Chương 36: Hòm kho báu

Vốn tưởng rằng không còn hòm kho báu nào khác để chọn, ai ngờ vừa mở ra, bên trong lại có thêm bốn cái hòm nhỏ nhắn và tinh xảo hơn.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, vô cùng hòa hợp mà giơ tay ra mỗi người tự cầm một cái lên.

Tiền Ngải cẩn thận săm soi cái hòm trên tay mình một lượt, trong đầu đã nảy ra đủ các kiểu tưởng tượng kỳ quái, gã vừa căng thẳng, vừa hào hứng, lại cũng vừa thấp thỏm lo âu. Những hoạt động mang tính chất bốc thăm trúng thưởng như thế này đều mang đến một trải nghiệm như nhau, đó chính là sự chờ đợi trước khi công bố giải thường luôn luôn tốt đẹp nhất, thậm chí trong lúc mong mỏi còn có thể tưởng tượng ra cả một thế giới mới tươi đẹp.

Khẽ khàng thở ra một hơi, gã nhìn về phía ba người đồng đội: "Ai mở..."

Chữ "trước" còn chưa kịp ra khỏi mồm, gã đã bị chói mắt bởi ánh vàng đột nhiên ập tới.

Ánh sáng ập tới mạnh mẽ, lại biến mất rất nhanh, cả thảy chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Tiền Ngải bỏ bàn tay đang che mắt xuống mới nhận ra, cả ba người đồng đội đều đã tự mở cái hòm trên tay mình rồi, động tác vô cùng tùy tiện, hoàn toàn không có tí cảm giác nghi thức với sự tôn trọng dành cho hòm kho báu gì hết! Chợt có tiếng "Ding ling ling ~" trong trẻo, vui tai từa tựa lúc nộp bài vang lên từ tay cả ba mà chẳng hề báo trước,

Đồng thời, hòm kho báu trong tay ba người biến mất.

"Công cụ à?" Nhìn thấy các đồng đội đều giơ tay lên kiểm tra, Tiền Ngải đại khái có thể đoán được phần thưởng là gì, bỗng dưng thấy có chút thất vọng, "Không phải Mao Thất Bình kêu là sẽ có tiền à..."

"Công cụ này hình như không được bình thường cho lắm." Huống Kim Hâm giơ tay ra trước mặt Tiền Ngải, tựa như không biết phải giải thích thế nào, dứt khoát đưa tay cho gã xem luôn.

: , Chỉ hươu nói ngựa>.

(*huyễn: nguyên văn là 幻, "huyễn" trong "huyễn hoặc", "huyễn cảnh", chỉ công cụ pháp thuật.)

Hai công cụ, toàn bộ gia tài của Huống Kim Hâm.

"Ngôi nhà kẹo ngọt" là phần thưởng từ ải trước, Tiền Ngải vẫn còn có ấn tượng, vậy thì tất nhiên thứ lấy được từ hòm kho báu chính là "Chỉ hươu nói ngựa" rồi.

Tiền Ngải vừa định hỏi cái này thì có gì khác bọt, bọn họ từng nhận được đầy công cụ lấy thành ngữ làm tên, bỗng nhiên gã chựng lại, xáp tới gần hơn nữa mới nhận ra, chữ đứng đằng trước "Chỉ hươu nói ngựa" là -- [Huyễn].

Không phải công cụ tấn công, cũng chẳng phải phòng thủ...

"Công cụ pháp thuật?" Dường như chỉ có thể gọi như vậy, nhưng đến lúc thật sự gọi ra mồm, Tiền Ngải lại cảm thấy rất chi là sao sao đó, "Đây là ý gì? Huyễn tưởng? Ma quái? Hư ảo?"

"Chắc là đặc biệt hơn bình thường, không thể đơn giản chỉ chia vào loại công cụ phòng thủ hay tấn công được." Ngô Sênh cất tiếng đầy trầm ngâm.

Tiền Ngải ngớ người: "Cái của cậu cũng là công cụ pháp thuật?"

Ngô Sênh nhìn đồng đội, chậm rãi nói một câu tiếng Anh: "Don"t lie to me."

Giọng nói của anh trầm như thể đang thì thầm, trên mặt treo nụ cười như có như không, cực kỳ ra dáng quảng cáo của nhãn hiệu cao cấp, vừa bí ẩn vừa tao nhã.

Thế nhưng Tiền Ngải chỉ muốn lấy cái hòm kho báu đập cho anh một phát.

Đội trưởng nhà ta đương nhiên cũng thấu hiểu nỗi đau này, khuỷu tay huých anh một cái: "Nói tiếng người đi."

Quân sư Ngô ngơ ngác giơ tay ra, mới nãy ánh mắt còn phóng điện ầm ầm, giờ chỉ còn lại nỗi oan ức khôn cùng: "Thì tên nó là vậy mà, don"t lie to me."

Tiền Ngải với đội trưởng nhà ta cùng nhìn sang hộp bút của quân sư.

Úi, vậy mà đúng thiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện