Tạ Mẫn Thận ậm ừ, một tay nắm láy tay Lâm Khinh Khinh: “Vào với Tiểu Dực đi, anh tìm hiểu tình hình đã.”

Lâm Khinh Khinh cũng nghe thầy những gì Diệp Trĩ Hoa vừa nói, cô ấy liếc nhìn Tiểu Thiên có lỗi, mỉm cười với cô ấy.

Tạ Mẫn Thận đi theo máy anh lớn đến phòng họp.

Ông nội Lâm và Lâm Khinh Khinh đang ở trong phòng bệnh.

Tiểu Thiên khẽ nhúc nhích đi mở phòng bệnh, đứng ở noi đó xin lỗi nói: “Xin lỗi.”

Lâm Khinh Khinh giao Lâm Dực cho ông nội Lâm, cô ấy đi đến trước mặt Tiểu Thiên, nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé?”

Tiểu Thiên nhìn nụ cười ấm áp, thân thiện của Lâm Khinh Khinh, không tự chủ được mà đi ra ngoài.

Trên ban công, Lâm Khinh Khinh nói: “Cô không cần buồn, chúng tôi không trách đâu.”

Tiểu Thiên cúi đầu, như thể đã làm sai điều gì đó.

Lâm Khinh Khinh: “Tiểu Thiên, tôi tin cô là một cô gái dễ thương, sẽ không có ý dọa Tiểu Dực, có lẽ muốn chơi trò chơi với thằng bé phải không?”

Tiểu Thiên gật đầu.

“Cậu ấy không biết chơi những trò chơi khó, nên tôi dạy cậu ấy trò trốn tìm, sau đó trốn vào trong tủ. Cậu ấy thực sự nhìn thấy tôi, nhưng không mở tủ ra tìm tôi. Cuối cùng khí tôi nhảy ra ngoài, Tiểu Dực lại đầy tôi ra, chạy đi.”

Lâm Khinh Khinh kiên nhẫn nghe Tiểu Thiên giải thích, cô ấy gật đầu.

“Tiểu Thiên, cảm ơn.”

“Hả?” Tiểu Thiên sửng sót, cảm ơn cái gì?

Lâm Khinh Khinh nói: “Bác sĩ Tiểu Thiên, cô đến đây để giúp tôi cứu Tiểu Dực, cô là ân nhân của tôi mới đúng. Tiểu Dực đang hôn mê, cô cũng không có ý làm điều đó, không ai biết về điều đó.

Chuyện Tiểu Dực gặp lúc trước, cô cũng không biết, cô tốt bụng đưa thằng bé đi chơi, giờ thằng bé không sao, cho nên không cần phải tự trách mình. Tôi còn phải cảm ơn cô đã giúp tôi chăm sóc Tiểu Dực. Đàn ông bắt cần, cô là nữ, tinh tế hơn, cô có thể giúp tôi chăm sóc Tiểu Dực và ông nội.”

Đây là lần đầu tiên có người gọi cô là bác sĩ Tiểu Thiên. Tiểu Thiên suy nghĩ.

Ngược lại, Tiểu Thiên nghĩ về khuôn mặt của anh hai.

Lâm Khinh Khinh nói: “Mẫn Thận không giận cô, khi anh ấy nghĩ gì đó thì luôn như thế, kể cả lo lắng. Lúc đầu tôi sợ hãi đến mức không dám nói gì vì vẻ ngoài của anh ấy. Sau này, khi tôi tiếp xúc, lúc đó mới phát hiện anh ấy chỉ dùng dáng vẻ này để từ chối bát kỳ ai xen ngang, để người khác không dám tiến tới nói chuyện với anh áy, để giữ mình trong sạch. Anh ấy chỉ có mình cô, sao anh ấy nỡ giận.”

Tiểu Thiên: “Lâm Khinh Khinh, cô biết tôi thích anh ấy không?”

“Tôi nhìn ra rồi.”

Hửm?

Tiểu Thiên bị mắt trí nhớ.

Lâm Khinh Khinh đối xử với tình địch của mình như thế này sao?

Lâm Khinh Khinh: “Bác sĩ Tiểu Thiên, tôi không ghen.”

“Vậy là cô không yêu anh hai tôi.” Tiểu Thiên tức giận.

Lâm Khinh Khinh cười nói: “Không phải không yêu, là bởi vì biết thích trong lòng cô là thích kiểu gì thôi.”

Tiểu Thiên chậm chạp, đây là có ý gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện