Chương 69: Đội ngụy trang

Dưới ánh trăng, đường trong mê cung vòng vèo phức tạp, có người lạc lối ở khúc này, có người lại đối đầu ở đoạn khác.

Người đàn ông vạm vỡ mặc đồ rằn ri chờ cho đội Từ Vọng kéo giãn khoảng cách giữa đôi bên, vào đội hình chiến đấu xong xuôi rồi mới bắt đầu gióng trống trận: "Các cậu còn có thể kiên trì được đến giờ này quả là không dễ dàng gì, nhưng cũng chỉ đến đây thôi."

Gã ta kiên nhẫn không phải vì vốn có phong độ, mà điều đó xuất phát từ thái độ khinh thường của gã đối với kẻ địch.

Đi kèm với lời nói của gã đàn ông là một cái bóng to đùng ngã ngửa giáng xuống đỉnh đầu bốn người bạn.

Đó là một cái bóng màu xám nhạt, tựa như một tấm lưới, đang rơi xuống bằng tốc độ cực nhanh, tính trùm gọn lấy cả bốn!

Từ Vọng không biết thứ này là gì, nhưng cậu biết chắc rằng nó rất nguy hiểm.

"Mau tránh ra --"

Cậu vừa lớn tiếng nhắc nhở vừa dẫn cả đội lùi về sau!

Tiền Ngải lập tức tập trung tinh thần, điều khiển công cụ vẫn đang trong thời hạn sử dụng.

Dưới sự che chở của công cụ phòng thủ, lòng bàn chân bốn người nổi gió, kịp thời lùi ra khỏi phạm vi che phủ của cái bóng xám nọ đúng vào khoảnh khắc cuối cùng!

Cái bóng xám rơi xuống đất song vẫn không biến mất, chẳng những thế còn "đứng" vụt lên ngay!

Thực sự là đứng lên theo nghĩa đen, có tay có chân, cái hình người màu xám xịt hiện rõ rành rành! Chỉ khác cái là nó không có ngũ quan hay quần áo gì, tựa như một linh hồn màu xám mà ta nhìn được nhưng không thấy rõ được, cảm nhận được nhưng lại chẳng chạm đến được vậy.

Bấy giờ, bọn họ mới nghe thấy lời nhắc nhở muộn màng --

[Cú: Có người dùng với cậu nha ~~]

Từ Vọng rùng mình, hồn về chốn cũ, chốn cũ, nhà.

Chân vừa chạm đất, cậu bèn bò ngay dậy, gấp rút nhắc nhở đồng đội nhà mình: "Không được để nó đụng vào, chạm vào người là phải về nhà đấy!"

"Phản ứng cũng nhanh ra phết đấy," Đội trưởng đội ngụy trang ung dung đứng nguyên tại chỗ, trông có vẻ vô cùng tự tin vào việc mình chỉ cần dùng một công cụ này thôi là đã quá đủ để kết thúc trận đấu, "Thế thì ráng mà tránh đi nhá."

Hồn ma màu xám đột nhiên bay vụt lên, hai chân chập lại thành một, hai tay dang rộng mãi ra, như một oan hồn phát điên, lại một lần nữa bổ nhào về phía bốn người bạn!

Một bức tường trong suốt bỗng chốc dựng lên ngay trước người bọn họ khoảng hai mét, ấy là vẫn đang trong thời hạn sử dụng của Ngô Sênh!

Ngô Sênh chắn trước ba người bạn của mình, dường như đang dồn hết tâm trí vào việc cường hóa công cụ phòng thủ!

Hồn ma màu xám không kịp giảm tốc, đâm thẳng vào bức vách trong suốt!

Vậy mà tiếng va chạm lại không hề xuất hiện như dự kiến.

Hồn ma chỉ hơi khựng lại chút đỉnh, sau đó nó thong thả nhẹ nhàng bay xuyên qua bức tường, dễ như ăn cháo!

Ngô Sênh bị làm cho bất ngờ, trở tay không kịp.

Anh biết rõ sẽ không có chuyện nắm được phần thắng tuyệt đối giữa các công cụ với nhau, nhưng anh nào ngờ rằng tường đồng vách sắt của mình đứng trước công cụ tấn công của đối thủ lại yếu hơn cả một tờ giấy thế này!

Đây là lần đầu tiên Tiền Ngải thấy có pha tấn công hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của công cụ phòng thủ như vậy: "Công cụ tấn công này BUG quá vậy!!!"

Có lẽ khung cảnh này trông áp đảo quá, thành viên trong đội ngụy trang cũng không nỡ lòng nhìn thêm nữa, bèn thi nhau ra mặt giải đáp --

Thành viên 1 của đội ngụy trang: "Không phải công cụ BUG, mà tại các chú còn non lắm."

Thành viên 2 của đội ngụy trang: "Chừng nào hiểu rõ mối quan hệ tương sinh tương khắc giữa các công cụ với nhau thì hẵng lượn lờ trước mặt tụi này nghen."

Thành viên 3 của đội ngụy trang: "Đội trưởng, đừng khách khí nữa, tiễn bọn họ về nhà nhanh đi thôi!"

Ông anh vạm vỡ mặc đồ rằn ri chờ cho các đồng đội phát biểu xong xuôi rồi mới lại nhìn về phía bốn người, khẽ gật đầu.

Hồn ma sau khi đi xuyên qua tường đồng vách sắt đã dừng lại, giờ đây lại cử động một lần nữa, không còn kiêng dè gì, xông thẳng đến chỗ Ngô Sênh – người đứng đầu trong đội hình của họ!

Trong chớp mắt, hồn ma đã vọt tới trước mặt Ngô Sênh, rìa ngoài của bóng ma đã gần như chạm hẳn vào người anh luôn rồi!

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, đằng trước Ngô Sênh bất thình lình hiện ra một chữ "F" viết hoa lập thể, cao hơn một thước, dày chừng hai tấc, nom hơi giống với tác phẩm của lời vàng ý ngọc mà Tiền Ngải đã dùng trên máy bay ở 2/23.

Nhưng lời vàng ý ngọc là công cụ tấn công, mà chữ "F" viết hoa này lại không hề công kích ai, nó chỉ đứng chắn ngay vào khoảng trống bé xíu xiu còn lại giữa Ngô Sênh với hồn ma nọ mà thôi!

Phần rìa của bóng ma vốn đã sắp đụng vào Ngô Sênh, giờ chạm trúng chữ "F" trước thì bèn rụt phắt lại như phải bỏng!

Mà chính vào lúc hồn ma kia rụt lại, trước mặt Ngô Sênh lại xuất hiện thêm vài ba con chữ và kí hiệu nữa như "G", "M", "m", "=", cuối cùng thì hợp thành một hàng rào phòng ngự lập thể với tạo hình cực kì đẳng cấp -- F=GMm/r^2!

Lúc Ngô Sênh mới chỉ trông thấy F thì vẫn còn mơ hồ lắm, đến khi tất cả những chữ cái và kí hiệu này đều đã hiện ra đủ cả, anh mới vui vẻ quay đầu nhìn đội trưởng nhà mình.

Từ Vọng tiêu sái liếc mắt một cái: "Cảm giác được công thức che chở thế nào?"

Ngô Sênh ngắm "thế trận phòng ngự" đầy thân quen, cảm thấy thoải mái từ trong ra ngoài: "Rất chân thực."

Từ Vọng lại nhìn sang bốn gương mặt sửng sốt của đội ngụy trang, tỏ lòng biết ơn một cách hết sức chân thành: "Khi trước tôi cứ nghĩ xem công cụ phòng thủ này thì dùng kiểu gì mà nghĩ mãi không ra, cảm ơn các anh đã nhắc nhở."

Tiền Ngải không nghe rõ đội trưởng nhà mình vừa nói gì, bởi lẽ tất thảy sự chú ý của gã đều đang nằm ở "công thức lập thể" ngay trước mặt quân sư kìa: "Toang rồi, chữ thầy trả thầy hết cả rồi... Tôi chắc chắn từng dùng cái công thức này rồi... Trông quen dã man tàn bạo luôn á..."

Huống Kim Hâm lấy làm thương xót, nhỏ giọng đưa ra đáp án chính xác: "Lực vạn vật hấp dẫn, lực hấp dẫn F bằng tích của hai khối lượng chia cho bình phương khoảng cách hai vật."

Tiền Ngải: "..."

Gã vẫn cứ nên tiếp tục chiến đấu thì hơn.

Trong khi Tiền Ngải bị vật lý hạ gục, bốn người bạn cũng đồng thời nghe thấy lời nhắc nhở muộn màng--

[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]

Âm cuối còn chưa dứt, Ngô Sênh đã chợt thấy bóng ma xám xịt chớp lóe lên một cái, đợi đến lúc anh nhận ra vấn đề thì đã không còn kịp nữa rồi, hồn ma vọt lên, vượt qua anh - người đang được bảo vệ bởi công thức vạn vật hấp dẫn, lao thẳng về phía Từ Vọng, Tiền Ngải và Huống Kim Hâm!

Lần này nó còn phi nhanh hơn, nhanh như chớp, lúc nó tăng tốc nhào đến chỗ ba người nhóm Từ Vọng thì gần như không còn thấy rõ được hình người!

Từ Vọng đã lường trước được chiêu này rồi, nếu là cậu thì cậu cũng sẽ chẳng vì bị chặn mất một người mà thôi không tấn công ba người còn lại nữa.

Nhưng cả bốn người đều nghe thấy lời nhắc nhở đó cơ mà.

Hiển nhiên là không thể để một mình Ngô Sênh đến gần hơn với khoa học được rồi.

sin(90°-α)=cosα!

CuSO4+2NaOH=>Cu(OH)2↓+Na2SO4!

V=COSθ*(R+h)*2π/T!

Ba dòng công thức đồng loạt hiện ra, nối lại thành một hàng rào phòng ngữ không thể nào công phá!

Hồn ma màu xám muốn rụt lại thì cũng đã muộn, lần này nó thực sự đâm sầm vào hàng rào công thức lập thể, bị thiêu thành khói đen ngay trong tích tắc, hồn bay phách tán.

Công cụ tấn công này, coi như là đi đời nhà ma hẳn rồi.

Dáng vẻ thả lỏng đã hoàn toàn bay biến khỏi gương mặt bốn người đội ngụy trang.

Nhưng trong cái khựng lại này, khó mà phân biệt rõ ràng được có mấy phần là vì xem trọng thực lực của bốn người nhóm Từ Vọng, lại có mấy phần là vì cạn lời với công thức của họ.

Đội trưởng Từ đơn phương cho rằng bốn gương mặt "nghiêm túc" kia chính là biểu hiện của sự khát cầu tri thức --

"Đừng vội, tôi sắp nói rồi đây thôi," Cậu gác một tay lên dòng công thức trước mặt mình, một tay rất hào sảng thò hẳn ra, vỗ bôm bốp vào mặt ngoài của các con chữ lập thể như đang gõ vào bảng đen, "Nào, nhìn vào công thức hàm số lượng giác này trước nhé, thực ra thuộc một công thức rồi suy ra là được, cos đối sin bù phụ chéo khác pi tan(*)!

(*đây là khẩu quyết về công thức giá trị lượng giác của các cung đặc biệt, tương đương với khẩu quyết mà tác giả sử dụng trong bản gốc là 奇变偶不变,符号看象限, đều là các khẩu quyết mẹo giúp học sinh học thuộc lòng công thức toán học một cách dễ dàng hơn.)

"Còn cái ở trước mặt Tiểu Huống, ấy chẳng phải phương trình điều chế đồng (II) hidroxit thì là gì, có trong chương trình hóa học cấp 2, câu hỏi tặng điểm đấy!"

"Công thức chỗ Lão Tiền thì hơi phức tạp, chờ tí nhé, tôi phải giao lưu với công cụ xíu đã... À phải rồi, công thức tính tốc độ tự quay quanh trục của trái đất, hoàn hảo."

Thành viên 1 của đội ngụy trang: "Đội trưởng..."

Thành viên 2 của đội ngụy trang: "Không thể chịu đựng thêm nữa..."

Thành viên 3 của đội ngụy trang: "Bỏ học luôn được không..."

"Này đồng chí Tiểu 2 của đội ngụy trang," Thầy Từ đã kết thúc nội dung bài giảng, nở nụ cười rất mực chân thành với một bạn học trong đội ngụy trang: "Mối quan hệ tương sinh tương khắc giữa các công cụ với nhau ấy à, hình như tôi đã hiểu ra rồi đấy, giờ thì tôi có tư cách để đánh với các anh rồi chứ?"

, khi tạo thành tường chắn trong suốt vây quanh bốn phía của người được bảo vệ thì sẽ ngăn chặn được các lực tấn công vật lí.

thì lại tấn công dưới hình thức một hồn ma màu xám, có thể dễ dàng xuyên qua rào chắn vật lí, hệt như hồn ma đi xuyên tường vậy, người bị nó đụng phải thì sẽ lập tức phải về nhà.

dựng lên hàng rào bảo vệ dựa trên việc biến các "công thức đã được số hóa" thành vật hữu hình, có tác dụng phòng thủ khá cao đối với lối tấn công huyền ảo, giữ vững và đẩy mạnh quan điểm khoa học, phá giải văn hóa mê tín dị đoan kiểu phong kiến.

"Kế hoạch C," Không để cho bạn học số 2 của đội ngụy trang kịp trả lời câu hỏi, vũ trụ nhỏ của đội trưởng Từ đã bùng cháy rồi, "Lão Tiền, lên --"

Tại sao lần nào cũng để bạn học Tiền làm quân tiên phong? Ai bảo gã có nhiều công cụ quá làm chi nè?

Tiền Ngải khởi động "Vai u thịt bắp", mang theo hai tầng phòng thủ - "Tường đồng vách sắt" của quân sư + "Đến gần khoa học" của đội trưởng, giẫm lên "Vui vẻ xông lên" của mình, như một con mãnh hổ xuống núi, lao thẳng vào doanh trại quân địch!

"Cửa này là do tôi phá, các anh là do tôi mang vào, vậy hãy để tôi tiễn các anh về nhà --"

Tiền Ngải gào ầm lên, hoàn thành tâm nguyện bé nhỏ về "tuyên ngôn hoành tráng trước trận đánh" của quân sư Ngô, vung nắm đấm như đạn bay xé gió thụi thẳng mặt ông anh vạm vỡ mặc đồ rằn ri!

Ba người còn lại trong đội ngụy trang lập tức tản ra, chỉ để lại mỗi đội trưởng nhà mình đứng nguyên tại chỗ.

Nhưng họ cũng chẳng rảnh rỗi gì cho cam, ngay khi tản ra, hai trong ba người nhấn mở công cụ tấn công!

Công cụ tấn công đều nhắm vào ba người Từ Vọng, đề phòng bọn họ ào lên giúp sức cho vai u thịt bắp!

Đấu công cụ thì phần nhiều đều là đứng xa nhau, chỉ có đứa ngốc mới một thân một mình xông vào đội hình của địch, nếu như đối thủ đã chẳng ngại đường xa đến tận nơi dâng mạng thì bọn họ nỡ lòng nào khước từ chút quà mọn này kia chứ.

Những đợt công kích dữ dội đến từ công cụ tấn công tuy không thể xuyên thủng hoàn toàn tường đồng vách sắt và công thức của đến gần khoa học, nhưng cũng chặn cứng được ba người họ ở đằng này, không thể nào chi viện hay giúp sức tấn công phía bên kia được.

Mà ở bên đây, đúng vào khoảnh khắc cuối cùng khi Tiền Ngải vung nắm đấm tới, ông anh vạm vỡ của đội ngụy trang giơ tay ra, mở lòng bàn tay chặn lại pha tấn công cực mạnh mang theo cả sức lực vai u thịt bắp của Tiền Ngải!

Còn đỡ được thật nữa chứ!

Tiền Ngải có cảm giác như mình vừa đấm vào một cục đất nặn, không thể gây thương tổn cho đối phương, song cũng chẳng có phản lực dữ dội, có thể ngăn lực quán tính, khiến gã không thể thu đòn ngay được.

Đúng vào lúc gã đang chưa khống chế được, bàn tay của tên đàn ông vạm vỡ bất chợt vòng lên, bỏ qua nắm đấm vẫn đang lao về phía trước của gã, tóm chặt lấy cổ tay Tiền Ngải, đồng thời ra sức nắm lấy bả vai gã, quăng mạnh lên trên!

Cả người Tiền Ngải bị quăng vọt lên không trung, gã còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người ta cho ăn ngay một cú ném vai cực đẹp, rớt cái rầm xuống đất!

Giữa cơn đau nhức rần rần, Tiền Ngải ngã đến nỗi đầu óc rối loạn sì ngậu.

"." Gã trai vạm vỡ tốt bụng giải thích, để cho Tiền Ngải có đau thì cũng phải đau một cách rõ ràng.

Tiền Ngải nằm sõng soài dưới đất, một cánh tay vẫn còn đang bị người nọ kiềm chặt, song điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc gã "giao lưu tâm sự" với đối thủ.

"Cái chiêu này của anh phiền phức quá." Tiền Ngải hít sâu một hơi, đột nhiên nhằm thẳng mặt ông anh vạm vỡ của đội ngụy trang mà biểu diễn sư tử hống, "Grào --"

Đợi đến khi người đàn ông mặc đồ rằn ri nọ kịp ngộ ra là ngoài vai u thịt bắp, trên người Tiền Ngải còn có một công cụ tấn công khác đang trong thời hạn sự dụng, thì cơ thể gã ta đã mất khống chế mà bị hất vọt lên rồi.

Sau đó, có một cái dây cung đẹp mắt rơi xuống từ phía khác của Tiền Ngải.

Hồi nãy Tiền Ngải ngã ra sao thì giờ gã ta cũng nằm đo ván giống vậy.

"Đội trưởng!" Ba thành viên của đội ngụy trang sợ đến nỗi mặt mày biến sắc, còn chưa cả kịp nhìn rõ xem đội trưởng nhà mình trúng đòn kiểu gì nữa kìa.

Tiền Ngải liếc mắt nhìn gã trai cơ bắp của đội ngụy trang – cuối cùng cũng đang nằm thẳng cẳng dưới đất hệt như mình, cảm thấy trong lòng được cân bằng trở lại rồi, cắn răng nở một nụ cười đau khổ với gã ta: "."

Từ "tối sầm" đã không còn đủ để diễn tả gương mặt của người đàn ông vạm vỡ mặc đồ rằn ri lúc này.

Một ngọn rửa cháy rực không thấy rõ dáng hình bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, lao thẳng xuống chỗ Tiền Ngải!

Từ Vọng, Ngô Sênh đằng kia vẫn đang bận đối phó với công cụ tấn công, những công thức và tường chắn trong suốt khoác trên người Tiền Ngải đều đã biến mất từ sau cú ném qua vai rồi!

Người dùng công cụ là người vẫn chưa đánh phát nào, trong chiến thuật của đội ngụy trang, hắn ta là kẻ tự do, hễ thấy có sơ hở là sẽ tranh thủ ra tay.

Thấy Tiền Ngải ngoái lại nhìn sang chiến trường đằng xa, hắn ta lắc đầu than thở: "Thôi khỏi nhìn, đồng đội nhà cậu đang phải lo chống đỡ lại từng đợt tấn công của chúng tôi, không hơi sức đâu mà phân tâm đi tăng cường hàng rào phòng ngự cho cậu đâu."

Muốn duy trì hiệu quả của công cụ thì luôn phải hao tổn tâm trí mới được, điều này thì hắn ta biết rõ mười mươi, bởi vậy hắn phải nhắm mãi mới tóm được thời cơ tấn công lần này!

[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]

Lời nhắc nhở và một luồng khí nóng mãnh liệt cùng lúc giáng xuống, cứ với cái tốc độ này thì không thể kịp nhấn một công cụ nào khác nữa rồi.

Tiền Ngải nhắm tịt mắt lại, tập trung tinh thần để đối đầu trực diện!

"Phụt."

Ngọn lửa vừa đốt đến trên người Tiền Ngải thì đột nhiên tắt phụt, đến cả âm thanh này cũng chỉ bé xíu xìu xiu, như một bấc đèn bị cơn gió quạt nhẹ nhàng dập tắt vậy.

Người tự do trong đội ngụy trang không dám tin vào sự thật, trợn tròn mắt ốc: "Sao có thể chứ..."

Giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn xuống khỏi vầng trán Tiền Ngải, tỏ rõ phen này gã cũng chẳng nhẹ nhõm an tâm gì cho cam, nhưng đội trưởng đã bảo rồi, nhất định phải cho đối thủ được mở mang kiến thức, vậy nên gã có mệt thế mệt nữa thì cũng vẫn quyết giữ vững tâm huyết người thầy: ", tuy chỉ dùng được có ba lần, nhưng mà có hiệu lực rất dài, may ghê may ghê."

Người tự do đội ngụy trang: "..."

Đội trưởng đội ngụy trang: "... Tɦασ má vậy chứ trên người cậu có bao nhiêu công cụ cả thảy thế hả cái đù đụ!!!"

Thành viên số 1 và số 2 của đội ngụy trang đang lúc chiến đấu hăng say thì bị tiếng gào của đội trưởng dọa cho giật nảy, đòn tấn công bị đứt đoạn.

Đội trưởng Từ đứng giữa vòng vây công thức vội vàng chớp lấy thời cơ triệu hồi đồng đội nhà mình: "Lão Tiền, rút --"

Bạn học Tiền còn không nỡ lòng rời đi cho lắm, vừa lồm cồm bò dậy vừa dán chặt mắt vào bốn người đội ngụy trang: "Hay là vầy, mấy anh đánh tôi thêm vài phát nữa nè?"

Chim hồng hạc bị phòng thủ mất tiêu rồi, không phản đòn bằng "Cậu đánh tôi đi" được nữa, tiếc thật đấy.

Thành viên số 1 và 2 của đội ngụy trang không hiểu tình hình bên này, nghe Tiền Ngải khích tướng như thế thì lửa giận bốc lên phừng phừng!

"Gã có phản đòn!" Một tiếng gầm của đội trưởng vạm vỡ như ngọn đèn sáng dẫn lối giữa trời tuyết mờ mịt.

Hai người đồng đội sửng sốt, chốc lát đã hiểu rõ cái bẫy này.

Đội trưởng đội ngụy trang nhìn vào Tiền Ngải, rít lên mấy chữ qua kẽ răng: "Lột công cụ của họ."

Không phải gã, mà là họ.

Nghe vậy, người tự do giơ cánh tay lên, song trông thấy công cụ quý giá nọ thì vẫn cứ thấy tiếc rẻ, hỏi lại lần nữa: "Đội trưởng?"

Đây là vũ khí họ để sẵn ra cho trận đối đầu với kẻ địch mạnh nhất kia đấy, thật sự phải dùng ở ải này, dùng để đấu với mấy quả phèn phèn này thật sao?!

Đội trưởng đội ngụy trang biết đồng đội mình đang lưỡng lự điều gì, nhưng gã ta không thể lần lữa thế mãi được, đội này chỉ là người mới, vậy mà bà mẹ nó chứ toàn cái thứ tà môn ngoại đạo gì ấy: "Lột!"

"Lên --" Chắc là đội tưởng Từ ở đằng kia mãi không gọi được thành viên đội mình về nên bèn hạ lệnh, toàn đội xông luôn tới đó!

Tiền Ngải thấy đồng đội lao đến đây thì cũng chẳng buồn lưu luyến thêm nữa, xô mạnh hai người số 1, số 2 của đội ngụy trang ra, lao thẳng vào vòng tay của đồng đội!

Hứa Tiên và Bạch Nương Tử(*) đứng trên cầu chạy về phía đối phương như thế nào thì Tiền Ngải và ba người bên đội trưởng Từ cũng chạy thế ấy, khung cảnh ấy đẹp đến nỗi làm người ta muốn rụng tim.

(*nhân vật trong truyền thuyết dân gian Bạch Xà truyện của Trung Quốc.)

Giới hạn của tiểu đội ngụy trang đã bị khiêu chiến đến cực độ rồi, kẻ tự do mang theo giá trị thù hận của toàn đội, nhấn cái rụp vào công cụ pháp thuật quý báu của mình!

Một đám mây hình nấm nổ tung ra giữa khoảnh đất trống, khói bụi mù mịt thổi bay cả con đường mê cung!

"Phòng lửa phòng trộm phòng đánh lén", "Tường đồng vách sắt", "Vai u thịt bắp", "Vui vẻ xông lên", "Cậu đánh tôi đi", "Đến gần khoa học", trong chớp mắt, cả sáu công cụ đang sử dụng đều bị buộc phải giải trừ!

Nhóm Từ Vọng chỉ thấy cả người nhẹ bẫng, như thể bị người ta lột sạch hết thảy khôi giáp võ trang trên người.

Đám mây nấm tản đi, bốn người bạn nghe rõ rành rành cái tên của đầu sỏ tội ác --

[Cú: Có người dùng với cậu nha~~]

Đúng là thế giới đã yên tĩnh rồi, đến cả con đường mê cung này cũng đã im ru bà rù luôn rồi, hệt như trận đánh dữ đội trước đó chỉ là ảo ảnh vậy.

"Trò chơi đến đây là hết." Đội trưởng đội ngụy trang nâng cánh tay lên, "Lên đường đi thôi..."

"Aaaa --" Tiền Ngải đã về lại đội hình bỗng dưng bịt mắt, đau khổ kêu gào thảm thiết.

Đội trưởng đội ngụy trang lần đầu gặp phải hạng rạch mặt ăn vạ đẳng cấp thế này: "Đệch mợ nhá tôi còn chưa đánh mà!!!"

Từ Vọng giơ cái bình phun sương lên, hối lỗi mỉm cười với đối thủ đứng cách đó vài mét: "Xin lỗi nhé, là tôi ra tay đấy."

Cả đội ngụy trang đồng loạt nuốt nước bọt.

Bọn họ không biết luồng sương phun ra là thứ gì, nhưng trông cái mức độ đau đớn của Tiền Ngải... Phong cách quản lí của đội này liệu có hơi nghiêm khắc quá không, người kia một chọi bốn với bọn họ, biểu hiện như thế là đã ổn áp lắm rồi còn gì!

[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]

[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]

Lời nhắc bất chợt vang lên trong tai khiến bốn người đội ngụy trang rùng cả mình, đệch, lại lơ là rồi!

Một đội mới nhường này, sao cứ như thể công cụ dùng mãi không hết vậy được? Chả có nhẽ "Cú" đổi luật chơi, những người mới vào giờ đều có "gói quà công cụ cho người mới"?!

Bốn người đội ngụy trang vừa nhủ thầm vừa định nhấn mở công cụ nghênh chiến, bấy giờ mới phát hiện cả người mình không nhúc nhích được!

Chúng ta đều là người gỗ.

Người gỗ.

Đệch!!!

"Chỉ có mắt với miệng là cử động được thôi," Người sử dụng công cụ, bạn học Huống Kim Hâm đứng nghiêm mình, giảng giải một cách đầy kiên nhẫn, "Cho nên mấy anh không mở được công cụ đâu."

"Thế giới yên tĩnh rồi" là một đòn tấn công không thiên vị, hiện giờ, bốn người đội ngụy trang cũng giống nhóm Từ Vọng, đều "đánh tay không" như

nhau cả.

Không thể mở công cụ, thế cũng có nghĩa là chỉ còn nước đứng im chịu đòn thôi.

Nhưng --

Trong mắt tráng sĩ rằn ri bỗng dềnh lên một mối nghi: "Sao bốn người các cậu cũng không động đậy?"

Đội mình đứng như bốn cái cọc gỗ, đội bên kia, nom cũng chả khác rừng bạch dương là bao.

Huống Kim Hâm trả lời như lẽ đương nhiên: "Tụi tôi cũng trúng rồi chứ sao, giống cái công cụ pháp thuật khi nãy của mấy anh á, người gỗ của tôi cũng bình đẳng lắm chứ bộ!"

Anh giai vạm vỡ đội ngụy trang: "..."

Thành viên số 1, số 2 của đội ngụy trang: "..."

Thành viên số 3 của đội ngụy trang: "Này thì có gì vui vậy ba!!!"

"Sao lại không vui," Tiền Ngải chớp đôi mắt đỏ ửng, "Các anh không dùng được công cụ nữa, nhưng hồi nãy tôi kịp nhấn mở một công cụ tấn công rồi á."

Tráng sĩ rằn ri nhắm mắt tĩnh tâm, mấy giây sau, gã ta lại mở choàng mắt ra: "Vô ích thôi, công cụ phòng thủ này của các cậu đã làm ngưng trệ cả tinh thần và khả năng hành động luôn rồi, dù cậu có điều khiển được công cụ đi chăng nữa, cũng không giữ được sức tấn công mạnh đủ để tiễn chúng tôi về nhà đâu."

"Tôi không cần phải điều khiển, cũng chẳng phải mất công dồn tinh thần vào việc tấn công," Trong mắt Tiền Ngải ầng ậc nước, "Cứ mừng phát khóc là được."

Hai hàng nước mắt nóng hổi chảy ra từ mắt bạn học Tiền, như Hoàng Hà cuộn chảy, đã bắt đầu là không cản nổi nữa.

Mưa nhỏ, tí tách.

"Đau! Này mà mưa cái nỗi gì, là axit thì có --"

Mưa vừa, tí tách tí tách.

"Ái ái ái, thủng mất rồi? Quần áo tui mới mua đó --"

Mưa to, rả rích rả rích.

"Đệch mợ, các người có giỏi thì cứ xưng tên xem!!!"

Mưa nặng hạt, rào rào --

"Ít nhiều gì thì cũng tiết lộ xem lúc trước cậu phun cái gì vào mặt anh ta đã chứ!!!"

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi cuốn gói lên đường về nhà, bốn người nọ cuối cùng cũng có được đáp án của đội trưởng Từ.

" nhá."

[Cú: Cục cưng ~ Nghỉ sớm tí nhé, đưa cậu về nhà nè.]

...

Kế hoạch C: Tiền Ngải giả bộ tấn công, phá tan đội hình đối thủ, thăm dò công cụ của đối thủ, sau khi xác nhận hoàn cảnh phù hợp với chiến thuật thì trở về đội ngũ, cùng thực hành kĩ năng với cả đội.

Kĩ năng phối hợp trọng tâm loại C: [Hành tây gỗ khóc như mưa]

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện