Chương 75: Ngả bài
Thanh âm bạch bạch truyền dai dẳng cho đến khi tiếng gầm nhẹ của đàn ông vang lên. Sau khi không gian trong tiệm trở lại vẻ yên tĩnh, nhân viên cửa hàng đỏ mặt đưa cho hai người món hàng đã được đóng gói.
Chân Trần Tĩnh Du mềm nhũn dựa vào lòng ngực Trương Đào. Trương Đào xách theo mấy cái túi đi về chỗ trọ.
Ở nơi thị trấn xa xôi này hắn không tin sẽ có người nhận ra hắn, hơn nữa còn cảm thán vụиɠ ŧяộʍ với thiếu nữ trẻ tuổi thật tốt. Hắn căn bản không biết tìиᏂ ɖu͙© mãnh liệt cùng người trong lòng hắn là một cái bẫy.
Kỳ nghỉ dài hạn bảy ngày kết thúc đồng nghĩa chuỗi ngày bận rộn lại bắt đầu. Vừa trở về Trương Đào đã lập tức bị một đống công việc vây quanh. Nhưng khi đối mặt với gương mặt bình tĩnh của vợ khi trực tiếp đến công ty tìm hắn, trong lòng hắn bỗng dâng lên một tia áy náy và bất an.
Lâm Kiều Kiều đem theo một túi văn kiện ném cho Trương Đào bảo hắn tự nhìn xem, sau đó nói mình có việc rồi xoay người rời khỏi.
Trương Đào không biết bên trong chứa thứ gì, chỉ thấy vợ thật khó hiểu.
Chờ tới khi hắn mở túi, lấy ra một chồng ảnh chụp và văn kiện ra, trán của hắn chợt toát mồ hôi lạnh. Chúng là ảnh giường chiếu của hắn và ba người phụ nữ kia.
Sao có thể? Rốt cuộc là ai đã đưa cho Lâm Kiều Kiều?
Hắn không tin vợ hắn sẽ đột nhiên điều tra một cách rõ ràng như vậy.
Phía dưới ảnh chụp là một đơn ly hôn, Lâm Kiều Kiều đã ký qua. Sắc mặt Trương Đào trắng bệch, có ý nghĩ muốn lao ra ngoài đuổi theo Lâm Kiều Kiều, nhưng lúc tới cửa thì không thấy bóng người.
Hắn gian nan cầm lấy điện thoại: “Bà xã, em nghe anh giải thích.”. Trong lúc nhất thời hắn chưa tìm được lời biện pháp, chỉ có thể căng da đầu phủi bỏ trách nhiệm, đúng lúc hắn đang muốn mở miệng, bên kia bỗng truyền đến giọng nói của Lâm Kiều Kiều.
“Đừng nói nữa, tôi đã biết, chúng ta ly hôn đi. Công ty là do tôi đầu tư, chỉ cần anh đồng ý ly hôn, tôi có thể không cần. Còn nhà tuy đứng tên của chúng ta, nhưng cũng sẽ thuộc về anh. Anh đã ngủ với ba người phụ nữ, con của Hạ Hoan Tâm còn lớn hơn của tôi. Nếu anh không đồng ý ly hôn, tôi sẽ khiến anh không ngóc đầu lên được.”
“Sức khỏe tôi không tốt, bác sĩ bảo không nên sinh non nên tôi sẽ giữ đứa bé này lại. Chuyện ly hôn thì giấu nhẹm đi một thì gian, không nói cho bất kỳ ai biết. Anh chỉ cần nghe theo quyết định của tôi, chúng ta còn có thể an bình ly hôn, bằng không ba mẹ tôi biết, anh hẳn là sẽ nghĩ đến kết cục của mình rồi chứ?”
Lâm Kiều Kiều cắt đứt điện thoại, cô một chút không muốn nghe cái cớ của Trương Đào, bọn họ đã sớm không có tình cảm. Công ty và nhà ở cô sẽ chịu, coi như vì Trương Quốc Dương và đứa bé trong bụng.
Cô vốn dĩ không muốn ly hôn, chỉ định ở riêng, nhưng nghĩ lại thì cũng không khác biệt lắm, thà rằng ly hôn triệt để. Chỉ cần cô không nói, Trương Đào sẽ không chủ động nói ra, với luật sư, cô sẽ tự giấu đi việc mình đã mang thai.
Trương Đào suy sụp buông điện thoại, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, hắn không có đường phản bác. Lâm Kiều Kiều đã đối xử với hắn quá nhân từ. Hắn không dám tưởng tượng nếu bị Lâm gia biết, bản thân hắn sẽ lâm vào hoàn cảnh thế nào. Đến lúc đó sẽ chỉ mất cả người lẫn của, danh bại thanh liệt.
Điện thoại bất chợt run lên, Trương Đào nhận được tin nhắn của Lâm Kiều Kiều bảo hắn nhanh chóng ký đơn ly hôn, dặn sáng ngày mai đến Cục Dân Chính, còn cảnh báo đừng chơi chiêu, nếu không luật sư sẽ đến cùng hắn nói chuyện.
Bị nháo một trận như vậy, hắn không còn tâm trạng làm việc, vội lái xe về nhà muốn cùng Lâm Kiều Kiều giải thích một lát. Nhưng trong nhà chỉ còn thấy vẻ mặt u buồn của ba, Trương Quốc Dương nói cho hắn mấy ngày trước Lâm Kiều Kiều đã dọn ra ngoài rồi, ông hỏi cô có chuyện gì, nhưng cô không nói.
Trương Đào xụi lơ nằm trên sofa, hắn biết lần này Lâm Kiều Kiều hoàn toàn quyết tâm. Hắn mơ màng nằm dài qua một đêm, tự hỏi những gì đã làm suốt mấy tháng qua, cùng Hạ Hoan Tâm yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, lại cùng Lý Tuyết Oánh một đêm tình, Kim Ngọc Phượng, Trần Tĩnh Du. Chính hắn cũng cảm thấy thật hoang đường.
Thanh âm bạch bạch truyền dai dẳng cho đến khi tiếng gầm nhẹ của đàn ông vang lên. Sau khi không gian trong tiệm trở lại vẻ yên tĩnh, nhân viên cửa hàng đỏ mặt đưa cho hai người món hàng đã được đóng gói.
Chân Trần Tĩnh Du mềm nhũn dựa vào lòng ngực Trương Đào. Trương Đào xách theo mấy cái túi đi về chỗ trọ.
Ở nơi thị trấn xa xôi này hắn không tin sẽ có người nhận ra hắn, hơn nữa còn cảm thán vụиɠ ŧяộʍ với thiếu nữ trẻ tuổi thật tốt. Hắn căn bản không biết tìиᏂ ɖu͙© mãnh liệt cùng người trong lòng hắn là một cái bẫy.
Kỳ nghỉ dài hạn bảy ngày kết thúc đồng nghĩa chuỗi ngày bận rộn lại bắt đầu. Vừa trở về Trương Đào đã lập tức bị một đống công việc vây quanh. Nhưng khi đối mặt với gương mặt bình tĩnh của vợ khi trực tiếp đến công ty tìm hắn, trong lòng hắn bỗng dâng lên một tia áy náy và bất an.
Lâm Kiều Kiều đem theo một túi văn kiện ném cho Trương Đào bảo hắn tự nhìn xem, sau đó nói mình có việc rồi xoay người rời khỏi.
Trương Đào không biết bên trong chứa thứ gì, chỉ thấy vợ thật khó hiểu.
Chờ tới khi hắn mở túi, lấy ra một chồng ảnh chụp và văn kiện ra, trán của hắn chợt toát mồ hôi lạnh. Chúng là ảnh giường chiếu của hắn và ba người phụ nữ kia.
Sao có thể? Rốt cuộc là ai đã đưa cho Lâm Kiều Kiều?
Hắn không tin vợ hắn sẽ đột nhiên điều tra một cách rõ ràng như vậy.
Phía dưới ảnh chụp là một đơn ly hôn, Lâm Kiều Kiều đã ký qua. Sắc mặt Trương Đào trắng bệch, có ý nghĩ muốn lao ra ngoài đuổi theo Lâm Kiều Kiều, nhưng lúc tới cửa thì không thấy bóng người.
Hắn gian nan cầm lấy điện thoại: “Bà xã, em nghe anh giải thích.”. Trong lúc nhất thời hắn chưa tìm được lời biện pháp, chỉ có thể căng da đầu phủi bỏ trách nhiệm, đúng lúc hắn đang muốn mở miệng, bên kia bỗng truyền đến giọng nói của Lâm Kiều Kiều.
“Đừng nói nữa, tôi đã biết, chúng ta ly hôn đi. Công ty là do tôi đầu tư, chỉ cần anh đồng ý ly hôn, tôi có thể không cần. Còn nhà tuy đứng tên của chúng ta, nhưng cũng sẽ thuộc về anh. Anh đã ngủ với ba người phụ nữ, con của Hạ Hoan Tâm còn lớn hơn của tôi. Nếu anh không đồng ý ly hôn, tôi sẽ khiến anh không ngóc đầu lên được.”
“Sức khỏe tôi không tốt, bác sĩ bảo không nên sinh non nên tôi sẽ giữ đứa bé này lại. Chuyện ly hôn thì giấu nhẹm đi một thì gian, không nói cho bất kỳ ai biết. Anh chỉ cần nghe theo quyết định của tôi, chúng ta còn có thể an bình ly hôn, bằng không ba mẹ tôi biết, anh hẳn là sẽ nghĩ đến kết cục của mình rồi chứ?”
Lâm Kiều Kiều cắt đứt điện thoại, cô một chút không muốn nghe cái cớ của Trương Đào, bọn họ đã sớm không có tình cảm. Công ty và nhà ở cô sẽ chịu, coi như vì Trương Quốc Dương và đứa bé trong bụng.
Cô vốn dĩ không muốn ly hôn, chỉ định ở riêng, nhưng nghĩ lại thì cũng không khác biệt lắm, thà rằng ly hôn triệt để. Chỉ cần cô không nói, Trương Đào sẽ không chủ động nói ra, với luật sư, cô sẽ tự giấu đi việc mình đã mang thai.
Trương Đào suy sụp buông điện thoại, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, hắn không có đường phản bác. Lâm Kiều Kiều đã đối xử với hắn quá nhân từ. Hắn không dám tưởng tượng nếu bị Lâm gia biết, bản thân hắn sẽ lâm vào hoàn cảnh thế nào. Đến lúc đó sẽ chỉ mất cả người lẫn của, danh bại thanh liệt.
Điện thoại bất chợt run lên, Trương Đào nhận được tin nhắn của Lâm Kiều Kiều bảo hắn nhanh chóng ký đơn ly hôn, dặn sáng ngày mai đến Cục Dân Chính, còn cảnh báo đừng chơi chiêu, nếu không luật sư sẽ đến cùng hắn nói chuyện.
Bị nháo một trận như vậy, hắn không còn tâm trạng làm việc, vội lái xe về nhà muốn cùng Lâm Kiều Kiều giải thích một lát. Nhưng trong nhà chỉ còn thấy vẻ mặt u buồn của ba, Trương Quốc Dương nói cho hắn mấy ngày trước Lâm Kiều Kiều đã dọn ra ngoài rồi, ông hỏi cô có chuyện gì, nhưng cô không nói.
Trương Đào xụi lơ nằm trên sofa, hắn biết lần này Lâm Kiều Kiều hoàn toàn quyết tâm. Hắn mơ màng nằm dài qua một đêm, tự hỏi những gì đã làm suốt mấy tháng qua, cùng Hạ Hoan Tâm yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, lại cùng Lý Tuyết Oánh một đêm tình, Kim Ngọc Phượng, Trần Tĩnh Du. Chính hắn cũng cảm thấy thật hoang đường.
Danh sách chương