng lại bị mẹ Vương đuổi ra, đành phải ngồi ở phòng khách nói chuyện với ba Vương, hai cha con hàn huyên chút chuyện của Vương Tử Vũ.
Ba Vương đã sống đến ngần này tuổi, hai đứa con của ông đều thi đậu Kinh đại, nhưng bản thân ông lại chưa từng đến thủ đô.
Vương Ninh An là một người độc lập luôn tự mình cố gắng, từ lúc còn nhỏ cũng đã nhìn ra được rồi, người mà ba Vương mẹ Vương không phải lo lắng chính là anh, lúc thi đậu Kinh đại anh cũng nói là tự mình đi, không cần người lớn đi cùng, lúc đó cuộc sống nhà bọn họ không tốt lắm, ba Vương thấy anh kiên quyết cũng đành đồng ý.
Vương Thành thấy ba Vương hứng thú liền miêu tả cho ông nghe, từ thủ đô phồn hoa nói đến Kinh đại, từ Kinh đại lại nói đến anh cả, nói đến xã hội, nói đến cuộc sống, nói đến đời người... Không biết sao lại nói đến nhà bác cả.
Anh họ Vương Ninh Khải là con trai độc nhất trong nhà, từ nhỏ đã được cưng chiều, anh ta lớn hơn Vương Ninh An hai tuổi, đến nay vẫn chưa lập gia đình, nhà bọn họ sống tốt hơn nhà Vương Thành nhiều lắm, lúc ở thôn Vương gia có thể nói là nhà có tiền, nhưng vẫn phải quy công lao cho ông nội bà nội luôn thiên vị nhà bác cả, gần như đem tất cả thứ gì tốt cho nhà đó, thỉnh thoảng bác hai cũng có, nhưng không có ba Vương.
Từ nhỏ đến lớn Vương Ninh Khải được ăn ngon, tính tình cũng được nuông chiều thành hư, từ nhỏ đã không thích học hành. Nhưng bác cả vẫn giúp anh ta được tốt nghiệp đại học, chỉ tiếc là anh ta không có tàn cán gì, dù là sinh viên nhưng tri thức chưa từng ghi nhớ trong đầu, lãng phí tiền học.
Tốt nghiệp đại học bốn năm, Vương Ninh Khải từng bị lưu ban hồi tiểu học nên hai mươi lăm tuổi mới tốt nghiệp đại học, sau khi tốt nghiệp tìm được mấy công việc nhưng chẳng làm được bao lâu, ngắn nhất là chưa đến một ngày đã bỏ. Tính cách đã sớm bị bác cả đại nương, còn có ông bà nội chiều hư rồi, người như vậy đã sớm định là không làm được việc nặng rồi.
Nửa năm sau khi tốt nghiệp, bác cả không muốn anh ta cứ mãi ở nhà nên cho một số tiền bảo anh ta đi buôn bán, kết quả làm ăn thất bại thua lỗ mấy chục nghìn, sau đó lại ở nhà thêm nửa năm, cho đến ba năm trước, bác cả thấy không thể cứ để anh ta ngồi không được, lần này không bảo tự gây dựng sự nghiệp nữa, mà hai cha con cùng làm.
Hai cha con lập một công ty kiến trúc ở thành phố, chỉ một năm ngắn ngủi đã mời chào không ít công nhân xây dựng, lúc bắt đầu làm ăn không tốt lắm, bởi vì cạnh tranh quá nhiều.
Không chỉ có bọn họ nhìn ra tiềm lực phát triển của ngành bất động sản ở thành phố Sơn Hải, mà những người khác cũng thấy được, một năm đó, công ty kiến trúc mới mở không có một nghìn thì cũng tám trăm.
Lúc đó bác cả vội vàng chắp nối quan hệ tìm cơ hội, trong một năm không về nhà được mấy lần, sau đó đại nương cũng đến đó, vất vả hơn nửa năm, cuối cùng công ty cũng ổn định lại, có khách hàng cố định, tuy bây giờ công ty không lớn, vốn chỉ có hai ba triệu thôi, nhưng trong thôn bọn họ cũng đủ để khoe khoang rồi.
Nửa năm trước, bác cả giao công ty cho anh họ phụ trách, mình và đại nương thì về nông thôn sống, mỗi tháng đến xem mấy lần, cuộc sống còn dễ chịu hơn bọn họ nữa, ăn cơm với bào ngư nhân sâm gì đó, tất nhiên là thổi phồng lên thôi, nhưng nhà bác cả chuẩn bị dọn lên thành phố ở sau vài năm nữa là sự thật, bây giờ xây nhà mới là để thỉnh thoảng quay về ở.
Thật ra có tiền tự mình biết là được rồi, chỉ cần là người đều hiểu không lộ tài ra ngoài, nhưng bác cả và đại nương lại là loại người hận không thể cho toàn thôn biết bọn họ là kẻ có tiền vậy.
"Bác cả của con làm ăn ngày càng thuận lợi, lúc trước đại nương con ra chút tiếng gió, nói là anh họ con đã có bạn gái, cô gái kia là con gái nhà giàu." Ba Vương nói vậy.
Vương Ninh Khải mãi vẫn chưa kết hôn là vì anh ta rất xoi mói, người nghèo không được, thôn cô không được, không phải là người thành phố không được, có tiền xinh đẹp lại là người thành phố mới suy xét, cái điều kiện này mà nói ra chắc chắn sẽ nhận được cả đống coi thường, nếu là anh ta ưu tú còn được, nhưng mà không phải.
Con gái nhà giàu? Vương Thành cảm thấy chắc nhà bác cả sắp không yên ổn rồi, có mục tiêu là chuyện tốt, nhưng vẫn phải xem thực tế, con gái nhà giàu cũng không dễ cưới như vậy.
"Ba, anh họ đã mang người về chưa?"
"Hình như vẫn chưa." Ba Vương lắc đầu, tin tức truyền rất nhanh trong thôn, với cái tính hận không thể cho toàn thôn biết con mình sắp lấy con gái nhà giàu của Lý thị, nếu đã đưa người về, chắc chắn đã sớm truyền khắp thôn rồi.
Nhưng vì chưa tận mắt thấy nên nhiều người cười nhạo đại nương nói khoác, con gái nhà giàu dễ lấy vậy sao, công ty kiến trúc của Vương Ninh Khải tuy nói có vốn mấy triệu tệ, nhưng với người thực sự có tiền thì không tính là gì, cũng chỉ là tốt hơn những gia đình bậc trung một chút thôi.
"Hai người đang xì xầm gì vậy, cơm làm xong rồi, còn không vào mang ra." Mẹ Vương ló đầu ra từ phòng bếp liền thấy hai cha con đang ngồi nói gì đó. Vương Thành và ba Vương liếc nhìn nhau, lập tức đi đến giúp, mẹ Vương không thích bàn tán chuyện hai nhà bác cả và bác hai, cho nên bọn họ không dám để bà nghe được.
Ba người ngồi quanh bàn ăn bữa tối, Vương Thành gắp một đũa rau cho mẹ Vương, bà thích ăn rau xanh, thịt ăn khá ít, ba Vương thì thích ăn thịt, Vương Thành có lẽ giống ông phần này nhất, nhưng vì có mẹ Vương giám sát nên ba Vương ngoại trừ ăn thịt mình thích thì cũng bị ép ăn không ít món khác.
Ăn xong cơm tối, mặt trời đã lặn đi rồi, nhưng bầu trời vẫn hơi sáng, ba Vương chuẩn bị đi nhìn phòng mới, Vương Thành bảo ông mang chút đồ ăn đút cho con heo kia ăn, còn cậu thì lấy chìa khóa trong tay ba Vương đi đến chỗ nhà mới.
Vương Thành đi rất nhanh, năm sáu phút đã đến.
Dưới ánh trăng mờ ảo là nhà mới của nhà cậu, cách đó không xa là nhà của bác cả và bác hai, vì vẫn chưa làm xong nên vẫn còn gạch đỏ lộ ra, chủ cũ nhà bọn họ mua vì bớt tiền nên không trang trí gì bên ngoài cả.
Vương Thành lấy chìa khóa mở cửa nhà mới ra, lúc đi vào thì kinh ngạc vì những thứ bên trong, mặt đất vốn được thu dọn sạch sẽ đã đầy gạch vụn, giống như là cục gạch ném xuống đất vậy, thậm chí trên gạch tráng men lát sàn còn có vết xước, vừa nhìn là biết do người làm.
Vì để bên trong thông thoáng, mùi sơn mau tán đi nên ban ngày đều mở hết cửa sổ, không ngờ lại có người làm chuyện như vậy.
Vương Thành nhìn cửa sổ, phát hiện một cửa sổ thủy tinh có vết nứt rất rõ, như là có người ném đá vào vậy, lại không cẩn thận ném trúng cửa thủy tinh, ở dưới góc tường bên ngoài có hai cục gạch bị ném vỡ làm đôi.
Danh tiếng của nhà họ ở thôn Quan gia rất tốt, ba mẹ cũng không đắc tội ai, lại vì có quan hệ của ông bà ngoại cho nên chắc chắn không thể nào có người vì trả thù mà cố ý làm việc này, loại trừ người ngoài, Vương Thành lập tức nghĩ đến bóng người tình cờ thấy sáng nay.
Lúc sáng không phải tự dưng cậu nhắc đến chuyện Vương Ninh Hương đi học đại học, người mà cậu nhìn thấy chính là cô ta, lúc đó cô ta đứng ở phía xa nhìn bọn họ, tuy bác hai đã đưa cô ta vào được đại học hạng ba, nhưng nghe nói qua Trung Thu mới khai giảng, cho nên bây giờ vẫn gặp được, có người mẹ miệng tiện như Trương thị, Vương Ninh Hương chán ghét bọn họ cũng là chuyện thường.
Mắt Vương Thành lạnh lùng, chuyện thế này ngoại trừ mấy người đó thì chỉ sợ không tìm được nhà thứ hai.
Điếu Lan có tác dụng hấp thu khí fooc-man-de-hít, giúp tinh lọc nhà mới, tuy bọn họ rất muốn vào nhà mới ở, nhưng mẹ Vương hy vọng người nhà có thể ở trong môi trường không khí sạch sẽ, cho nên làm gì vẫn phải làm, vì để phòng thông thoáng mà còn mở hết cả cửa sổ ra.
Ba người không ở nhà mới quá lâu, trước giờ cơm trưa đã về nhà, dù sao trong nhà còn có một con heo thích chạy khắp nơi. Heo thơm được mẹ Vương chăm sóc đến nỗi béo hơn lúc Vương Thành ôm nó khi về lần trước nữa, Vương Thành nhìn nó mấy lần, còn thấy nó sống sướng hơn cả mình nữa.
Tốc độ trang hoàng của nhà bọn họ tính ra thì rất nhanh, tổng cộng tiêu hết một trăm năm mươi nghìn. Nếu chỉ trang hoàng đơn giản thì chỉ cần bốn năm chục nghìn là đủ, nhưng mẹ Vương yêu cầu cao, nhà mới sau này là chỗ ở đến hết đời, hơn nữa bà còn phải nhờ nhà mới để làm phòng tân hôn cho con trai nữa, cho nên không tiết kiệm về mặt này.
Hai ông bà có thể nghĩ được thế này là bởi vì con trai có thể kiếm được tiền, nếu đổi thành cha mẹ nhà khác chỉ sợ trước khi tiêu tiền sẽ nghĩ dành tiền cho con cưới vợ đã, mà nhà bọn họ có một Vương Ninh An cũng đã đủ để hai ông bà hưởng lạc nửa đời sau rồi. "Mẹ, con nghe nói bác hai đã đưa Ninh Hương đi học đại học." Vương Thành rảnh rỗi nhớ đến lời đồn mới nghe được lúc sáng sớm, Tiểu Vũ có nói đã có chuyện thì hơn nửa là liên quan đến nhà bác cả hoặc bác hai.
"Ừ, vất vả lắm mới kéo được mối, nghe nói là học ở đại học hạng ba nào đó, cũng không biết thật hay giả." Vẻ mặt mẹ Vương bình tĩnh.
Nhà bọn họ và nhà bác cả bác hai gần như không qua lại mấy, hơn nữa vì Vương Tử Vũ thi đậu Kinh đại nên nhà bác cả bác hai càng không muốn nhắc đến chuyện học tập của con cái mình, nhưng Vương Thành cho rằng việc này chắc là thật rồi, nhị nương chắc chắn không dám nói dối việc này, nếu không bị chọc thủng thì người mất mặt là bà ta thôi, chỉ là không ngờ bọn họ cũng có chút năng lực.
Ba Vương nói: "Thật ra vậy cũng tốt, đỡ cho nhị nương con cứ nói này nói nọ."
Bởi vì bọn họ không giúp nên mỗi lần Trương thị nhìn thấy họ đều bày vẻ mặt dì ghẻ, giọng điệu thì quái gở, cứ như là nhà họ nợ bà ta vậy, ba Vương gặp bà ta đều đi đường vòng. Mẹ Vương không muốn để Trương thị quá kiêu ngạo, không chỉ không tránh mà còn châm chọc lại, mỗi lần đều chọc Trương thị tức đỏ mắt.
Vương Thành biết mẹ Vương không phải là người sẽ chịu thiệt, đối phó với loại người như nhị nương thì không thể lùi bước, nếu không bà ta sẽ được một tấc lại thêm một thước.
Về đến nhà, mẹ Vương bận rộn trong bếp chuẩn bị cơm trưa.
Vốn Vương Thành định vào giúp nhưng lại bị mẹ Vương đuổi ra, đành phải ngồi ở phòng khách nói chuyện với ba Vương, hai cha con hàn huyên chút chuyện của Vương Tử Vũ.
Ba Vương đã sống đến ngần này tuổi, hai đứa con của ông đều thi đậu Kinh đại, nhưng bản thân ông lại chưa từng đến thủ đô.
Vương Ninh An là một người độc lập luôn tự mình cố gắng, từ lúc còn nhỏ cũng đã nhìn ra được rồi, người mà ba Vương mẹ Vương không phải lo lắng chính là anh, lúc thi đậu Kinh đại anh cũng nói là tự mình đi, không cần người lớn đi cùng, lúc đó cuộc sống nhà bọn họ không tốt lắm, ba Vương thấy anh kiên quyết cũng đành đồng ý.
Vương Thành thấy ba Vương hứng thú liền miêu tả cho ông nghe, từ thủ đô phồn hoa nói đến Kinh đại, từ Kinh đại lại nói đến anh cả, nói đến xã hội, nói đến cuộc sống, nói đến đời người... Không biết sao lại nói đến nhà bác cả.
Anh họ Vương Ninh Khải là con trai độc nhất trong nhà, từ nhỏ đã được cưng chiều, anh ta lớn hơn Vương Ninh An hai tuổi, đến nay vẫn chưa lập gia đình, nhà bọn họ sống tốt hơn nhà Vương Thành nhiều lắm, lúc ở thôn Vương gia có thể nói là nhà có tiền, nhưng vẫn phải quy công lao cho ông nội bà nội luôn thiên vị nhà bác cả, gần như đem tất cả thứ gì tốt cho nhà đó, thỉnh thoảng bác hai cũng có, nhưng không có ba Vương.
Từ nhỏ đến lớn Vương Ninh Khải được ăn ngon, tính tình cũng được nuông chiều thành hư, từ nhỏ đã không thích học hành. Nhưng bác cả vẫn giúp anh ta được tốt nghiệp đại học, chỉ tiếc là anh ta không có tàn cán gì, dù là sinh viên nhưng tri thức chưa từng ghi nhớ trong đầu, lãng phí tiền học.
Tốt nghiệp đại học bốn năm, Vương Ninh Khải từng bị lưu ban hồi tiểu học nên hai mươi lăm tuổi mới tốt nghiệp đại học, sau khi tốt nghiệp tìm được mấy công việc nhưng chẳng làm được bao lâu, ngắn nhất là chưa đến một ngày đã bỏ. Tính cách đã sớm bị bác cả đại nương, còn có ông bà nội chiều hư rồi, người như vậy đã sớm định là không làm được việc nặng rồi.
Nửa năm sau khi tốt nghiệp, bác cả không muốn anh ta cứ mãi ở nhà nên cho một số tiền bảo anh ta đi buôn bán, kết quả làm ăn thất bại thua lỗ mấy chục nghìn, sau đó lại ở nhà thêm nửa năm, cho đến ba năm trước, bác cả thấy không thể cứ để anh ta ngồi không được, lần này không bảo tự gây dựng sự nghiệp nữa, mà hai cha con cùng làm.
Hai cha con lập một công ty kiến trúc ở thành phố, chỉ một năm ngắn ngủi đã mời chào không ít công nhân xây dựng, lúc bắt đầu làm ăn không tốt lắm, bởi vì cạnh tranh quá nhiều.
Không chỉ có bọn họ nhìn ra tiềm lực phát triển của ngành bất động sản ở thành phố Sơn Hải, mà những người khác cũng thấy được, một năm đó, công ty kiến trúc mới mở không có một nghìn thì cũng tám trăm.
Lúc đó bác cả vội vàng chắp nối quan hệ tìm cơ hội, trong một năm không về nhà được mấy lần, sau đó đại nương cũng đến đó, vất vả hơn nửa năm, cuối cùng công ty cũng ổn định lại, có khách hàng cố định, tuy bây giờ công ty không lớn, vốn chỉ có hai ba triệu thôi, nhưng trong thôn bọn họ cũng đủ để khoe khoang rồi.
Nửa năm trước, bác cả giao công ty cho anh họ phụ trách, mình và đại nương thì về nông thôn sống, mỗi tháng đến xem mấy lần, cuộc sống còn dễ chịu hơn bọn họ nữa, ăn cơm với bào ngư nhân sâm gì đó, tất nhiên là thổi phồng lên thôi, nhưng nhà bác cả chuẩn bị dọn lên thành phố ở sau vài năm nữa là sự thật, bây giờ xây nhà mới là để thỉnh thoảng quay về ở.
Thật ra có tiền tự mình biết là được rồi, chỉ cần là người đều hiểu không lộ tài ra ngoài, nhưng bác cả và đại nương lại là loại người hận không thể cho toàn thôn biết bọn họ là kẻ có tiền vậy.
"Bác cả của con làm ăn ngày càng thuận lợi, lúc trước đại nương con ra chút tiếng gió, nói là anh họ con đã có bạn gái, cô gái kia là con gái nhà giàu." Ba Vương nói vậy.
Vương Ninh Khải mãi vẫn chưa kết hôn là vì anh ta rất xoi mói, người nghèo không được, thôn cô không được, không phải là người thành phố không được, có tiền xinh đẹp lại là người thành phố mới suy xét, cái điều kiện này mà nói ra chắc chắn sẽ nhận được cả đống coi thường, nếu là anh ta ưu tú còn được, nhưng mà không phải.
Con gái nhà giàu? Vương Thành cảm thấy chắc nhà bác cả sắp không yên ổn rồi, có mục tiêu là chuyện tốt, nhưng vẫn phải xem thực tế, con gái nhà giàu cũng không dễ cưới như vậy.
"Ba, anh họ đã mang người về chưa?"
"Hình như vẫn chưa." Ba Vương lắc đầu, tin tức truyền rất nhanh trong thôn, với cái tính hận không thể cho toàn thôn biết con mình sắp lấy con gái nhà giàu của Lý thị, nếu đã đưa người về, chắc chắn đã sớm truyền khắp thôn rồi.
Nhưng vì chưa tận mắt thấy nên nhiều người cười nhạo đại nương nói khoác, con gái nhà giàu dễ lấy vậy sao, công ty kiến trúc của Vương Ninh Khải tuy nói có vốn mấy triệu tệ, nhưng với người thực sự có tiền thì không tính là gì, cũng chỉ là tốt hơn những gia đình bậc trung một chút thôi.
"Hai người đang xì xầm gì vậy, cơm làm xong rồi, còn không vào mang ra." Mẹ Vương ló đầu ra từ phòng bếp liền thấy hai cha con đang ngồi nói gì đó. Vương Thành và ba Vương liếc nhìn nhau, lập tức đi đến giúp, mẹ Vương không thích bàn tán chuyện hai nhà bác cả và bác hai, cho nên bọn họ không dám để bà nghe được.
Ba người ngồi quanh bàn ăn bữa tối, Vương Thành gắp một đũa rau cho mẹ Vương, bà thích ăn rau xanh, thịt ăn khá ít, ba Vương thì thích ăn thịt, Vương Thành có lẽ giống ông phần này nhất, nhưng vì có mẹ Vương giám sát nên ba Vương ngoại trừ ăn thịt mình thích thì cũng bị ép ăn không ít món khác.
Ăn xong cơm tối, mặt trời đã lặn đi rồi, nhưng bầu trời vẫn hơi sáng, ba Vương chuẩn bị đi nhìn phòng mới, Vương Thành bảo ông mang chút đồ ăn đút cho con heo kia ăn, còn cậu thì lấy chìa khóa trong tay ba Vương đi đến chỗ nhà mới.
Vương Thành đi rất nhanh, năm sáu phút đã đến.
Dưới ánh trăng mờ ảo là nhà mới của nhà cậu, cách đó không xa là nhà của bác cả và bác hai, vì vẫn chưa làm xong nên vẫn còn gạch đỏ lộ ra, chủ cũ nhà bọn họ mua vì bớt tiền nên không trang trí gì bên ngoài cả.
Vương Thành lấy chìa khóa mở cửa nhà mới ra, lúc đi vào thì kinh ngạc vì những thứ bên trong, mặt đất vốn được thu dọn sạch sẽ đã đầy gạch vụn, giống như là cục gạch ném xuống đất vậy, thậm chí trên gạch tráng men lát sàn còn có vết xước, vừa nhìn là biết do người làm.
Vì để bên trong thông thoáng, mùi sơn mau tán đi nên ban ngày đều mở hết cửa sổ, không ngờ lại có người làm chuyện như vậy.
Vương Thành nhìn cửa sổ, phát hiện một cửa sổ thủy tinh có vết nứt rất rõ, như là có người ném đá vào vậy, lại không cẩn thận ném trúng cửa thủy tinh, ở dưới góc tường bên ngoài có hai cục gạch bị ném vỡ làm đôi.
Danh tiếng của nhà họ ở thôn Quan gia rất tốt, ba mẹ cũng không đắc tội ai, lại vì có quan hệ của ông bà ngoại cho nên chắc chắn không thể nào có người vì trả thù mà cố ý làm việc này, loại trừ người ngoài, Vương Thành lập tức nghĩ đến bóng người tình cờ thấy sáng nay.
Lúc sáng không phải tự dưng cậu nhắc đến chuyện Vương Ninh Hương đi học đại học, người mà cậu nhìn thấy chính là cô ta, lúc đó cô ta đứng ở phía xa nhìn bọn họ, tuy bác hai đã đưa cô ta vào được đại học hạng ba, nhưng nghe nói qua Trung Thu mới khai giảng, cho nên bây giờ vẫn gặp được, có người mẹ miệng tiện như Trương thị, Vương Ninh Hương chán ghét bọn họ cũng là chuyện thường.
Mắt Vương Thành lạnh lùng, chuyện thế này ngoại trừ mấy người đó thì chỉ sợ không tìm được nhà thứ hai.
Danh sách chương