Chương 47: Trương Đào cùng Hạ Hoan Tâm 1
Việc trong công ty quá nhiều, Trương Đào không có thời gian nghỉ tại bệnh viện. Sáng ngày hôm sau đã xuất viện.
Hạ Hoan Tâm nói không yên tâm, nên cũng cùng hắn ở lại công ty, còn bảo hắn đừng hiểu lầm. Hắn vừa là học trưởng vừa là ông chủ của cô, nếu hắn bị bệnh thì tiền lương của cô sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng quan hệ giữa hai người ngày càng ái muội, sau khi trợ lý trở lại làm việc, Trương Đào nâng chức cho cô ta trở thành thư ký.
Ba người cùng làm khiến công việc nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trợ lý không biết sự tình giữa hai người, còn giỡn nói cuối cùng ông chủ cũng tìm thêm người, san sẻ công việc cho hắn và Trương Đào.
Vào ngày lễ Tình Nhân, vốn dĩ Trương Đào muốn về quê, nhưng lại bị một cú điện thoại níu chân.
Đám anh em tốt của hắn gọi tới, nói muốn giúp hắn kéo một khách hàng lớn. Tối nay người nọ cũng có mặt, cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó nói chuyện. Bởi vì hôm đó là ngày lễ, nên họ dặn hắn dẫn thêm một người phụ nữ tới để không phải mất mặt.
Trương Đào biết nếu hắn cự tuyệt sẽ không có cơ hội lần sau, đám anh em kia sẽ không giúp hắn lần hai. Cho nên đành phải gọi cho ba và vợ, nói hắn phải đi.
Lâm Kiều Kiều hiện tại đang ở nông thôn, không có khả năng đến dự cùng hắn. Chưa nói đến việc cô không thích uống rượu. Vì thế hắn nghĩ tới Hạ Hoan Tâm, dặn cô ta sau khi tan tầm thì ở nhà chờ hắn đến đón.
Hạ Hoan Tâm rất vui, cẩn thận trang điểm một lát, người mặc một chiếc áo ngắn tay để lộ bả vai trắng ngần. Bên dưới là một chiếc váy ngắn ngũn, trông vừa kiều mỹ vừa hợp dáng, không làm người ta cảm thấy phản cảm.
Buổi tối Trương Đào đúng giờ đến đón cô ta. Khi thấy Hạ Hoan Tâm, ánh mắt hắn sáng ngời, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.
Trương Đào đã quen với dáng vẻ thành thục của cô ta khi ở công ty, hôm nay cô ta đổi phong cách khiến hắn trào lên cảm giác khác lạ, tuy nhiên so ra vẫn kém hơn Lâm Kiều Kiều.
Hội sở này ở ngoại thành, Trương Đào đi theo hướng dẫn mà vẫn bị lầm đường, mất nửa ngày mới đến nơi.
Bạn tốt đã đứng trước cửa chờ hắn, bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ diễm lệ. Trương Đào biết đây không phải vợ hắn ta nhưng cũng không nói nhiều.
“Đào Tử, sao bây giờ mới đến, tôi chờ cậu rất lâu đó.”
“Không phải hồi nãy tôi bảo cậu chỉ đường sao? Hướng dẫn sai bét.”
“Quán này mới mở, nên chắc có sơ xuất, thôi vào đi.”
Có câu tình bạn giữa những người đàn ông từ việc ăn nhậu chơi bời mà hình thành. Câu này hiển nhiên không sai.
Sau một hồi ăn cơm uổng rượu, Trương Đào đã trở nên thân thiết với mọi người.
Dưới tác dụng của cồn, hơn nữa đều là người trẻ tuổi, du͙© vọиɠ nhanh chóng được khơi lên.
Trong đó có một người đàn ông tóc vàng, ôm một người phụ nữ ngồi trên đùi mình, sau đó lột sạch quần áo cô nàng trước mặt tất cả mọi người, đổ rượu lên người cô nàng, cúi người liếm da thịt mềm mại.
Hai khỏa đầy đặn của người phụ nữ lộ ra chui vào trong khoang miệng của người đàn ông. Cô nàng chẳng những không ngại ngùng còn phát ra thanh âm dâʍ mị.
Hạ Hoan Tâm bị dọa, vội bắt lấy cánh tay Trương Đào, bất an nhìn hắn.
Trương Đào nắm tay cô ta, cho cô ta một ánh mắt yên tâm.
Việc trong công ty quá nhiều, Trương Đào không có thời gian nghỉ tại bệnh viện. Sáng ngày hôm sau đã xuất viện.
Hạ Hoan Tâm nói không yên tâm, nên cũng cùng hắn ở lại công ty, còn bảo hắn đừng hiểu lầm. Hắn vừa là học trưởng vừa là ông chủ của cô, nếu hắn bị bệnh thì tiền lương của cô sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng quan hệ giữa hai người ngày càng ái muội, sau khi trợ lý trở lại làm việc, Trương Đào nâng chức cho cô ta trở thành thư ký.
Ba người cùng làm khiến công việc nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trợ lý không biết sự tình giữa hai người, còn giỡn nói cuối cùng ông chủ cũng tìm thêm người, san sẻ công việc cho hắn và Trương Đào.
Vào ngày lễ Tình Nhân, vốn dĩ Trương Đào muốn về quê, nhưng lại bị một cú điện thoại níu chân.
Đám anh em tốt của hắn gọi tới, nói muốn giúp hắn kéo một khách hàng lớn. Tối nay người nọ cũng có mặt, cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó nói chuyện. Bởi vì hôm đó là ngày lễ, nên họ dặn hắn dẫn thêm một người phụ nữ tới để không phải mất mặt.
Trương Đào biết nếu hắn cự tuyệt sẽ không có cơ hội lần sau, đám anh em kia sẽ không giúp hắn lần hai. Cho nên đành phải gọi cho ba và vợ, nói hắn phải đi.
Lâm Kiều Kiều hiện tại đang ở nông thôn, không có khả năng đến dự cùng hắn. Chưa nói đến việc cô không thích uống rượu. Vì thế hắn nghĩ tới Hạ Hoan Tâm, dặn cô ta sau khi tan tầm thì ở nhà chờ hắn đến đón.
Hạ Hoan Tâm rất vui, cẩn thận trang điểm một lát, người mặc một chiếc áo ngắn tay để lộ bả vai trắng ngần. Bên dưới là một chiếc váy ngắn ngũn, trông vừa kiều mỹ vừa hợp dáng, không làm người ta cảm thấy phản cảm.
Buổi tối Trương Đào đúng giờ đến đón cô ta. Khi thấy Hạ Hoan Tâm, ánh mắt hắn sáng ngời, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.
Trương Đào đã quen với dáng vẻ thành thục của cô ta khi ở công ty, hôm nay cô ta đổi phong cách khiến hắn trào lên cảm giác khác lạ, tuy nhiên so ra vẫn kém hơn Lâm Kiều Kiều.
Hội sở này ở ngoại thành, Trương Đào đi theo hướng dẫn mà vẫn bị lầm đường, mất nửa ngày mới đến nơi.
Bạn tốt đã đứng trước cửa chờ hắn, bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ diễm lệ. Trương Đào biết đây không phải vợ hắn ta nhưng cũng không nói nhiều.
“Đào Tử, sao bây giờ mới đến, tôi chờ cậu rất lâu đó.”
“Không phải hồi nãy tôi bảo cậu chỉ đường sao? Hướng dẫn sai bét.”
“Quán này mới mở, nên chắc có sơ xuất, thôi vào đi.”
Có câu tình bạn giữa những người đàn ông từ việc ăn nhậu chơi bời mà hình thành. Câu này hiển nhiên không sai.
Sau một hồi ăn cơm uổng rượu, Trương Đào đã trở nên thân thiết với mọi người.
Dưới tác dụng của cồn, hơn nữa đều là người trẻ tuổi, du͙© vọиɠ nhanh chóng được khơi lên.
Trong đó có một người đàn ông tóc vàng, ôm một người phụ nữ ngồi trên đùi mình, sau đó lột sạch quần áo cô nàng trước mặt tất cả mọi người, đổ rượu lên người cô nàng, cúi người liếm da thịt mềm mại.
Hai khỏa đầy đặn của người phụ nữ lộ ra chui vào trong khoang miệng của người đàn ông. Cô nàng chẳng những không ngại ngùng còn phát ra thanh âm dâʍ mị.
Hạ Hoan Tâm bị dọa, vội bắt lấy cánh tay Trương Đào, bất an nhìn hắn.
Trương Đào nắm tay cô ta, cho cô ta một ánh mắt yên tâm.
Danh sách chương