Mưa và sấm chớp

Diệp Nại nhớ lại, có một khoảng thời gian nàng thích nhìn sét vô cùng. Nói thế nào nhỉ? Chính là khi nhìn thấy bầu trời đen ngòm, đột nhiên có một tia sáng lóe lên. Vì thế, mỗi lần có sấm sét, nàng sẽ vui mừng mà nằm dài trên bệ cửa sổ để nhìn ra ngoài.

"Oa! Trời lại bắn pháo hoa kìa!" - Không biết tại sao, tiểu quỷ vô cùng vui vẻ.

Nhưng sau khi Diệp Nại lên trung học, thì nàng lại sợ sấm sét. Thật ra nàng không phải sợ những tia sáng lóe lên trên bầu trời, cũng không sợ âm thanh của sét đánh. Đơn giản, nàng sợ bị "Thiên Lôi" đánh trúng mình.

Nói ra thì đây là một suy nghĩ hết sức tào lao, Diệp Nại cũng biết, nhưng không thể loại bỏ được nỗi sợ trong lòng. Vì thế, lúc sấm đánh Diệp Nại sẽ cảm thấy rất u sầu.

Dần dần, cũng chả biết từ lúc nào, Diệp Nại không còn sợ nữa. Thật ra đôi khi nàng cũng nghĩ, có khi nào "Thiên Lôi" đánh trúng mình không ta? Nhưng cái suy nghĩ này cũng rất nhanh sẽ quên mất. Giờ không còn sợ nữa, nhưng dù với bất cứ lý do gì, Diệp Nại cũng chả thích đi ra ngoài khi mà trời sấm sét. Xưa nay, lời nói của Diệp Nại cũng không có tính thuyết phục cho lắm, nhưng nghĩ lại đâu có ai thích ra ngoài khi trời như vậy phải không?

* * * * *

Buổi sáng, khi ra ngoài, thời tiết không tệ lắm. Vừa ra cửa, mẹ Diệp cầm dù chạy theo: "Nghe nói hôm nay trời mưa, tiểu Nại đem theo dù đi."

Diệp Nại nhìn trời, mây xanh bay bay.

"Thời tiết tốt lắm mà mẹ, chắc không mưa đâu."

"Thôi, cứ đem theo đi."

"Vâng." - Diệp Nại cầm ô, đi ra ngoài.

Hôm nay muốn ra ngoài chơi một chút, thời tiết đẹp, không nóng, Diệp Nại vô cùng hài lòng.

Hôm nay, hiếm khi công chúa mặc đồ thể thao như vậy, tóc buộc đuôi ngựa, đứng ở cửa chờ Diệp Nại. Thấy cậu ấy đang vội vàng chạy đến, lập tức cười sáng chói.

"Sao lại đem theo dù?"

Diệp Nại bỏ dù vào trong balo, quay lại nói với công chúa: "Mẹ nói hôm nay trời mưa, nên bắt đem theo."

"Cậu đeo balo có nặng không? Cần mình giúp một tay không?"

"Không sao, mình quen rồi, hì hì" - [Mình không nỡ để công chúa vác balo đâu.]

Cả hai người rất vui vẻ.

Công viên giải trí cũng không xa, nên cả hai không đi xe, cùng nhau đi bộ.

Công chúa vui vẻ nắm tay Diệp Nại, hoàn toàn không để ý có rất nhiều người đang nhìn.

Đến trưa, thời tiết tự nhiên trở nên âm u, bầu trời đang trong xanh thì mây đen ùn ùn kéo tới, gió nổi lên.

"Mẹ hay thật, trời sắp mưa rồi." - Diệp Nại nhìn bầu trời đen kịt, cau mày.

"Vậy thì nhanh về nhà thôi." - Bởi vì hai người luôn ở bên nhau, nên công chúa biết Diệp Nại cực kỳ không thích ra ngoài khi có sấm sét.

"Ừm."

Dù đã lập tức quay về nhà, nhưng vẫn gặp trời mưa. Cơn mưa đến vô cùng nhanh, có đem theo dù cũng không mấy hiệu quả. Hai người quyết định đi vào quán trà sữa bên cạnh, trú mưa.

"Mưa lớn quá, không biết chừng nào mới tạnh." - Bởi vì mưa kèm sấm chớp, nên trời đã đen kịt, làm mọi người cảm thấy lạnh lẽo.

"Mưa đến nhanh cũng sẽ đi nhanh, tạnh mau thôi." - Trong quán trà sữa, có vài học sinh đang ngồi làm bài. Vừa nhìn thấy công chúa xuất hiện, lập tức bỏ sách vở sang một bên. Còn có một đám con trai quay đầu nhìn, nụ cười mờ ám.

Diệp Nại đột nhiên không vui. Bĩu môi, khuấy liên tục ly trà trong tay.

Công chúa vươn một ngón tay, đâm dâm vào má Diệp Nại: "Mặt tiểu Nại tròn thật."

"Không có." - Lập tức che kín mặt.

"Lại còn rất đỏ." - Công chúa dừng lại, nhìn chằm chằm Diệp Nại, cười.

Diệp Nại xoay mặt, nhìn ra ngoài. Bên ngoài âm u, chẳng có gì đẹp: "Đừng có nhìn, Linh."

Nhóm người ở bàn nào đó, có một tên con trai đứng lên, đi tới bên cạnh công chúa, lễ phép nói: "Xin lỗi. Nhìn hai em chắc vào đây trú mưa phải không? Nếu không ngại, chúng ta ngồi chung nhé?"

Công chúa nhìn tên con trai, mỉm cười nói: "Cám ơn ý tốt của anh, nhưng chúng tôi đi nhanh thôi. Không phiền."

Tên con trai tức giận quay về bàn. Mặt Diệp Nại cũng đỏ bừng, công chúa cười càng tươi.

Trong quán có một người phục vụ đột nhiên chạy ra: "Mẹ của tôi vào viện, quản lý, tôi phải chạy vào bệnh viện để xem thế nào."

"Mẹ ngươi nằm viện à? Vậy thì đi nhanh đi, nhưng trong quán không có dù."

"Ơ? Không sao, tôi chạy thẳng đến đó là được rồi."

"Như vậy sao được? Mưa to thế mà."

"Chuyện này.........." - Diệp Nại nhỏ giọng quay về phía người phục vụ nói: "Nếu được, thì lấy dù của em đi......"

"Vậy ngại lắm." - Người phục vụ khó xử nhìn Diệp Nại.

"........." - Diệp Nại cũng có chút khó xử, liếc nhìn công chúa. Thật ra, nếu chỉ có nàng thì không sao. Nhưng nếu đưa dù cho người ta, thì nàng và công chúa đều bị ướt.

"Không sao, chút nữa có người đến đón chúng em." - Công chúa ngầm hiểu, nói.

"Vậy thì, thật lòng cảm ơn hai em!"

"Đừng khách sáo."

Người phục vụ cầm dù, vội vã chạy đi. Công chúa gọi điện thoại, kêu tài xế đến đón. Hai người ngồi ở quán trà sữa, tiếp tục chờ.

"Thật ra, mình rất ghét đi dưới mưa." - Nằm dài lên bàn, Diệp Nại đột nhiên nói.

"Sao vậy?" - Công chúa cũng nằm xuống, híp mắt nhìn Diệp Nại.

"Đúng là đi trong mưa rất lãng mạn.....Chỉ là.....mình không thích đi một mình. Rất cô đơn."

"Tiểu Nại."

"Thật sự rất cô đơn. Cho dù bị gió thổi bay, cũng không ai biết. Rõ ràng là chuyện rất lãng mạn, nhưng chỉ có một người, thì rất cô đơn."

Miệng nói vậy, nhưng cảm giác bước chầm chậm trong mưa, Diệp Nại thấy nó rất đẹp.

Công chúa thật không hiểu nổi cái suy nghĩ, "bị Thiên Lôi đánh", hay "bị gió thổi bay" của Diệp Nại.

"Vậy sau này, mỗi khi trời mưa, mình sẽ kéo tiểu Nại."

Diệp Nại thấy rất hài lòng, cười: "Linh, cậu nhẹ như vậy sao kéo được mình. Sợ người bị thổi bay là cậu đó."

"Có bị thổi bay cũng không sao, miễn đừng thổi đến tan biến là được."

"Ở đó mà không sao....." - Ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: "Bay mất tiêu luôn đấy."

Công chúa cười thật yêu nghiệt: "Chỉ cần ở cùng tiểu Nại, thì bay đến đâu cũng được.....Chúng ta về nhà thôi."

Diệp Nại híp mắt, nở nụ cười lộ cả hàm răng.

Nhà lớn, mẹ Diệp đang quét dọn phòng khách.

"A Diệp, hôm nay tiểu Nại và công chúa ra ngoài phải không? Mưa lớn như vậy, ổn không?"

"Vâng, em có đưa dù cho tiểu Nại rồi."

"Mưa lớn vậy, xài dù được không?"

"Lúc nãy tài xế nói công chúa gọi về rồi, hai người đang ở trong tiệm trà sữa trú mưa. Có tài xế đón, không sao đâu."

"À....Mà sao giờ còn chưa về?"

"Có lẽ bị kẹt xe."

"A! Nhìn xem, vừa nói đã về rồi kìa."

"Về rồi sao?" - Mẹ Diệp lập tức chạy ra nhìn.

Công chúa và Diệp Nại, ướt nhẹp đứng trước cửa.

"Sao thế? Xảy ra chuyện gì à? Không phải tài xế đi đón rồi sao? Tại sao ướt hết thế này?"

Diệp Nại cười nói: "Không có gặp, chắc chú ấy đến trễ."

"Ôi, dù sao cũng đã về rồi. Đúng là, nhanh nhanh, vào nhà lau khô đi."

"Dạ." - Diệp Nại cuời chói lóa như ánh mặt trời.

Hai người trở về phòng của mình, tắm rửa thay đồ. Để lại các người hầu trong phòng khách, ai cũng buồn bực.

[Bộ còn là trẻ con à? Ướt nhẹp như thế mà còn cười được? Không phải bị ngốc chứ?]

* * * * *

"Có bị thổi bay cũng không sao, miễn đừng thổi đến tan biến là được."

* * * * *

Nếu như có một người, luôn luôn nắm lấy tay ngươi. Dù là trong mưa gió, dù thật sự bị thổi bay đi, cũng sẽ không sợ hãi. Chí ít, ngươi sẽ không cô đơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện