Thời trang mùa hè

Từ nhỏ, công chúa đã yêu Diệp Nại.

Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, công chúa đều muốn giúp Diệp Nại làm. Đó là một cảm giác rất đặc biệt, giống như chuyện mượn và mua đồ vậy. Nếu công chúa nhìn thấy Diệp Nại mặc đồ mình mua, thì sẽ cực kỳ vui.

* * * * *

"Quần áo tôi có rất nhiều, nếu cậu thích, cậu cứ lấy tự nhiên."

* * * * *

"Có thể là tôi không muốn nợ cậu. Diệp Nại, cậu nói xem, phải làm sao đây?"

* * * * *

"Tại sao cậu không mặc đồ tôi đưa? Cậu nghĩ thẩm mỹ của cậu tốt hơn tôi à, hay cảm thấy những thứ đó không xứng với cậu?"

Ngoài miệng, thì nói thế đấy.

Nhưng công chúa muốn Diệp Nại nhận những món đồ nàng đưa, mặc những bộ quần áo nàng mua. Vì thế mỗi lần đưa, liền thấy Diệp Nại khổ sở nhận lấy, làm công chúa cũng đau lòng muốn chết.

[Tiểu Nại, mình phải làm thế nào cậu mới vui vẻ nhận những thứ đó?]

Thật ra, công chúa đâu cần mua gì, chỉ vì muốn đưa cho Diệp Nại nên mới mua, vì muốn Diệp Nại vui vẻ nên mua. Nhưng tại sao khi cậu ấy nhận những thứ đó, lại càng không vui?

Chỉ bởi vì không dám nói "mình yêu cậu," bởi vì sợ sẽ nhìn thấy vẻ mặt xem thường của Diệp Nại. Cho nên, công chúa mới dùng những cách thức đó. Nhưng......cậu ấy không hề vui vẻ. Nhìn Diệp Nại không vui, công chúa cũng không vui.

[Tiểu Nại à, đến khi nào thì cậu mới yêu mình? Đến khi nào?]

* * * * *

Công chúa rất thích đưa Diệp Nại đủ thứ đồ, và khi đưa Diệp Nại đồ nàng sẽ sinh ra cảm giác sợ. Sợ Diệp Nại nhìn thấy sẽ không vui, nỗi sợ này đã có từ rất lâu, và nó cũng đã ăn sâu vào máu. Nó là một cảm giác vừa hạnh phúc vừa sợ hãi.

Vì thế, đến tận bây giờ, đôi khi trong lòng công chúa sẽ có cảm giác giống vậy.

Một hôm, Diệp Nại phải ra ngoài.

"Hôm nay cậu đi đâu?"

"Hử.....Mẹ muốn đi dạo phố với mình."

"Cũng tốt." - Công chúa nhàn hạ ngồi trong sân. Trong sân có rất nhiều cây Bạch Quả cao ngút trời, ánh nắng xuyên qua từng khe lá chiếu xuống, loang lỗ. Làm cho buổi sáng mùa hè, thật đẹp.

"Ừm." - Diệp Nại suy nghĩ: "Cũng rất lâu rồi mình chưa ra ngoài với mẹ."

"Vậy.....khi nào về?" - Công chúa có chút chán nản hỏi.

"Cái này.....mình cũng không biết. Chắc sẽ hơi trễ." - Diệp Nại cười, phơi xong quần áo, xách cái giỏ lên rồi ngồi xuống băng đá.

"............." - Công chúa thấy hơi cô đơn: "Về nhanh nha." - Thật ra, lúc nãy đã muốn nói rồi, nhưng nghĩ lại Diệp Nại rất hiếm có dịp đi chơi với mẹ. Nếu nói ra, cảm thấy không có tình người. Vì vậy cố gắng nhịn, thế mà vẫn lỡ miệng nói ra rồi.

Hè năm nay đúng là nhàn rỗi, cũng tốt. Có thể, vì trước nay ở chung với Diệp Nại, nên cảm thấy rất nhàn rỗi. Nếu không có Diệp Nại.......công chúa liền thấy cô đơn.

Diệp Nại híp mắt, gật đầu: "Ừm, nhất định sẽ về sớm."

"............" - [Ôi.......Cậu ấy là tiểu bạch sao? Tại sao lại tốt thế chứ? Cứ chiều ý người ta như thế, sẽ bị được voi đòi tiên.....]

Hết cách.

Diệp Nại phơi đồ xong, thì theo mẹ đi ra ngoài. Kết quả........

Đến chiều, Diệp Nại vẫn chưa về.

".............." - Công chúa chống cằm, ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm TV, đờ người.

[Chán quá..........Sao lại chán quá vậy????]

"Hzai....." - [Chẳng lẽ không có gì để làm sao?]. Nhìn những người hầu bận rộn xung quanh, lại nghĩ đến những tiểu thư thiếu gia lúc nào cũng bận rộn.

[Tại sao ai cũng có việc làm, còn mình lại rãnh dữ vậy?]

"............."

".....Công chúa? Người muốn ra ngoài sao?"

"Ừm." - [Muốn đi tìm tiểu Nại.]

"Công chúa ra ngoài một mình?"

"Ừm."

"Chuyện này không được tốt lắm! Dạo này trị an không tốt lắm, nếu công chúa muốn ra ngoài, vậy để tiểu Đường đi với công chúa."

"Cũng được." - Diệp Nại không ở đây, tâm trạng công chúa liền không tốt.

Trung tâm thành phố.

Diệp Nại và mẹ đã chịu ra khỏi trung tâm thương mại. Ôi.........đi dạo phố với mẹ.........Đúng là chuyện cực kỳ "vĩ đại".

"Tiểu Nại, về thôi." - Mẹ Diệp cười híp mắt, xem ra rất vui.

"Dạ." - Bất lực.

Cuối cùng đã có thể về nhà. Đã hứa với công chúa là về sớm....thế mà.

"A! Công chúa, bên đó kìa ." - Trên đường lớn, một cô gái hét lên.

"Đâu?" - Nghe tiểu Đường bên cạnh hét to, công chúa lập tức nhìn theo hướng tiểu Đường chỉ.

Sau đó......."Tiểu Nại!!!!!" - Công chúa nở nụ cười. Đã biết bản thân rất dễ làm người ta say mê, mà không bao giờ chịu khiêm tốn. Trên đường lớn mà hét to như vậy.

Diệp Nại đau đầu.

[Tại sao.......công chúa..............]

[Mặc dù....cũng cảm thấy rất vui.]

Kết quả, Diệp Nại ở lại, mẹ thì về trước với tiểu Đường.

".................." - Thật ra, Diệp Nại rất mệt, rất muốn về.

Công chúa dừng lại trước một cửa tiệm nhỏ, Diệp Nại nghi ngờ. Thật hiếm thấy công chúa dừng lại những tiệm thế này.

"Tiểu Nại, cậu thích mặc váy không?" - Công chúa đột nhiên hỏi.

"Thích..."

"Vậy chúng ta vào xem thử đi."

"Ừm."

Trong tiệm xuất hiện người đẹp, đang ế cũng thành đông. Chủ tiệm rất vui, rất nhiệt tình giúp hai người chọn quần áo.

Công chúa đảo mắt, nhìn trúng một cái váy. Vì thế, dù chủ tiệm giới thiệu rất nhiều quần áo, công chúa vẫn muốn chọn nó.

Bước ra khỏi phòng thử đồ, mắt ai đó liền sáng lên, bộ đồ này rất hợp với Diệp Nại.

"Hợp với cậu lắm!" - Công chúa vui vẻ.

"Phải không?" - Diệp Nại hơi xấu hổ, nhưng vẫn rất vui.

"Cái váy này thật sự rất hợp với cô bé." - Chủ tiệm vui vẻ nói.

Công chúa nheo mắt, xem ra cũng rất vui. Vì thuộc nhà lớn, nên quần áo của công chúa toàn do nhà tạo mẫu cá nhân thiết kế. Rất ít khi công chúa đi mua quần áo, nếu có mua thì là dành cho Diệp Nại. Số lần đi mua sắm với Diệp Nại, có thể so với Gấu Trúc, phải gọi là cực kỳ hiếm. Bởi vậy, lần này công chúa cực kỳ vui.

Thêm chủ tiệm cứ mở miệng khen, nên công chúa lập tức mua cái váy đó.

Diệp Nại cho công chúa cảm giác thành công, nàng cũng biết công chúa rất thích mua cho nàng cái này, cái kia. Cho nên, nàng vui vẻ nhận thôi. Có điều, trong đầu Diệp Nại lóe lên một suy nghĩ.

Dừng bước.

Chạy về phía chủ tiệm hỏi: "Xin lỗi chị, mẫu này còn số lớn hơn một chút không ạ?"

"Hử? Để chị xem thử."

"Vâng! Cảm ơn chị!"

"?" - Công chúa đứng một bên nhìn Diệp Nại, không hiểu: "Không lẽ cái váy này chật sao?"

"Không phải......mình thấy nó hơi ngắn thôi. Linh, năm nay chúng ta mặc đồ giống nhau, được không?"

"Ơ?"- Công chúa ngây người.

Kết quả, hai người mặc đồ giống nhau. Chủ tiệm vô cùng kích động, các cô gái trong tiệm cũng kích động.

"Để xem! Xin lỗi, chị có thể chụp hình hai em được không?"

"Được ạ! Linh, được không?"

"Ừm." - Vẫn còn đang ngẩn ngơ.

* * * * *

Hai người vừa ra khỏi tiệm, thì trời cũng đã muộn. Trên quảng trường rất nhiều người, những cô gái ai ai cũng mặc thời trang mùa hè, thật đẹp.

"A~~~~~ Mùa hè là mùa làm đẹp..."

"Nè, kem có tốt không?"

"Kem tất nhiên là tốt! Còn có dưa hấu, đom đóm.....Và rất nhiều nữa...."

* * * * *

Quần dài, váy ngắn, quần soóc, đồ yếm........Quảng trường lúc bình thường đã rực rỡ, nay lại càng rực rỡ hơn.

Trong cửa tiệm, chủ tiệm và nhân viên nhìn tấm hình có vài suy nghĩ kỳ lạ.

"Woa! Hai cô bé dễ thương ghê."

"Ngươi xem, tiểu thụ hơi tròn."

"Ta thích tiểu công!!!"

"Ngươi xem, tiểu công giống công chúa của nhà lớn không?"

"Đúng là giống thật nha! Có điều, công chúa sẽ đến đây mua đồ sao?"

"*&@*#..........."

"$(*&$.........." - (Xin lỗi, tên ngốc không thể dịch được ngôn ngữ ngoài hành tinh.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện