Chương 100: Thăm dò lẫn nhau

Sau khi đưa hộp cứu thương cho Huống Kim Hâm rồi đóng cửa lại, trong phòng cuối cùng cũng chỉ còn hai người Từ Vọng và Ngô Sênh.

Cửa sổ đóng chặt khiến không khí chẳng được lưu thông, ngưng tụ lại trong căn phòng tiêu chuẩn chật hẹp, thành ra không gian vốn đã yên tĩnh nay lại càng trở nên im lìm.

Yên tĩnh còn đỡ, chứ im lìm thì lại khiến người ta khó lòng chịu đựng nổi.

Trước khi sự gượng gạo đạt tới đỉnh điểm, Từ Vọng đang đối diện với cánh cửa đã xoay người lại, vỗ vào chiếc balo mà Ngô Sênh vừa bỏ xuống, cố tỏ ra tự nhiên mà buông lời trêu chọc: "Còn ôm mãi thế không mệt à."

Nói xong, cậu vòng qua người đối phương, bước tới bên bàn, đặt balo của mình xuống rồi mở ra bắt đầu lục lọi tìm kiếm.

Ngô Sênh ôm balo đứng nguyên tại huyền quan thêm một lúc, nhìn dáng vẻ bận bịu của Từ Vọng, trong mắt ánh lên chút cảm xúc mập mờ không rõ.

"Trì Ánh Tuyết chắc không sao đâu nhỉ?" Đợi mãi mà chẳng nhận được lời hồi đáp, Từ Vọng chỉ có thể đâm lao theo lao, tiếp tục độc thoại một mình.

Nếu như Ngô Sênh mà còn không lên tiếng thì cậu thật sự chẳng biết phải làm gì thêm nữa.

May sao, cuối cùng bên kia cũng chịu mở miệng rồi.

"Vẫn còn đi được, chắc là không bị thương đến gân cốt gì đâu," Ngô Sênh vừa nói vừa bước tới chỗ Từ Vọng, đặt balo xuống ngay sát cạnh cậu, "Nếu cậu không yên tâm thì có thể qua đó xem sao."

Balo đặt gần nhau, hai người cũng kề sát nhau, hai cánh tay đang tự lật giở đồ của mình thi thoảng lại va chạm, nhưng chẳng ai chịu dịch sang bên cạnh.

"Không cần đâu, nếu thật sự rất nghiêm trọng thì Tiểu Huống đã chạy qua đây từ lâu rồi." Từ Vọng cuối cùng cũng cắm được sạc cho chiếc điện thoại của mình. Theo lí mà nói, đáng ra cậu phải rời khỏi chỗ bàn, cởϊ áσ khoác ra hoặc vào nhà vệ sinh rửa cái mặt đã. Thế nhưng chân cậu lại chẳng động đậy chút nào, vẫn ra vẻ lục lọi trong balo của mình, cảm nhận trạng thái vai kề vai ngồi sát bên cạnh đối phương.

Cậu cũng cảm thấy như vậy rất ngu ngốc, thế nhưng ai bảo Ngô Sênh tự dưng đi kể câu chuyện quái quỉ ấy. Tâm tình mười năm trước đã chìm vào giấc ngủ từ lâu rồi, dù là gặp lại nhau thì cậu cũng vẫn luôn duy trì trạng thái ấy, vậy mà cái con người này lại cứ nhất quyết phải khơi dậy.

Khơi dậy rồi, lại chẳng kể tiếp phần sau.

C hối hận rồi, muốn ôm chặt lấy B. Thế Ngô Sênh thì sao, cũng hối hận rồi ư? Vậy thì mình đang ở ngay đây, vì sao cậu ấy không nói thẳng trước mặt mình? Còn đang mải mê nghĩ ngợi, Ngô Sênh đã lấy xong đồ dùng hàng ngày, xoay người đi vào nhà vệ sinh trước.

Vị trí bên cạnh bỗng trống huơ trống hoác, có chút lạnh lẽo.

"Tôi đi tắm trước nhé?" Đứng trong nhà vệ sinh, Ngô Sênh cất tiếng hỏi về quyền sử dụng nhà tắm.

Tắm đi tắm đi, tốt nhất là tắm cho cái đầu óc nó tỉnh táo ra!

Trong lòng Từ Vọng đã đập người ta một trăm lần rồi, nhưng lời ra đến miệng vẫn là: "Ừ."

Cánh cửa nhà vệ sinh khép lại, tiếng đóng cửa không to nhưng lại rất rõ ràng.

Từ Vọng nằm vật ra giường, nguyên một cục tức nghẹn trong họng, muốn xả thì xả không ra, muốn nuốt lại không cam lòng.

Bốn chữ "vô duyên vô cớ" tựa như một ngọn lửa bốc lên trong lòng cậu.

Chuyện cậu cũng kể rồi, là sống hay chết không thể nói nốt một lời đi được à?

Trong nhà vệ sinh, Ngô Sênh dựa vào cửa, ngẩng lên nhìn ánh đèn âm u trên đỉnh đầu, chậm rãi điều chỉnh hơi thở từng chút một.

Thế nhưng trong lòng anh vẫn rối bời, cứ như thể có một bản sao khác của mình đang điên cuồng gõ code, tạch tạch tạch, tạch tạch tạch, thế nhưng đang gõ cái gì, muốn lập trình cái gì, giải quyết vấn đề nào thì anh lại chẳng hề hay biết.

Có những lời có thể gửi gắm vào thư từ, thoải mái kể trong chuyện, thế nhưng cứ đến lúc mặt đối mặt thì lại hệt như tự có chân, cố sống cố chết lùi lại đằng sau.

Mười năm trước là thế, mười năm sau vẫn vậy.

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện anh cũng đã kể rồi, chẳng nhẽ Từ Vọng không nên đưa ra chút phản ứng nào sao?

Kể cả có trách anh lật lại chuyện cũ từ đời nào, hậm hực giận dỗi đi chăng nữa, thì cũng tốt hơn là giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì giống hiện tại.

Giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì, dường như là công cụ phòng thủ mặc định của Từ Vọng.

Từ sau cái đêm mưa vào mười năm trước ấy, cậu chẳng nhắc đến việc bị đẩy ra lấy một lời, đến khi gặp lại vào mười năm sau, cậu cũng không hề nhắc lại chuyện tỏ tình qua thư nữa, người bắt đầu là cậu, cắt đứt cũng là cậu. Giờ đến lượt anh muốn khơi lại chuyện cũ thì cậu lại giả vờ không nhìn ra.

Ngô Sênh dựa vào cửa ngồi thụp xuống, đưa tay lên khẽ vuốt môi mình, ánh mắt tối dần đi.

Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, vậy thì lúc vừa gặp lại trong Cú, anh tuyệt đối sẽ không để Từ Vọng hôn xong là chạy thoát thân một cách an toàn như vậy đâu.

Lúc đó anh thật sự mừng điên lên được, sau đó đối phương lại nói, đây chỉ là một trò đùa mà thôi.

Vậy mà anh chỉ đáp trả bằng một quả cầu tuyết, quá nhẹ nhàng rồi, lẽ ra anh nên trực tiếp đẩy cậu ngã xuống nền tuyết rồi đè chặt cứng, để cho cậu biết rằng có một số chuyện không thể đem ra đùa được.

Đến khi hơi nước ẩm ướt bao phủ nhà tắm, Ngô Sênh đứng dưới vòi hoa sen thầm nghĩ, lát nữa ra ngoài anh sẽ phối hợp với Từ Vọng, coi như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì cả. Dù sao thì từ đầu đến cuối thực ra Từ Vọng cũng chỉ làm duy nhất một việc, đó là vào đêm mưa ấy, trong lúc cảm xúc vỡ òa nhất, có một khoảnh khắc cậu đã mơ màng và hoảng hốt. Còn ngoài ra mọi thứ đều chỉ là ảo tưởng của anh, cùng với thứ tình cảm tự tung tự tác mà nảy mầm phát triển nhờ vào những ảo tưởng kia mà thôi.

Vậy nhưng sau khi tắm xong quay lại phòng, trông thấy Từ Vọng nằm trên giường ngủ ngon lành, tất cả những "Đều là lỗi của mình" lập tức bay tít ra ngoài biển vô tận, chỉ còn lại câu chất vấn đầy bất mãn "Cậu còn có thể vô tâm hơn được nữa không".

Ngô Sênh thô lỗ lau qua tóc mình mấy cái rồi vứt chiếc khăn sang một bên, sau đó lặng lẽ bước tới đầu giường, ngồi thụp xuống, cực kì ấu trĩ mà thổi vào khuôn mặt của Từ Vọng đang nằm nghiêng trên giường.

"Phù --"

Lông mi của Từ Vọng khẽ run lên trước hơi thở bất ngờ ập đến, thế nhưng người vẫn chưa tỉnh giấc.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Ngô Sênh lại ghé vào gần thêm chút nữa, gần đến mức giọt nước đọng trên tóc anh thấm ướt cả gối của đối phương.

"Phù."

Lần này anh thổi nhẹ hơn, không giống như trêu chọc mà ngược lại còn có vẻ dịu dàng.

Từ Vọng vẫn chẳng động đậy gì.

Ngô Sênh bất giác đưa tay ra, nhưng vào lúc đầu ngón tay sắp sửa chạm đến gò má đối phương, anh chợt khựng lại.

Cách một centimet, ngón tay anh lần theo tóc cậu, đến mắt, rồi mũi, rồi má, rồi miệng, cứ thế nhẹ nhàng vuốt ve, say mê và vui vẻ, cứ như thể thật sự chạm tay vào rồi vậy, mừng rỡ hệt như một cao thủ IT vừa tạo nên một bước tiến lớn cho cuộc sống của nhân loại bằng khoa học vậy.

"Rrr --"

Chiếc điện thoại trên bàn rung lên mãnh liệt chẳng kém gì có nhạc chuông.

Ngô Sênh rụt phắt tay về, nhanh chóng đứng dậy bước tới bên bàn lấy điện thoại, trong vô thức thầm mong rằng tiếng rung đừng quá lâu, sẽ đánh thức người đang ngủ mất. Ai ngờ trong lòng còn đang có tật giật mình, vì động tác quá nhanh nên lúc sắp sửa đến gần bàn thì chân anh đá phải chân ghế, khiến nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết "rầm--", còn Ngô Sênh thì đau đến mức hít ngược vào một hơi, cuối cùng mới nhấn nút nhận cuộc gọi rồi khập khiễng tiến ra phía cửa, vừa đi vừa thấp giọng "Alo" một tiếng, nghe đến là đáng thương.

Từ Vọng đang "ngủ say" bỗng mở choàng mắt, hoang mang thất thần.

Sau khi xác nhận phía huyền quan đã không còn bóng người, cậu mới kéo chăn trùm kín lên đầu, cả người co cụm vào trong bóng tối.

Cậu không thể chịu đựng được nữa.

Cậu chỉ có một trái tim này mà thôi, sao mà chịu nổi sóng gió gập ghềnh như vậy được, sẽ gục ngã mất.

"Được, tôi về ngay." Giọng nói của Ngô Sênh truyền đến từ bên ngoài cánh cửa khép hờ.

Thực ra Từ Vọng chẳng nghe rõ Ngô Sênh với người ở đầu bên kia của điện thoại đang nói gì, bởi hình như đối phương đã đi ra ngoài hành lang rồi, nhưng riêng câu này lại xuyên qua lớp chăn lọt vào tai cậu hết sức rõ ràng, vì giọng nói của Ngô Sênh chợt trở nên nghiêm túc hẳn.

Từ Vọng nhíu mày, đây không phải giọng điệu khi nhắc đến một chuyện "cỏn con".

Ngô Sênh cúp máy, quay vào phòng thì trông thấy Từ Vọng đã lật chăn ngồi dậy rồi.

"Xảy ra chuyện gì rồi?" Tạm thời gác những tình cảm bỏ thì thương vương thì tội kia sang một bên, hiện giờ trong mắt và cả trong lòng Từ Vọng đều tràn ngập sự lo lắng.

"Bên công ty xảy ra chút vấn đề, không có gì to tát đâu." Ngô Sênh đáp bâng quơ, "Có điều việc này cần tôi phải đích thân quay về giải quyết, thế nên đi đi về về chắc cũng phải mất mấy ngày."

Từ Vọng hiểu Ngô Sênh quá rõ, nếu như thật sự không có chuyện gì to tát thì anh sẽ chẳng bao giờ cố ý nhấn mạnh.

Nhưng cậu cũng không có ý định vạch trần, chỉ nói: "Tôi về Bắc Kinh cùng cậu."

Ngô Sênh ngẩn ra một lát rồi lắc đầu bảo: "Không cần, vất vả lắm. Đợi đến tối nhận được vị trí tọa độ mới, chúng ta tập hợp ở ải sau là được."

Từ Vọng trầm ngâm một hồi, tìm ra được một lí do chính đáng: "Tôi muốn về trả lại căn phòng đang thuê."

"Ngừng thuê á?" Ngô Sênh ngạc nhiên.

Từ Vọng gật đầu, thực ra cậu đã suy nghĩ về việc này một thời gian rồi, cũng chẳng phải ý tưởng nhất thời: "Chúng ta không biết còn phải vượt ải trong "Cú" bao lâu nữa, phòng cứ để không đó cũng chẳng ai ở, tự dưng mất trắng tiền thuê nhà."

Ngô Sênh mỉm cười: "Cho dù không thuê nữa thì một tháng cũng chỉ tiết kiệm được mấy nghìn tệ, còn chẳng mua nổi một trang của sổ tay huy chương nữa kìa."

"Một tháng mấy nghìn, mười tháng là mười mấy nghìn rồi, tích tiểu thành đại có hiểu không hả." Từ Vọng tức tối lườm anh một cái, lúc này đột nhiên hi vọng toàn đội đều có thể lĩnh hội được tinh thần tiết kiệm của bạn học Tiền Ngải, "Một cuốn sổ tay hai mươi vạn, lỡ đâu lại thêm bí kíp, manh mối, giấy nhớ công lược gì gì đó, thế thì nháy mắt là phá sản."

Từ Vọng nói thì nhẹ tênh, thế nhưng Ngô Sênh lại bắt được một tia không nỡ ánh lên trong mắt cậu.

Không phải là không nỡ bỏ căn phòng ấy, mà là một khi ngừng thuê, cũng đồng nghĩa với việc hoàn toàn cắt đứt với cuộc sống trước đây, những ngày tháng bận bịu mà ổn định, vất vả mà bình yên ấy, giờ đến cả một nơi để quay đầu nhìn lại cũng chẳng còn nữa rồi.

"Cậu nghĩ cho kĩ vào," Ngô Sênh không ngăn cản, chỉ mong rằng cậu sẽ hiểu được, "Một khi ngừng thuê, cậu coi như sẽ phải hoàn toàn phiêu bạt đấy."

Cả cơ thể và tâm hồn đều chỉ có thể cắm đầu tiến về phía trước trong "Cú", chẳng còn đường lui.

Từ Vọng nhìn anh, hồi lâu sau, khóe miệng cậu nhếch lên, kèm theo chút tự hào: "Tôi có các cậu mà, tôi không sợ."

...

Ngô Sênh vốn định về Bắc Kinh một mình, cuối cùng nói với Từ Vọng, thành ra chuyến đi hai người; Từ Vọng vốn định về Bắc Kinh với Ngô Sênh, cuối cùng nói với ba người đồng đội, thành ra chuyến đi năm người.

Hơn nữa lí do của các đồng đội còn hết sức đầy đủ -- dù sao kế hoạch ban đầu cũng là ngồi tàu hỏa, nghỉ ngơi vài ngày rồi mới tiến vào ải tiếp theo, thế thì chẳng bằng trực tiếp về Bắc Kinh nghỉ ngơi dưỡng sức, còn có thể ăn lẩu thịt dê, vịt quay, nước đậu, bánh vòng các thứ nữa.

Thôi được rồi, lí do này chủ yếu là đến từ bạn học Tiền.

Huống Kim Hâm tán thành, Trì Ánh Tuyết mặc kệ.

Thế là bốn người bạn mua vé của chuyến bay gần nhất cùng với quân sư nhà mình, tối hôm đó đã hạ cánh xuống Bắc Kinh.

Vừa ra khỏi sân bay, Ngô Sênh đã bị đối tác vội vội vàng vàng đón đi luôn rồi, ai cũng có thể thấy được là sự việc nghiêm trọng thế nào.

Nhưng đến cả đội trưởng cũng chẳng rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao, Tiền Ngải và Huống Kim Hâm cũng không dám đoán bừa, chỉ cầu cho phía bên quân sư nhà mình có thể thuận lợi giải quyết mọi chuyện.

Bốn người gọi xe taxi, đích đến là nhà Từ Vọng, nhưng giữa đường cậu đột nhiên nhớ ra địa chỉ trên thẻ chứng minh nhân dân của Trì Ánh Tuyết là ở Bắc Kinh, nghĩ ngợi một lát rồi cất tiếng hỏi một cách dè chừng: "Tiểu Tuyết, nhà cậu cũng ở Bắc Kinh à?"

"..." Trì Ánh Tuyết chẳng biết từ lúc nào mà cái biệt danh này của mình đã trở thành tên gọi cố định rồi, nhưng cũng lười kháng nghị, chỉ trả lời câu hỏi của Từ Vọng một cách qua loa, "Ừ."

Đây là một phản ứng đơn giản đến mức có chút vi diệu.

Từ Vọng có thể cảm nhận được, Trì Ánh Tuyết không quá nhiệt tình đối với chủ đề này.

Cậu không hiểu rõ về hoàn cảnh gia đình của đồng đội, nhưng thân là đội trưởng, lo lắng dường như đã trở thành bản năng của cậu rồi, vậy nên sau khi suy đi nghĩ lại mới nuốt ngược câu "Cậu có muốn về thăm nhà xem thế nào không" vào trong, chỉ uyển chuyển bảo rằng: "Lần trước anh trai cậu gọi điện đến, hình như cũng khá lo lắng cho cậu đấy."

Trì Ánh Tuyết nhếch miệng, giống như đang cười, lại cũng giống như đang mỉa mai: "Anh ta chỉ hỏi thăm cho có lệ vậy thôi, xác nhận rằng tôi vẫn còn sống sót bay nhảy được là được rồi."

Từ Vọng: "..."

Đây là một "khu vực tử thần", Từ Vọng quyết định chấm dứt chủ đề này ở đây.

Này chẳng còn là vấn đề tình cảm anh em không đủ sâu đậm nữa rồi, mà trong giọng nói của Trì Ánh Tuyết rõ ràng có ý "thù địch", nếu như hắn ta không cố gắng che giấu thì có lẽ còn có thể nghe ra được sự... căm hận.

Tranh giành gia sản huynh đệ tương tàn ư?

Hay là anh trai không thể chấp nhận đứa em đa nhân cách của mình?

Hoặc có thể trong đây còn ẩn chứa bí mật gia tộc gì đó mà không ai hay biết?

Nghĩ đến đau cả đầu rồi, Từ Vọng mới nhận ra mình hóng hớt nhiều chuyện đến mức nào. Chuyện của chính mình còn chưa giải quyết rõ ràng mà đã đi lo cho kịch bản tình huynh đệ của người khác, đáng đời cậu chẳng có ai thương chẳng được ai yêu.



Để kỉ niệm ngày chúng tôi đã lết sang được ba chữ số, xin gửi tặng các bạn 5 anh đẹp trai mà chúng tôi vô tình nhặt được trong nhà sách. :)))))[On-going] [Trans] Cú Nửa Đêm - Nhan Lương Vũ - Chương 100[On-going] [Trans] Cú Nửa Đêm - Nhan Lương Vũ - Chương 100

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện