Chương 99: Là tôi
[Cú: Chúc mừng qua ải, 7/23 thuận lợi nộp bài! Bạn thân yêu, mai gặp nhé ~~]
Lúc trời đất xoay vần, Từ Vọng vẫn chưa hết bàng hoàng với cái kết vừa rồi. Câu chuyện thật giả lẫn lộn của quân sư nhà mình đã khiến cậu không phân rõ được đâu là tình tiết hư cấu, đâu là sự thực nữa rồi. Cậu muốn tin, nhưng lại sợ mình tin nhầm, cũng mong đợi, song lại sợ mừng hụt ngã đau hơn.
Ngô Sênh chẳng khá khẩm hơn là bao. Suốt từ lúc quyết định sẽ kể câu chuyện như thế này đến giờ, anh vẫn chưa ngừng thấp thỏm. Chuyện giữa anh và Từ Vọng, dù đúng, dù sai, dù là áy náy hay hối hận, tất cả cũng đã là chuyện của mười năm trước, thậm chí cũng đã được đặt dấu chấm hết từ mười năm về trước rồi, anh lại cứ mượn việc vượt ải để gợi lại chuyện cũ, thực ra hành động này rất vô nghĩa, nhưng anh không kìm được lòng mình.
Ngô Sênh rất ít khi không kiềm chế được bản thân, chỉ có vài lần ngoại lệ, lần nào cũng là vì Từ Vọng.
Cú không để họ có quá nhiều thời gian chần chừ lưỡng lự, sau cảm giác choáng váng ngắn ngủi, thế giới đã quay về với không gian hiện thực.
Hai đội, mười người, đứng lặng trước cửa của một ga tàu điện ngầm giữa Trùng Khánh sầm uất tấp nập.
Năm giờ sáng, tàu điện ngầm vẫn chưa chạy chuyến đầu, trên phố chỉ có vài ba công nhân vệ sinh đang quét đường, chốc chốc lại liếc ánh mắt cảnh giác qua nhìn mười một thanh niên tụ tập trước cửa trạm tàu điện ngầm.
Phải, mười một người.
Áo Xám hai tay đút túi, đứng trước trạm tàu điện ngầm, trông như vừa trút được gánh nặng vì "cuối cùng ông đây cũng đợi được mấy người rồi".
"Ai thắng thế?" Đã ngồi dòm mặt nhau trên một cái bàn tròn suốt nửa đêm rồi, anh ta cũng chẳng buồn giả bộ khách sáo nữa.
Ngô Sênh không trả lời, quay qua nhìn Từ Vọng trước.
Từ Vọng bị nhìn thế thì ngẩn người, nhịp tim đập thình thịch như đánh trống, để che giấu vẻ mất tự nhiên của mình, cậu vội vàng tránh đi, nhìn sang bên đường.
Ngô Sênh vẫn luôn tự nhủ với lòng mình, đừng ôm hy vọng, thế nhưng sự trốn tránh của Từ Vọng vẫn khiến trái tim anh không kìm được mà chìm hẳn xuống, lúc nhìn sang Áo Xám lần nữa, anh đã đầy vẻ suy sụp: "Chúng tôi thắng."
"..." Đây là kẻ thắng cuộc đau buồn nhất mà Áo Xám từng thấy.
Chắc là đã trải qua một trận chiến chật vật lắm đây, Áo Xám nghĩ.
"Đây mới là ải thứ bảy thôi," Triệu Dục Khản đứng cạnh đó kéo khóa áo lên, bình thản đưa mắt nhìn về phía này, "Con đường sau này còn dài lắm."
Trong lòng Ngô Sênh vốn đã buồn bực, nghe thế bèn lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Nếu tôi là cậu, tôi sẽ cầu cho chúng ta đừng bao giờ chạm trán nhau nữa."
Triệu Dục Khản biết tiếp sau đó sẽ chẳng phải lời gì dễ nghe, ví như "gặp lại lần nữa các cậu sẽ còn thua đậm hơn", hoặc là "lần sau tôi sẽ không nương tay nữa đâu" đại loại vậy. Nhưng người thua chứ khí thế là không thể thua được, nếu đã thách thức rồi thì dù có khó nghe thế khó nghe nữa, anh ta cũng phải mỉm cười đợi nghe nốt vế sau.
Ngô Sênh cho rằng những gì nên nói mình đều đã nói rồi, đợi cho Triệu Dục Khản biết điều mà rút lui hoặc vẫn không sợ chết mà tiếp tục khiêu khích.
Hai người chờ đợi lẫn nhau giữa cái gió buổi ban mai của Trùng Khánh.
Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh.
Chín người còn lại: "..."
Áo Xám cuối cùng cũng hiểu vì sao bọn họ bị loại rồi mà rất lâu sau đó cuộc chiến mới kết thúc. Cứ với cái cách giao tiếp của hai người này ấy à, một câu chuyện có thể ngâm ra mãi được chứ đùa.
Từ Vọng và Lạc Tỉnh không thể nhịn thêm được nữa, một người vội vàng muốn về nói chuyện thanh xuân chuyện tình đầu, một người vội vàng muốn về tổng kết kinh nghiệm nằm gai nếm mật --
Thế là người trước rảo bước đi đến chắn trước mặt Ngô Sênh, thay anh nói nốt phiên bản đầy đủ: "Nếu tôi là cậu, tôi sẽ cầu cho chúng ta đừng bao giờ chạm trán nhau nữa. Thua một lần có thể đổ tại xui xẻo, thua đến hai lần liên tiếp, thế thì hết đường kiếm cớ rồi."
Người sau kéo Triệu Dục Khản lại, tự mình bước lên trước: "Nói mồm cũng vô nghĩa thôi, cứ chờ xem ai có thể cười đến cuối cùng."
Màn "thách thức lẫn nhau" theo lẽ thường đã xong, Lạc Tỉnh dứt khoát quay người, dẫn cả đội rời đi.
Từ Vọng xoay người lại, tạm thời chưa đả động đến Ngô Sênh đang suy sụp một cách lạ kì, cậu nhìn về phía người kì lạ hơn thế là Áo Xám trước: "Rốt cuộc là anh đợi gì ở đây?"
Chưa thấy có ai phải về nhà trước mà còn đứng ở điểm đánh dấu để chờ đối thủ bao giờ, trừ trường hợp không chịu nhận thua, chuẩn bị phục thù ngoài đời thực, nhưng kiểu này thì thường sẽ núp trong góc tối chứ nhỉ, đây thì ngược lại, hiên ngang đứng trước cửa trạm tàu điện ngầm, ai không biết lại tưởng anh ta đứng chờ đi hẹn hò ấy chứ.
"Chờ gì?" Áo Xám bị câu hỏi này xát muối con tim, có cảm giác thê lương như thể tình cảm trao đi mà không được hồi đáp, "Đợi kết cục chứ gì nữa!"
Lần này thì không chỉ Từ Vọng mà cả Huống Kim Hâm, Trì Ánh Tuyết và Tiền Ngải cũng đều ngớ người, tuy ải này kể chuyện tiếp lời thật, nhưng câu chuyện có phải chính đâu! Áo Xám cũng không nhiều lời vô ích, trực tiếp hỏi thẳng Ngô Sênh: "Cuối cùng thì B và C thế nào rồi?"
Ngô Sênh lẳng lặng nhìn anh ta hồi lâu, nói đúng sự thật: "Chết hết rồi."
Áo Xám: "..."
Sét đánh, giữa trời quang.
Huống Kim Hâm có thể cảm nhận được tấm lòng của Áo Xám đối với cốt truyện, bấy giờ thấy hơi đồng cảm, vội vàng bổ sung thêm: "Nhưng C đã để lại một sợi tóc."
Áo Xám: "Sợi... tóc?"
Sau khi anh ta rời đi, câu chuyện đã trải qua quá trình phát triển diệu kì thế nào vậy...
"Sau đó thì sao?" Anh ta hỏi tiếp.
Huống Kim Hâm: "Sợi tóc với tro tàn của nhật kí cùng bị gió cuốn đi rồi."
Áo Xám: "..."
Sét lại đánh, giữa trời quang.
Cày truyện bằng tình cảm chân thực là một chuyện hết sức mạo hiểm, sắc mặt của Áo Xám đã xám ngoét hệt như màu áo anh ta luôn rồi.
Vừa nghĩ đến việc mình cũng có "đất diễn" trong cốt truyện này, Từ Vọng lại có cảm giác áy náy tội lỗi như "mình đi dằn vặt người ta", bèn vội vàng đánh trống lảng: "Phải rồi, sao có mỗi mình cậu thế này, Áo Đỏ, Áo Xanh, Áo Tím với Áo Cam đâu?"
Áo Xám ngơ ra mất một lúc mới phản ứng lại được, cái "bảng bốn màu" mà đối phương hỏi đến là đồng đội của mình.
Anh ta chỉ sang cửa hàng McDonald"s kinh doanh 24h ở bên đường: "Ngồi bên đó kìa."
Từ Vọng cảm khái: "Vất vả cả đêm, lại còn phải ngồi chờ kết cục với đội trưởng, cũng quyết tâm ghê."
"Thực ra cũng không hoàn toàn chỉ vì chuyện đó," Áo Xám nghiêm túc hẳn lên, móc điện thoại ra, nhìn Từ Vọng, rồi lại nhìn sang Ngô Sênh, nói, "Kết bạn WeChat đi, về sau có tin tức gì mới, mọi người chia sẻ với nhau."
Ngô Sênh và Từ Vọng đều không nói gì.
"Đụng nhau trong cùng một ải thì chúng ta là đối thủ, nhưng phần lớn thời gian còn lại thì chúng ta là anh em đồng cảnh ngộ mà." Áo Xám vừa nói vừa nhếch môi cười tự giễu, "Nghe tiếng cú kêu, rồi xuyên thẳng đến nơi người thật vượt ải, lời này nói ra chẳng ai tin."
"Dù có tin đi chăng nữa, sáng hôm sau cũng sẽ quên sạch." Từ Vọng rút điện thoại ra, bấm mở WeChat.
Trong hoàn cảnh cạnh tranh, rất khó để đặt niềm tin vào người khác.
Nhưng so với đề phòng, ta vẫn muốn hướng đến tin tưởng hơn.
"Còn chẳng cho cậu cả cơ hội để nói nữa ấy chứ." Áo Xám quét mã, kết bạn với Từ Vọng.
"Đúng, hễ muốn nói là đầu sẽ đau chết đi được, xong còn quét sạch hết hộp bút của cậu nữa chứ." Từ Vọng ấn chấp nhận, danh sách bạn bè lại có thêm một cái tên.
Áo Xám đút lại điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn Từ Vọng: "Cú thật chẳng ra gì."
Từ Vọng gật gù: "Táng tận lương tâm."
-- Cơ sở để xây dựng tình hữu nghị một cách nhanh chóng, ngoài việc "đôi bên hợp nhau" ra thì còn có "cùng nhau chửi bới" nữa.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng Áo Xám biến mất sau cánh cửa Mc Donald, năm người bạn gọi hai xe, đi đến khách sạn gần đó.
Năm người, ba phòng tiêu chuẩn.
Lúc chia thẻ phòng, Tiền Ngải ôm ngay lấy Huống Kim Hâm: "Chúng ta không đổi cách sắp xếp nhé."
Trì Ánh Tuyết liếc gã một cái, chìa tay ra với Từ Vọng đang chia thẻ phòng, nở nụ cười nhàn nhạt: "Tôi là hai người mà, ở một phòng vừa đẹp."
Các bạn trẻ đều phân chia xong cả rồi, Từ Vọng không có ý kiến gì.
Nhận thẻ phòng xong xuôi, năm người ai về phòng nấy, Từ Vọng và Ngô Sênh vừa định khép cửa thì Huống Kim Hâm phòng bên cũng theo vào phòng.
Giờ này Tiền Ngải và Trì Ánh Tuyết đều đã về phòng, hành lang chìm trong yên tĩnh, Huống Kim Hâm đứng trước cửa, hỏi mượn Ngô Sênh hộp cứu thương.
Từ Vọng lo lắng nhìn khắp lượt từ trên xuống dưới: "Em bị thương à?"
"Trì Ánh Tuyết," Huống Kim Hâm nói, "Lúc ngồi xe taxi về đây, em trông thấy giày anh ta dính máu."
"Nghiêm trọng lắm không?"
"Không biết nữa."
"Nếu vết thương nghiêm trọng, em nhất định phải nói với anh, có những vết thương không thể tự xử lí được đâu, phải đi viện đấy."
Suốt dọc đường, vẻ mặt Trì Ánh Tuyết không có gì khác thường, nếu là người khác, Từ Vọng đã có thể quả quyết nhận định đó chỉ là vết thương nhỏ, nhưng đây là Trì Ánh Tuyết, cậu thật sự không dám kết luận vội vàng.
Sức chịu đau của người đồng đội mới này còn đáng sợ hơn cả sức chiến đấu của hắn ta nữa.
"Đội trưởng yên tâm," Huống Kim Hâm gật đầu thật mạnh, "Nếu anh ấy không nghe lời, em sẽ kêu anh đến giúp."
Từ Vọng mỉm cười, bỗng dưng cảm thấy ba chữ "không nghe lời" này lại hợp để miêu tả Trì Ánh Tuyết đến lạ.
...
"Cộc cộc."
Cửa ở khách sạn rất dày, tiếng gõ cửa nghe trầm hơn hẳn.
Huống Kim Hâm đợi một lúc, không thấy động tĩnh gì, vừa mới ngẩng đầu định gõ tiếp, cánh cửa đã chẳng hề báo trước mà bật mở.
Trì Ánh Tuyết vẫn mặc bộ đồ lúc vượt ải, mới cởi mỗi áo khoác, trên người hắn ta lúc này chỉ còn một chiếc áo phông tối màu, nhưng vì màu áo phông gần như là trùng với màu áo khoác, đều là tông màu tối, cho nên nhìn thoáng qua thì chẳng thấy có gì khác biệt.
"Có chuyện gì à?" Trì Ánh Tuyết liếc nhìn hộp cứu thương trong tay Huống Kim Hâm, đã biết rõ mà vẫn hỏi.
Huống Kim Hâm cụp mắt xuống, nhắc nhở: "Ống quần anh ướt rồi."
Trì Ánh Tuyết cúi đầu, quả nhiên, màu ở ống quần đậm màu hơn chỗ khác, thực ra đó không phải là ướt, mà là máu, chẳng qua quần hắn ta tối màu nên không nhìn ra được màu máu.
Nhưng dây ra đến đôi giày nhạt màu thì nhìn cái biết ngay ấy là nước hay là máu.
"Cậu cũng biết cách nói giảm nói tránh rồi." Trì Ánh Tuyết nhận lấy hộp cứu thương, thuận thế để cho người ta vào phòng.
Hắn ta không để ý đến những vết thương tầm này thật, nhưng nếu quân y đã tìm đến tận cửa rồi, hắn cũng chẳng ngại sống lâu, sao phải đuổi người ta về.
"Đấy không phải là nói giảm nói tránh, đấy là tức giận." Huống Kim Hâm bình luận về lời mở đầu của mình một cách hết sức khách quan.
Trì Ánh Tuyết gác cái chân bị thương lên ghế, kéo ống quần lên, gót chân có một mảng máu dính bết lại, cũng chẳng thấy rõ được miệng vết thương thế nào.
Hắn lau sạch máu bằng bông tẩm cồn, động tác vừa thuần thục lại vừa nhanh, nét mặt không tỏ ra đau đớn mảy may, hắn ta thậm chí vẫn còn đủ rảnh để nghĩ đến chuyện tò mò mà hỏi han Huống Kim Hâm: "Cậu tức chuyện gì thế?"
Hai hàng lông mày của Huống Kim Hâm chau lại thành ngọn núi nhỏ: "Anh cứ đánh nhau là lại liều mạng."
Lần trước mới dùng công cụ pháp thuật để trị thương còn chưa được mấy tiếng đồng hồ, đã lại bị thương tiếp, tần suất này sắp sánh ngang với một ngày ba bữa luôn rồi.
Trì Ánh Tuyết mỉm cười, hỏi kiểu nửa đùa nửa thật: "Cùng đường thì phải đánh hết mình chứ, không liều, sao thắng được?"
Huống Kim Hâm đã miễn dịch với nụ cười của hắn: "Anh không muốn thắng, anh chỉ tận hưởng cảm giác liều mạng ấy thôi."
Trì Ánh Tuyết hết sức vui vẻ, không phản bác, chỉ vui vẻ vậy thôi, hắn ta phát hiện ra Huống Kim Hâm tức lên còn thú vị hơn bình thường nhiều.
Máu me cũng lau đi kha khá rồi, hắn vứt bông tẩm cồn vào thùng rác, bôi thuốc rồi băng lại.
Huống Kim Hâm cuối cùng cũng thấy rõ vết thương ấy là một vòng răng hình tròn, tựa như bị thứ gì cắn phải, cũng may, lau hết máu đi rồi thì vết thương cũng không sâu đến thế.
"Anh từng bảo, anh ta rất sợ đau." Huống Kim Hâm đột nhiên lên tiếng.
Bàn tay cầm băng vải của Trì Ánh Tuyết khựng lại, ngẩng đầu dậy.
Huống Kim Hâm bình tĩnh hỏi: "Vậy cứ mỗi lần anh ta bị đau, anh ta sẽ lôi anh ra chịu đau đúng không?"
Đôi mắt trong như nước của Trì Ánh Tuyết không nhìn ra được bất cứ một cảm xúc nào: "Nếu đúng thì sao?"
Huống Kim Hâm không hề do dự: "Anh ta không nên làm thế với anh."
"Hoặc là," Trì Ánh Tuyết nói, "Tôi cố tình bị thương, muốn dùng cơn đau để dọa cho cậu ta không dám ló đầu ra."
Huống Kim Hâm khẽ nhíu mày: "Anh cũng không nên làm vậy với anh ta."
Trì Ánh Tuyết mỉm cười, nhưng nơi đáy mắt lại rét lạnh: "Lập trường của cậu có đáng tiền không đấy."
"Anh luôn muốn tôi đứng về phía anh," Huống Kim Hâm không ngốc, "Nhưng mọi lời lẽ đều đến từ phía anh, anh ta không có cơ hội lên tiếng cho bản thân mình."
"Cậu muốn kêu hắn ra nói chuyện?" Trì Ánh Tuyết cúi đầu, chuyên tâm quấn từng vòng băng vải, giọng nói nhẹ bẫng như chẳng hề để ý, song nghe kĩ, lại thấy lạnh buốt.
"Tôi muốn các anh bớt bị thương." Huống Kim Hâm nói.
Trì Ánh Tuyết cảm thấy hai chữ "các anh" này nghe rất chói tai, hắn im lặng băng bó cho xong, ngẩng đầu lên lần nữa, lại bất chợt túm chặt lấy cổ tay Huống Kim Hâm, ra sức kéo người kia gần lại trước mặt mình.
Mũi đối mũi, mắt đối mắt, khoảng cách gần kề trong gang tấc, lần đầu tiên hắn tuyên bố quyền sở hữu của mình: "Người xin gia nhập vào đội, là tôi, đồng đội của cậu, cũng là tôi."