Chương 70: Loli đen

Tận mắt chứng kiến bốn người đội ngụy trang dần dần biến mất, Huống Kim Hâm mới giải trừ , chiếc công cụ chỉ sử dụng được một lần này đã hoàn thành sứ mệnh của nó rồi.

Mưa vẫn đang rơi, đó là những giọt nước mắt dạt dào tuôn không ngừng của bạn học Tiền.

"Đừng khóc nữa," Huống Kim Hâm bước tới chỗ gã, giơ tay lau nước mắt giùm đồng đội, "Nghĩ đến những chuyện vui vẻ đi."

Tiền Ngải đột nhiên nắm lấy tay đồng đội, khẩn thiết cầu xin: "Tặng anh một lời chúc đi, được không?"

Huống Kim Hâm giật nảy mình, nhưng nhìn đôi mắt đỏ như mắt thỏ của Tiền Ngải, cậu lại thấy hết sức đáng thương, gật đầu thật mạnh: "Tất nhiên là được."

Ba giây sau.

Bạn học Huống nghiêm túc lặp lại những lời vừa nghe được một cách vô cùng trịnh trọng: "Tôi, Huống Kim Hâm, chúc Tiền Ngải về sau không bao giờ gặp lại những công cụ tôi từng dùng trong hộp bút của mình nữa!"

Trong tiếng chúc phúc nghiêm trang dõng dạc, Tiền Ngải nghe thấy âm thanh "Cậu đánh tôi đi", "Nước mắt như mưa" cùng một loạt các công cụ có khả năng sẽ chơi gã nhiều vố phành phạch vỗ cánh bay đi.

"Đúng là anh em tốt!" Giờ phút này, Huống Kim Hâm trong mắt Tiền Ngải đang tỏa ra ánh sáng thần thánh rực rỡ.

Cơn mưa ào ạt dần dần tạnh bớt, thế nhưng trong làn hơi nước mông lung, cánh cửa bằng đồng chặn mất đường lui của họ vẫn đứng vững như bàn thạch.

"Đến cả "Thế giới yên tĩnh rồi" cũng không phá giải được nó..." Từ Vọng vốn định nhân lúc mưa to mịt mù dẫn cả đội chuồn trước, nào ngờ hy vọng tắt ngúm.

"Một khi đã bước vào phạm vi tấn công của NPC thì bắt buộc phải chiến đấu, đây là quy tắc thép của ải này," Ngô Sênh phân tích, "Vậy thì cánh cửa này không phải công cụ mà là thực thể của quy tắc."

"Nhưng lúc trước rõ ràng chúng ta đã phá được cửa gỗ..." Từ Vọng nói đến một nửa, dường như chợt nghĩ ra điều gì, hoảng hốt nhìn sang Ngô Sênh, "Cô ta cố ý..."

Ngô Sênh gật đầu, hiển nhiên là đã nghĩ đến điều này.

Trong mắt Từ Vọng lóe lên vẻ không thể tin được.

Sau khi chặn bọn họ lại, cô bé áo đen mới phát hiện ra đội ngụy trang ở đằng sau cánh cửa, vậy nên cố tình mượn sức bọn họ phá cánh cửa gỗ, rồi lại dựng cửa đồng, chặn luôn cả đường của đội ngụy trang, rồi sử dụng "Mọi con đường đều dẫn tới thành Rome" để biến khúc ngoặt thành đường thẳng.

Như vậy, người phá cửa là bọn họ, "Mọi con đường đều dẫn tới thành Rome" cũng được dùng để đối phó với cả tám người, Loli đen không hề vi phạm bất cứ quy tắc nào.

Nhưng --

Từ Vọng: "Một NPC mà lại có đủ ý thức để lợi dụng sơ hở trong quy tắc... Thật sự có khả năng này ư?"

"Nếu như Cú có thể cầu xin cậu giúp đỡ," Ngô Sênh xoay người, ngẩng đầu nhìn về nơi cách đó không xa, "Vậy thì chẳng có việc gì là không thể."

Trong màn mưa cách đó không xa, cô bé áo đen đang từ từ bước về phía họ.

Những giọt nước mưa axit vừa đến gần cô bé thì lập tức chuyển hướng, rơi chệch sang chỗ khác, cứ như thể bên ngoài chiếc áo choàng của cô còn một lớp áo mưa vô hình nữa vậy.

"Không phải chứ..." Tiền Ngải trông thấy chiếc áo choàng không dính một giọt nước mưa nào, cảm thấy đôi mắt vừa khá hơn được một tí lại bắt đầu đau nhức nhối.

"Nước mắt như mưa" có thể tiễn nguyên đội ngụy trang về nhà mà lại chẳng thể chạm nổi vào người cô ta, này phải là cấp bậc gì? NPC vua à?!

Loli đen dừng chân tại vị trí cách bọn họ ba mét.

Cơn gió vi vu vờn qua tà áo choàng của cô ta, cũng lướt qua khuôn mặt của bốn người đối diện.

"Là gió," Tại khoảng cách này, Ngô Sênh có thể trông thấy rõ ràng, đưa ra phán đoán chính xác, "Giống y như Nhạc Suất kể, cô ta có thể điều khiển gió."

Vậy nên mỗi khi nước mưa sắp chạm vào người cô ta sẽ bị ngọn gió quanh quẩn bên người thổi dạt đi vài centimet rồi mới rơi xuống.

Cô bé áo đen ngó lơ toàn bộ những lời thì thầm của bọn họ, dừng bước rồi cất tiếng: "Các người là nhóm chiến thắng, bây giờ có thể khiêu chiến với tôi rồi."

Giọng nói trong trẻo, lạnh lẽo không chút nhấn nhá nào, đơn giản, dễ hiểu.

"Đợi đã!" Từ Vọng bỗng nhiên cắt ngang, giữa bầu không khí đối đầu căng thẳng, cậu nhẹ nhàng cất tiếng, "Lão Tiền, ngừng mưa đi, tôi muốn nói chuyện với Tiểu Hắc."

Tiền Ngải vuốt mặt một cái: "Đội trường, Lão Tiền có lòng nhưng thừa lệ á..."

Từ Vọng: "..."

[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]

Một luồng hơi ấm lướt qua, cuối cùng đôi mắt của Tiền Ngải cũng được thoải mái, những chỗ đau từ đầu đến chân như cơn nhức nhối sau khi tung một cú vai u thịt bắp, cảm giác đau đớn lúc ăn một cú vật của đối thủ, nỗi xót xa cố nín nhịn khi đập vào tường chỉ để phản đòn lúc đánh nhau với Tiểu Hoàng... thôi, gã không liệt kê nữa, nói chung là đều bay biến hết, mất hút giữa màn đêm mênh mông.

Tiền Ngải: "Cảm ơn đội trưởng."

Từ Vọng: "Việc tôi nên làm thôi, cậu vất vả rồi."

Tiền Ngải: "Lúc đánh xong Tiểu Hoàng sao cậu không cho tôi dùng cái này?"

Từ Vọng: "Tích nhiều vết thương một chút, dùng cho đáng."

Tiền Ngải: "..."

Mưa, dần dần tạnh bớt.

Bạn học Tiền vừa lấy lại được đôi mắt khỏe mạnh, bèn lặng lẽ giấu nước mắt vào trong tim.

Cô bé áo đen lẳng lặng nhìn Từ Vọng, kể cả lúc cậu lải nhải với Tiền Ngải cô ta cũng chưa từng nhìn sang chỗ khác.

Bởi vì cậu là người bảo cô ta đợi.

Không chỉ mình cô ta đang đợi, những người chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao – Ngô Sênh, Huống Kim Hâm, và cả Tiền Ngải – đều đang đợi.

Từ Vọng nhìn Loli đen, hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, dịu dàng cất tiếng: "Cô rất đáng yêu."

"Tôi ghét những kẻ giả tạo." Loli đen chẳng thèm suy nghĩ một giây nào đã trực tiếp đáp trả.

Từ Vọng: "... Tôi nói thật đấy."

Loli đen: "Tôi ghét những kẻ nói dối."

Từ Vọng: "Chúng ta có thể đổi sang phương thức khiêu chiến khác được không? Ví dụ như chơi trò chơi cùng nhau chẳng hạn?"

Loli đen: "Tôi ghét những kẻ gian lận."

Từ Vọng: "Cô cứ như vậy sẽ không có bạn đâu..."

Loli đen: "Tôi ghét những kẻ nói thật."

Ngô Sênh, Huống Kim Hâm: "..."

Tiền Ngải: "Đội trưởng, cậu đừng tán nhảm nữa, giữa cậu với Tiểu Huống còn cách nhau độ một trăm tình thánh ấy..."

Giờ Từ Vọng chẳng còn mong chờ gì vào "đi đường tắt" nữa, chỉ muốn biết một chuyện mà thôi: "Rốt cuộc cô có thích ai trên thế giới này không hả!!!"

[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]

Cô bé áo đen chỉ cảm thấy mu bàn tay nhói lên một cái, ngay lập tức cưỡi gió bay lên cao, con rắn độc vẫn quyết không nhả tay cô ra, cũng bay lên theo, thân rắn thon dài lắc lư giữa không trung.

"Con gái mà cậu cũng đánh lén," Từ Vọng thở dài lắc đầu, "Lão Tiền à, đời này cậu muốn lấy vợ, khó lắm..."

"Phịch --"

Rắn độc bỗng rơi phịch xuống đất, co giật vài cái rồi chết tươi.

Lại nhìn sang Loli đen, cô ta hoàn toàn không có tí dấu hiệu trúng độc nào, đến cả hai "đốm máu" trên mu bàn tay cũng đang dần dần nhạt đi.

"Tôi có thích ai trên thế giới này không ấy hả?" Cô ta bất chợt nhẹ giọng lặp lại câu hỏi của Từ Vọng, hàng mi khẽ cụp xuống, nhìn về phía Tiền Ngải, ánh mắt lúc này bình tĩnh, lạnh nhạt hệt như giọng nói của cô ta vậy, "Tôi thích những kẻ trực tiếp ra tay."

Tiền Ngải: "..."

Lần đầu tiên trong đời được con gái tỏ tình, nhưng thật sự là khiến người ta không vui nổi luôn á!!!

Gió to ập đến, gào thét điên cuồng!

Trong nháy mắt, giữa con đường mê cung chật hẹp nổi lên một cơn lốc xoáy!

Từ Vọng: "Tiểu Huống --"

Huống Kim Hâm: "Đã rõ!"

Lần duy nhất đụng mặt với Loli đen, nhóm Nhạc Suất đã bị chính cơn lốc này cuốn về nhà!

Trong tay bọn họ chỉ có duy nhất một thông tin này về Loli đen, tất nhiên là phải chuẩn bị trước rồi --

[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]

Ngay lúc công cụ phòng thủ có tác dụng, cơn lốc xoáy lập tức yếu đi hơn nửa, chỉ còn cái đuôi vẫn không cam tâm, giãy giụa vài giây rồi cũng tan tành mây khói.

Cô bé áo đen vẫn đứng trên cao, khoảng cách và áo choàng khiến khuôn mặt cô ta khuất trong cái bóng của ánh trăng.

Bốn người bạn còn chưa kịp ra tay đáp trả, trước sau hai phía đột nhiên xuất hiện hai bức tường đá lao vào chính giữa với tốc độ khủng khiếp!

Nhạc Suất đâu có bảo rằng cô nương này còn biết làm bánh quy kẹp nhân!

Tiền Ngải giơ hai tay ra, dồn sức chống đỡ cả hai bên, nhưng sức người sao có thể thực sự chặn được chuyển động của tường đá!

"Đội trưởng --" Trên đầu gã đã mướt mồ hôi, cảm giác hai tay sắp gãy đến nơi rồi.

Huống Kim Hâm cũng đang chống cùng gã, nhưng đều chỉ là châu chấu đá xe.

Đối mặt với tình thế trước mắt, chỉ có hai cách, hoặc là thoát ra khỏi tường đá, hoặc là phá hủy nó, nhưng tường đá cao đến năm sáu mét, cực kì dày, Từ Vọng lục tung hộp bút cũng chẳng đào đâu ra được công cụ có thể khắc chế nó như "Đến gần khoa học" đối phó với "Hồn về chốn cũ"!

Tường đá đã ép sát đến khoảng cách chỉ còn đủ cho một người rưỡi nữa mà thôi, bạn học Tiền Ngải có vóc dáng uy vũ nhất đã cảm nhận được sức nặng đè lên vai rồi!

Đúng vào lúc ấy, tường đá đột nhiên bắt đầu rung lắc.

Ban đầu chỉ lung lay nhẹ nửa giây, sau đó bắt đầu rung chuyển kịch liệt, trên mặt đá xuất hiện vết nứt, bên trong thì phát ra âm thanh "lạch cạch" tựa như kết cấu đang rụng rời vậy.

Chưa đầy ba giây, tường đá khổng lỗ sụp đổ!

Ba người bạn tâm linh tương thông, đồng loạt quay sang nhìn quân sư nhà mình!

Quân sư Ngô thong dong phủi bụi đất trên người mình đi, rồi rất nhanh lại nhận ra đất đều bị nghiền thành bùn, áo anh đã ướt cả rồi.

Khẽ ho một tiếng, quân sư Ngô từ bỏ, sau đó nhún vai một cách thản nhiên: "," Anh thở dài một hơi, dường như có vẻ thất vọng lắm, "Cũng chẳng siêu cấp cho lắm."

Từ Vọng vừa định chọc ngoáy anh vài câu, trên cổ chợt đau nhói lên.

Cậu giơ tay sờ một cái, trên đầu ngón tay dính màu đỏ nhàn nhạt.

Từ Vọng có chút nghi ngờ, định sờ thêm cái nữa, chợt cổ tay bị Ngô Sênh nắm chặt lấy.

"Đừng động vào," Giọng anh cực kì trầm, "Trong gió có dao."

Vừa dứt lời, "xoẹt" một cái, ống tay áo Ngô Sênh cũng bị rạch một đường, như thể có lưỡi dao bay ngang qua tay anh vậy.

Tiền Ngải và Huống Kim Hâm tạm thời vẫn chưa trúng đòn, nhưng cũng cảm nhận được ngọn gió lướt qua trên đỉnh đầu!

"Chạy --" Ngô Sênh hét lớn.

Bốn người lập tức phi ra ngoài, mặc dù bị nhốt trên con đường này nhưng ít nhất vẫn có thể tránh khỏi ngọn gió!

Nào ngờ bọn họ vừa chạy, cơn gió sắc nhọn này cũng đuổi theo, nhất quyết đeo bám không tha!

Một nhóm bền vững dù là trong lúc chạy trốn cũng không thể lỡ dở việc trao đổi tình hình trận chiến, tìm kiếm cơ may lật kèo được --

Tiền Ngải: "Vì sao cô ta tấn công mà lại không có âm thanh nhắc nhở!"

Huống Kim Hâm: "Tường đá ban nãy cũng không có tiếng nhắc nhở --"

Ngô Sênh: "Đừng có chìm đắm vào lối mòn tư duy, công cụ chỉ là một trong những phương pháp chiến đấu của NPC thôi!"

Tiền Ngải: "Ý cậu là... gió và đá đều là sức mạnh chiến đấu mà cô ta vốn có á hả?!"

Từ Vọng: "Tôi chỉ muốn biết, nếu đã dùng lưỡi dao gió thì sao không trực tiếp cho chúng ta một đòn chí mạng đi?"

Tiền Ngải: "Những lúc thế này đừng có tùy tiện đặt tên cho chiêu thức của kẻ địch có được không hả!!!"

"Bởi vì cô ta cần phải nhắm chuẩn." Ngô Sênh đưa ra đáp án mà Từ Vọng muốn.

[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]

Khi trước mắt cô bé áo đen vẫn đang là vô vàn cánh hoa tung bay rợp trời, tiểu đội Từ Vọng đó giờ vẫn bị động chịu đòn, cuối cùng cũng bắt đầu phản kích.

"Kế hoạch F!" Đội trường Từ hét to một tiếng, như thể tiếng báo mừng thắng trận vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện