Chương 76: Ly hôn
Trương Đào mơ màng một đêm không ngủ, hiện tại ngoài trừ đáp ứng yêu cầu của Lâm Kiều Kiều thì hắn không còn lựa chọn nào khác. Bằng không thứ chờ hắn sẽ là hai bàn tay trắng, bây giờ cách duy nhất là tìm một con đường tốt nhất.
Sáng hôm sau, hai người vô tình gặp được nhau ở cửa Cục Dân Chính, vẻ mặt mỏi mệt của Trương Đào hoàn toàn khác với gương mặt sáng láng của Lâm Kiều Kiều.
Vốn định kể khổ với Lâm Kiều Kiều một hồi, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng tràn đầy tinh thần của cô, lời nói đến bên miệng đột nhiên không nói nên lời. Xem ra cô đã thất vọng về hắn đến tột cùng, không còn một chút cảm tình.
Ngẫm lại mấy năm kết hôn, hắn thật sự không làm tròn trách nhiệm của một người chồng. Mỗi ngày vội vàng đến công ty, sau đó thì vội vàng tìm tình nhân, lại xem nhẹ người hắn cần quan tâm nhất. Thế nên mới biến thành bây giờ. Trong lòng hắn cực kỳ hối hận, trong bụng cô còn có cốt nhục của hắn, chỉ cần không cần chọc giận cô, vì đứa bé này, hắn còn có cơ hội.
Hai người đi vào trong tầm mười phút, nhân viên khuyên can mãi nhưng cô vẫn kiên quyết ly hôn, cuối cùng nhân viên đành xác nhận cho hai người. Đến khi ra khỏi Cục Dân Chính, đáy lòng Lâm Kiều Kiều mới thả lỏng, rốt cuộc cô cũng đã thoát khỏi người đàn ông dây dưa vào cuộc đời cô cả hai kiếp từ này cô có thể sống là chính mình.
Trương Đào trở lại biệt thự thu dọn quần áo, nói với ba là muốn đến công ty ở tạm một thời gian. Trương Quốc Dương cũng không biết an ủi con trai như thế nào, chỉ bảo hắn tự chăm lo bản thân cho tốt, chờ con trai đi rồi, ông cũng lấy quần áo, lái xe đến nhà mới.
Về đêm, sau một ngày bận rộn hắn cũng được rảnh rỗi, cả người lại thấy khó chịu. Rõ ràng là hôm nay mới ly hôn, hắn nên vô tâm vô tưởng đến chuyện này, nhưng thân thể lại không nghe lời. Giờ này hẳn là Trần Tĩnh Du đã ngủ, Trương Đào tự mình đi đến quán bar tình sắc.
Ở chốn xa hoa trụy lạc, cả trai lẫn gái ăn mặc lộ liễu dán sát nhau, vặn vẹo thân mình trên sàn nhảy. Trong đó, quần áo của một thiếu nữ đã bị đàn ông lột bỏ, chỉ để lại nịt ngực và quần chữ Đinh (丁). Khắp người cô ta vây đầy đàn ông, da thịt trắng nõn đang bị họ vuốt ve, thậm chí còn người với vào hạ thể, cởϊ qυầи chữ Đinh (丁), ngón tay linh hoạt ra vào tiểu huyệt của cô ta.
Mông thiếu nữ dán lên đũng quần người đàn ông mà vặn vẹo. Người nọ cũng không chịu được, trực tiếp cởϊ qυầи, nắm lấy gậy thịt sưng to thọc vào. Sau khi chứng kiến cảnh đó, mấy người đàn ông liền bắt lấy người phụ nữ bên người mình bắt đầu giao hoan.
Nơi này là một quán bar ngầm, trước kia Lý tổng có dẫn Trương Đào tới một lần, những vũ công trên sàn nhảy đều là ‘tiểu thư’ của quán bar. Ngoại trừ việc có thể nhận được tiền lương, nếu bị khách thao thì sẽ nhận được tiền boa. Cho nên thu hút không ít học sinh cao trung và sinh viên đến đây làm việc.
Trương Đào không quá hứng thú với những nữ sinh trẻ tuổi, hắn muốn uống rượu một mình, nhìn không khí dâʍ mỹ xung quanh, hắn cũng có chút xao động. Một ly rồi lại một ly khiến đầu óc hắn dần mơ hồ, ngọn lửa du͙© vọиɠ dần dâng lên.
Ý thức từ từ mất đi, hắn có cảm giác mình được người khác nâng dậy, đưa vào một căn phòng. Trước mắt hắn là một người phụ nữ trông rất giống Lâm Kiều Kiều, hắn theo bản năng ôm chặt, sau đó hôn lên, cùng nhau ngã lên giường, khó kiềm nổi mà lột sạch quần áo của người nọ, rồi tiến vào thật mạnh.
“Kiều Kiều...Bà xã”Trương Đào đè người dưới thân, mạnh mẽ thao lộng.
Kim Ngọc Phượng câu môi cười, tư vị này thật không tồi, không uổng công cô ta hao phí hết tâm tư nhẫn nại lâu như vậy. Về sau người đàn ông này sẽ trở thành người của cô ta.
Trương Đào mơ màng một đêm không ngủ, hiện tại ngoài trừ đáp ứng yêu cầu của Lâm Kiều Kiều thì hắn không còn lựa chọn nào khác. Bằng không thứ chờ hắn sẽ là hai bàn tay trắng, bây giờ cách duy nhất là tìm một con đường tốt nhất.
Sáng hôm sau, hai người vô tình gặp được nhau ở cửa Cục Dân Chính, vẻ mặt mỏi mệt của Trương Đào hoàn toàn khác với gương mặt sáng láng của Lâm Kiều Kiều.
Vốn định kể khổ với Lâm Kiều Kiều một hồi, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng tràn đầy tinh thần của cô, lời nói đến bên miệng đột nhiên không nói nên lời. Xem ra cô đã thất vọng về hắn đến tột cùng, không còn một chút cảm tình.
Ngẫm lại mấy năm kết hôn, hắn thật sự không làm tròn trách nhiệm của một người chồng. Mỗi ngày vội vàng đến công ty, sau đó thì vội vàng tìm tình nhân, lại xem nhẹ người hắn cần quan tâm nhất. Thế nên mới biến thành bây giờ. Trong lòng hắn cực kỳ hối hận, trong bụng cô còn có cốt nhục của hắn, chỉ cần không cần chọc giận cô, vì đứa bé này, hắn còn có cơ hội.
Hai người đi vào trong tầm mười phút, nhân viên khuyên can mãi nhưng cô vẫn kiên quyết ly hôn, cuối cùng nhân viên đành xác nhận cho hai người. Đến khi ra khỏi Cục Dân Chính, đáy lòng Lâm Kiều Kiều mới thả lỏng, rốt cuộc cô cũng đã thoát khỏi người đàn ông dây dưa vào cuộc đời cô cả hai kiếp từ này cô có thể sống là chính mình.
Trương Đào trở lại biệt thự thu dọn quần áo, nói với ba là muốn đến công ty ở tạm một thời gian. Trương Quốc Dương cũng không biết an ủi con trai như thế nào, chỉ bảo hắn tự chăm lo bản thân cho tốt, chờ con trai đi rồi, ông cũng lấy quần áo, lái xe đến nhà mới.
Về đêm, sau một ngày bận rộn hắn cũng được rảnh rỗi, cả người lại thấy khó chịu. Rõ ràng là hôm nay mới ly hôn, hắn nên vô tâm vô tưởng đến chuyện này, nhưng thân thể lại không nghe lời. Giờ này hẳn là Trần Tĩnh Du đã ngủ, Trương Đào tự mình đi đến quán bar tình sắc.
Ở chốn xa hoa trụy lạc, cả trai lẫn gái ăn mặc lộ liễu dán sát nhau, vặn vẹo thân mình trên sàn nhảy. Trong đó, quần áo của một thiếu nữ đã bị đàn ông lột bỏ, chỉ để lại nịt ngực và quần chữ Đinh (丁). Khắp người cô ta vây đầy đàn ông, da thịt trắng nõn đang bị họ vuốt ve, thậm chí còn người với vào hạ thể, cởϊ qυầи chữ Đinh (丁), ngón tay linh hoạt ra vào tiểu huyệt của cô ta.
Mông thiếu nữ dán lên đũng quần người đàn ông mà vặn vẹo. Người nọ cũng không chịu được, trực tiếp cởϊ qυầи, nắm lấy gậy thịt sưng to thọc vào. Sau khi chứng kiến cảnh đó, mấy người đàn ông liền bắt lấy người phụ nữ bên người mình bắt đầu giao hoan.
Nơi này là một quán bar ngầm, trước kia Lý tổng có dẫn Trương Đào tới một lần, những vũ công trên sàn nhảy đều là ‘tiểu thư’ của quán bar. Ngoại trừ việc có thể nhận được tiền lương, nếu bị khách thao thì sẽ nhận được tiền boa. Cho nên thu hút không ít học sinh cao trung và sinh viên đến đây làm việc.
Trương Đào không quá hứng thú với những nữ sinh trẻ tuổi, hắn muốn uống rượu một mình, nhìn không khí dâʍ mỹ xung quanh, hắn cũng có chút xao động. Một ly rồi lại một ly khiến đầu óc hắn dần mơ hồ, ngọn lửa du͙© vọиɠ dần dâng lên.
Ý thức từ từ mất đi, hắn có cảm giác mình được người khác nâng dậy, đưa vào một căn phòng. Trước mắt hắn là một người phụ nữ trông rất giống Lâm Kiều Kiều, hắn theo bản năng ôm chặt, sau đó hôn lên, cùng nhau ngã lên giường, khó kiềm nổi mà lột sạch quần áo của người nọ, rồi tiến vào thật mạnh.
“Kiều Kiều...Bà xã”Trương Đào đè người dưới thân, mạnh mẽ thao lộng.
Kim Ngọc Phượng câu môi cười, tư vị này thật không tồi, không uổng công cô ta hao phí hết tâm tư nhẫn nại lâu như vậy. Về sau người đàn ông này sẽ trở thành người của cô ta.
Danh sách chương